NĂM THÁNG RỰC RỠ

“Ma cốt?”

Thư Ngọc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô đã nghe từ này, không chỉ một lần thôi.

Khi Gia Tuệ đóng giả Chử Phượng Y bắt nhốt cô trong phòng tối, đã từng nói đến ma cốt với cô. Sau khi thoát ra, Hằng Nghi cũng từng nói ma cốt cho cô nghe.

Nhưng cô chưa từng tận mắt nhìn thấy quá trình ma cốt.

Mr. X ở bên tường đối diện hình như hơi kinh ngạc: “Xem ra, cô chưa từng nhìn thấy.”

Thư Ngọc lấy lại tinh thần: “Ông từ đâu suy đoán rằng tôi đã nhìn thấy?”

Mr. X đáp: “Tại Luân Đôn, tôi đã nhìn thấy có người ma cốt thành bộ dạng của cô.”

Thư Ngọc sửng sốt. Năm đó hắn đã gặp Gia Tuệ?

Mr. X nói tiếp: “Theo tôi được biết, tài nghệ này đến từ dân tộc Mãn Thanh xa xưa nhất ở Trung Quốc, chỉ một số ít thành viên chủ yếu trong tộc, vì để bảo đảm sự an toàn của mình, từ nhỏ đã lựa chọn một người hộ vệ ma cốt thành bộ dáng của họ, gánh chịu nguy hiểm mà họ có khả năng gặp phải.”

“Những hộ vệ đặc thù thế này được gọi là Ảnh Tử.”

Thư Ngọc mím môi, không nói gì.

Mr. X bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi tưởng rằng, từ bé cô đã được lựa chọn cái bóng cho mình, để cô ta dần dần ma cốt thành bộ dạng của cô. Có điều, bây giờ xem ra suy đoán này sai rồi, có lẽ là trưởng bối của cô vì để cô tránh khỏi âm mưu chính trị, vì thế bố trí một cái bóng cho cô, mà cô lại chẳng hề cảm kích.”

Thư Ngọc lại sửng sốt. Suy đoán của Mr. X cùng với sự thật mà Gia Tuệ cho cô biết hoàn toàn đi ngược lại.

Sự thật mà cô biết được, cô mới là cái bóng của Gia Tuệ. Gia Tuệ vì mạng sống, bất đắc dĩ mới làm chính chủ đầu tiên từ trước đến nay ma cốt chính mình.

Trong đầu là một mớ hỗn độn, Thư Ngọc khẽ lắc đầu, lại hỏi: “Nếu ông ma cốt, vậy ông là cái bóng của ai?”

Mr. X nhếch miệng mỉm cười: “Tôi không phải là cái bóng của bất cứ ai.”

Thư Ngọc không tin: “Nếu không phải là cái bóng, vậy tại sao ông lại ma cốt?”

Mr. X hỏi lại: “Cô đã từng thấy cái bóng nào mài thành bộ dạng thế này không?”

Thư Ngọc nghẹn lời.

Mr. X gập ngón tay gõ lên vách tường: “Khuya rồi, ngủ đi.”

Thư Ngọc còn muốn lên tiếng hỏi nữa, chỉ nghe Mr. X nói: “Mùi hương của cô thơm lắm, độ ẩm và độ mát mẻ cũng tăng lên, cho nên cô đã thành công tắm rửa sạch sẽ?”

Thư Ngọc hết hồn, theo bản năng lùi về. Tên quái nhân này lại có thể xuyên qua khe hở mặt tường mà ngửi được mùi hương của cô?!

Quá hoang đường!

Giây tiếp theo, Mr. X thản nhiên nói: “Xem ra, vị khách ở lầu ba rất dễ nói chuyện.”

Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, sau đó làm như không có việc gì nói: “Bởi vì tôi thông minh.”

“À.”

Phía bên kia loáng thoáng truyền sang tiếng khẽ cười. Thư Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đèn cầy bên kia đã dập tắt.

Trong phòng khôi phục lại màn đêm tối tăm lần nữa.

Lúc này cô mới phát hiện, sau lưng không biết khi nào đã phủ một lớp mồ hôi lạnh hơi mỏng.

Đêm nay, Thư Ngọc ngủ không yên chút nào. Giấc mơ kỳ quái, đè nặng lồng ngực của cô.

Mở mắt ra thì trời đã tảng sáng.

Mặt trời còn chưa lên cao, ánh sáng bên trong hơi lờ mờ.

Thư Ngọc chống nửa người ngồi dậy, liếc mắt một cái đã thấy Dương Nhất đang ôm đao dựa ở vách tường.

“Cậu vào khi nào?” Thư Ngọc hoảng sợ. Cô thế mà không nhận ra.

Dương Nhất đáp: “Sau khi cô ngủ say.”

Cảm giác hờn dỗi lấp đầy lòng cô: “Cho nên cậu tuân lệnh ở trong phòng tôi theo dõi cả đêm.”

Ngữ khí Dương Nhất vẫn như thường: “Tiên sinh nói, bảo tôi ở đây cam đoan sự an toàn của cô.”

Trong lòng Thư Ngọc cười lạnh, không còn gì để so sánh với lời nói buồn cười này.

Cô không muốn để ý tới Dương Nhất nữa, lật người lại chui về trong chăn.

“Dậy đi.” Dương Nhất lại nói.

Thư Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Hắn còn bảo cậu kiêm luôn chức chuông báo thức của tôi hả? Cậu coi như tôi còn chưa tỉnh lại.”

Dương Nhất đáp: “Cách thời gian tiên sinh đã định chỉ còn mười lăm phút thôi. Cho dù cô không tỉnh, tới giờ tôi vẫn phải đánh thức cô.”

Thư Ngọc ngồi dậy.

Cô lẳng lặng nhìn đôi mắt điềm tĩnh của Dương Nhất, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự cho rằng hắn có thể giúp cậu tìm được chị cậu sao?”

Dương Nhất vẫn ôm đao, bình tĩnh nhìn lại Thư Ngọc.

Thư Ngọc phát hiện, sự bướng bỉnh và kiên trì của cậu thiếu niên này đã vượt quá tưởng tượng của cô.

“Hắn hoàn toàn không biết chị cậu đang ở đâu.” Thư Ngọc nói.

Dương Nhất nói: “Tôi biết.”

Thư Ngọc ngẩn người, sau một lúc lâu cô nghiêm mặt nói: “Cậu dẫn tôi đi, tôi cam đoan giúp cậu tìm được chị cậu.”

Ai ngờ, Dương Nhất lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao?” Thư Ngọc khó hiểu.

Dương Nhất đáp: “Đưa cô đi, tôi và cô đều sẽ chết.”

Thư Ngọc khàn giọng: “Tại sao cậu lại sợ hắn đến vậy? Cậu không đánh lại hắn sao? Đao của cậu không nhanh bằng hắn à?”

Dương Nhất không nói chuyện.

“Cậu hãy tin tôi, nghe lời tôi nói, chúng ta chạy đi.” Thư Ngọc gằn từng chữ, “Rời khỏi nơi này, tôi và cậu sẽ không chết.”

***

Khi Thư Ngọc và Dương Nhất đi ra khỏi quán trọ thì trời vẫn còn tờ mờ sáng. Cả quán trọ còn đang ngủ, chỉ có vài người đứng trước quán trọ từ sớm chờ xuất phát.

Liêu thần y và Mr. X đứng dưới tàng cây hòe cạnh quán trọ, không biết đang nói gì đó. Một mình Giang Nam dựa vào nửa cọc gỗ, cúi đầu hình như đang ngủ gật, nửa chiếc mặt nạ hiện lên tia sáng.

Liêu thần y thấy Thư Ngọc và Dương Nhất đang đi tới trước tiên.

“Hai người chuẩn bị xong rồi?” Liêu thần y tinh thần sảng khoái, “Vậy ta xuất phát thôi.”

Mr. X quay đầu nhìn Thư Ngọc, sau đó bắt kịp bước chân của Liêu thần y, hướng về phía đồng hoang có đầm lầy nằm rải rác.

Sáng sớm tại bờ sông, nhiệt độ không khí hơi thấp, trong bầu không khí mang theo hơi nước lành lạnh.

Bọn họ tìm kiếm ký hiệu đã đánh dấu ngày hôm qua, nhanh chóng tìm được đường đi. Cũng không biết có phải là vì có ánh sáng hay không, trí nhớ của Mr. X lập tức rõ ràng hơn, đi qua một lối đi, một mảnh bùn, tránh đi chỗ nguy hiểm nào, trong lúc nhất thời sáng tỏ thông suốt.

Ngay cả Liêu thần y không nhịn được mà thán phục: “Tiên sinh trí nhớ của ngài tốt ghê, giống như bản đồ sống vậy, người dẫn đường là tôi ngược lại chẳng có tác dụng gì.”

Mr. X đứng trước một vũng đầm lầy: “Tới rồi.”

Thư Ngọc nhìn quanh bốn phía, nơi này đã đi sâu vào bên trong vùng đất hoang, giống như một cái góc kẹt giữa Phúc Lộc Hà và sau lưng ngọn núi lớn kia.

Liêu thần y nắm râu mép, tỏ vẻ khó hiểu: “Tới đây làm gì?”

Mr. X vẫy tay dưới ánh mặt trời: “Đào lên.”

Trong nháy mắt Liêu thần y biến sắc: “Không thể đào không thể đào! Mảnh đất này vốn không vững chắc, ngài lấy xẻng đào ra lỗ thì làm sao đây? Phía dưới trống rỗng chúng ta sẽ mất mạng!”

Dương Nhất không hề để ý tới tiếng kêu la của Liêu thần y, cậu ta vung lên cây đao dài cứ thế đâm vào mảnh đất.

Liêu thần y trừng mắt đau lòng gào thét, giống như Dương Nhất không phải đâm vào mảnh đất mà là da thịt của ông ta.

Thư Ngọc theo bản năng lùi ra sau nửa bước, vừa lùi liền đụng trúng một người.

Cô nghiêng đầu, trông thấy Giang Nam đứng ở đằng sau cô, đang cụp mắt nhìn cô.

Trái tim treo cao của cô bỗng dưng rơi xuống.

Giang Nam của ngày hôm nay, không hiểu sao lại khiến cô yên lòng lạ lùng.

Đột nhiên, đi kèm với tiếng thét chói tai của Liêu thần y, cây đao của Dương Nhất hình như chạm vào gì đó, lấy cây đao làm trung tâm có thể thấy được đất đai xung quanh lõm xuống.

Thư Ngọc nhìn kỹ, trông thấy dưới lớp đất vốn được bùn nhão bao phủ chính là một tảng đá. Giờ phút này, tảng đá kia bị cây đao của Dương Nhất đập vỡ ra một cái hố to.

Đá vụn rơi xuống dưới, tầm mắt mau chóng hiện ra một lối đi màu đen thông suốt.

Thư Ngọc trợn mắt há mồm. Địa hình nơi này lại có biến hóa kỳ lạ như vậy, ai ngờ được đất đai xung quanh đầm lầy còn cất giấu một tảng đá như vậy?

Giang Nam nhặt một cục đá vụn quăng vào lối đi kia.

Không có tiếng vang.

Lối đi này sâu không lường được.

“Đây là cái gì?” Liêu thần y cũng choáng váng, “Tại sao lại có thứ này?”

Âm thanh của Mr. X nghe ra rất sung sướng: “Gặp may rồi, chúng ta đã tìm được nó.”

Thư Ngọc ngước mắt nhìn về phía Mr. X: “Ông muốn tìm cái hố này làm gì?”

Mr. X không trả lời, hắn giơ chân lên nhanh như chớp, đá ngay Liêu thần y ở bên cạnh.

Liêu thần y đang đứng cạnh miệng hố, không hề có phòng bị, cũng chẳng hề loạng choạng mà ngã ngay xuống lối sâu.

“Ông làm gì thế hả?” Thư Ngọc hoảng sợ, “Tại sao lại giết ông ta?!”

Tiếng la thảm thiết kinh hoàng của Liêu thần y từ trong hố truyền ra. Ngay sau đó, âm thanh liền im bặt.

Mr. X ung dung đứng tại chỗ, thản nhiên nói: “Yên tâm, ngã không chết đâu.”

Thư Ngọc khẳng định: “Ông thật khẳng định như vậy, tại sao ông không rơi xuống đó cho tôi xem thử?”

Giang Nam ở đằng sau lặng lẽ kéo tay áo của cô. Cô dùng một chút sức, giãy khỏi bàn tay Giang Nam, ánh mắt vẫn không hề sợ hãi mà trừng to nhìn Mr. X.

Mr. X xòe hai tay: “Tôi nói ngã không chết là có căn cứ.” Hắn chỉ vào cái hố đen kịt, “Chỗ đó, rất nhiều năm trước, tôi đã từng đi qua.”

Thư Ngọc sửng sốt.

“Dưới đó là nước, ngã không chết.”

Mr. X lại nói: “Nghe hiểu chưa? Thế thì nắm chặt, cô cũng đi xuống. Tôi không muốn đá phụ nữ xuống đâu, cho nên cô suy nghĩ đi, cô tự mình nhảy hay là?”

Thư Ngọc tức giận đến phát run: “Tôi không biết bơi.”

Mr. X thờ ơ nói: “Vậy thì cô cùng một người biết bơi đi xuống.”

Thư Ngọc còn muốn nói nữa, Giang Nam ở đằng sau bình tĩnh vỗ vai cô.

Cô cảm thấy sau lưng hơi ngứa, ngay sau đó phát hiện ra Giang Nam đang viết chữ ở sau lưng cô.

Đừng nhiều lời, cùng tôi xuống nước.

“Được.” Thư Ngọc cố gắng đè nén giọng nói run rẩy, “Tôi đi xuống cùng anh ta.” Dứt lời cô chỉ Giang Nam.

Mr. X nhún vai, tỏ vẻ muốn làm gì cũng được.

Thư Ngọc đứng tại miệng hố, Giang Nam ôm lấy eo cô.

Cô nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ sắt, từ từ bình tĩnh lại.

“Anh đếm ba tiếng, sau đó chúng ta cùng nhảy.”

Bên tai truyền đến tiếng thầm thì của Giang Nam.

Khoảnh khắc giọng anh vang lên, đồng tử cô chợt co rút lại, cô hết sức kinh ngạc trở tay siết chặt eo anh.

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Nhảy!”

Nhắm mắt lại, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, bên tai có tiếng gió vù vù lướt qua.

Cô biết, cô và anh đang rơi xuống.

Nhưng mà cô tuyệt đối không sợ.

Bên tai là tiếng khẽ cười của anh: “Em nói xem, chúng ta có phải là vợ chồng gặp nạn không?”

Cô nhịn không được cũng bật cười.

Anh che chở đầu cô đưa vào trong lòng mình: “Không phải, chúng ta sẽ đại nạn không chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi