NĂM THÁNG THOI ĐƯA

Lúc cha Thạch đưa Hoắc Cảnh Trừng đến nhà cô, cô đang đứng trước quạt điện hát《Tôi Hận Tôi Chung Tình》, Thạch Gia Y vừa nhìn thấy anh liền phóng đến trước mặt anh: “Hoắc Cảnh Trừng, anh nói xem lần trước anh sốt có phải là do tự anh không mặc áo khoác bông nên bị đông lạnh hay không?” 

Đôi má trắng nõn của Hoắc Cảnh Trừng hơi ửng hồng vì nóng, trông có chút đáng yêu, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ, anh vẫn nói câu đó: “Anh nghe không hiểu em đang nói gì.”

Cha Thạch đưa tay ra muốn gõ vào đầu cô: “Còn dám nhắc tới à, quỳ chưa đủ đúng không?”

Thạch Gia Y phản ứng nhanh, lao vụt ra phía sau Hoắc Cảnh Trừng, anh cao lớn che chắn hết cả người cô, lúc này cha Thạch mới nhớ ra Hoắc Cảnh Trừng vẫn còn đứng bên cạnh, bàn tay đưa ra muốn gõ lập tức đổi hướng xoa xoa đầu mình, cười khà khà.

Hoắc Cảnh Trừng bất giác cong khóe miệng cười theo, eo áo phông đột nhiên bị siết chặt, đôi tay nhỏ của Thạch Gia Y nắm lấy áo anh, từ phía sau ló đầu ra làm mặt quỷ với cha Thạch. 

Cha Thạch dặn Thạch Gia Y tiếp đãi anh Cảnh Trừng của cô cho tốt sau đó vội vàng rời đi, Thạch Gia Y xoắn xuýt nửa ngày, cắn răng lấy socola nhân rượu mà bình thường cô đều không nỡ ăn và nước ngọt Bắc Băng Dương ra cho Hoắc Cảnh Trừng, nào ngờ anh ăn một viên socola xong lại cau mày không hài lòng, sau đó, chỉ thấy anh lấy từ trong túi ra một viên socola hình cầu mà Thạch Gia Y chưa thấy bao giờ, đưa cho cô.

Dù đã trôi qua rất lâu rất lâu, nhưng Thạch Gia Y vẫn nhớ như in buổi trưa hè nóng nực oi ả ấy, cô ngồi bên chiếc quạt kêu vù vù, ăn socola ngon nhất thế giới, còn chàng thiếu niên cho cô socola thì ngồi trên chiếc ghế sofa kẻ sọc của nhà cô, mặt mày bình tĩnh, lặng lẽ nhìn cô.

Trong rất nhiều năm sau đó, mỗi lần đến Bắc Kinh Hoắc Cảnh Trừng đều sẽ mang loại socola này cho cô, từ đó socola nhân rượu, Leconte socola và Cadbury Dairy Milk đều không thể khiến cô dao động nữa, cô chỉ tình hữu độc chung với loại socola hình cầu này. Hoắc Cảnh Trừng cũng chưa bao giờ sửa lại cách gọi của cô. Cho đến sau này khi kệ hàng của các siêu thị lớn nhỏ đều chất đầy Ferrero, các cặp tình nhân cũng bắt đầu lưu hành tặng đồ nhau, Thạch Gia Y mới biết đến tên của nó. Hồi ấy, khi có chàng trai khác tặng cô, cô cũng luôn xua tay tỏ vẻ ghét bỏ nói – Thạch Gia Y tôi ăn Ferrero mà lớn lên đấy, ăn chán rồi.

*****

Năm 2001, sau khi Bắc Kinh được chọn làm nơi đăng cai Thế vận hội, mọi người đều cố gắng nghĩ cách làm cho thành phố trở nên tốt hơn, thế là một trong những bài tập hè của Thạch Gia Y chính là… liệt kê mười hai “vấn đề” tồn tại ở Bắc Kinh. Việc này thật sự đã làm khó Thạch Gia Y, cô vẫn luôn cảm thấy quê mình là tốt nhất thế giới, không có bất kì vấn đề gì, vắt óc suy nghĩ mấy ngày liền cũng chỉ viết ra được hai cái. 

Lúc Hoắc Cảnh Trừng đến đã chỉ còn cách ngày đi học lại hai ngày, cô như nắm lấy cọng cỏ cứu sinh, bắt anh nói ra những điểm Bắc Kinh cần cải thiện. 

Hoắc Cảnh Trừng đưa tay ra chỉ: “Bác kia.”

Thạch Gia Y quay đầu qua nhìn, ông Trương nhà đối diện cởi áo ngoài, lê đôi dép kéo chiếc ghế dài ra dưới bóng râm ở lối vào ngõ nằm nghỉ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ lớn, miệng ngâm nga kinh điệu thoải mái tự tại biết bao, cô không hiểu: “Ông Trương toàn mua kem que cho em ăn, sao lại khiến anh không ưa rồi?”

Hoắc Cảnh Trừng nhướng mày nhìn cô, hồi lâu vẫn không lên tiếng, Thạch Gia Y biết anh lại không hiểu, lẩm bẩm một câu ‘thật tốn sức’: “Anh không học tí tiếng phổ thông được à.”

“English.”

“OK, OK…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi