NĂM THÁNG

Edit: Nguyệt Dao

3.

Về tới phòng học, tôi nói hết những chuyện vừa xảy ra với bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt Tiểu Viên ngay lập tức, khai không sót cái gì.

Nhớ tới chuyện cô ấy đã nhiều lần biểu lộ sự yêu mến của mình với Tô Hâm Tự, tôi cũng hào phóng bảo cô ấy có thể thay tôi mời Tô Hâm Tự một bữa cơm.

Nào ngờ cô ấy lại vung tay lên, bảo: “Thiếu niên yêu nghiệt như thế nên để cậu thu phục mới đúng, tớ chỉ đứng bên cạnh xem là được rồi.”

“Cảm ơn sự rộng rãi hào phóng của cậu, để cho tớ từ mời hai người ăn cơm thành mời ba người.” Tôi trợn trắng mắt.

Tay Tiểu Viên vỗ một phát vào lưng tôi, nháy mắt một cái nói: “Hai chị em chúng ta còn phân biệt à!”

Tôi chỉ có thể im lặng, tôi rất khinh bỉ cái loại nói mát này, đã không biết hối lỗi còn được nước lấn tới, bi thương ở chỗ tôi cũng là người như vậy.

Tôi cố nén nước mắt nhìn Tiểu Viên, chúng tôi đều là thứ ăn hàng nên tất nhiên tôi biết rất rõ sức ăn của con bạn, “Tự mang đồ uống theo, cậu làm ơn kiềm chế lại một tí, bây giờ mới là đầu tháng thôi, đừng mong gọi năm loại đồ uống giống như lần trước.”

Tiểu Viên lấy hai tay nâng mặt, “Tớ là hạng người như vậy à, huống chi còn có nam thần của tớ ở đó, tất nhiên tớ sẽ tỏ ra vô cùng khiêm tốn.”

“Thật không?” Khoé miệng tôi nhếch lên, nhớ tới đoạn đối thoại khi ngồi ăn trong căn phòng đầy ắp poster của cô ấy.

Tôi nói: Cả phòng toàn là nam thần mà cậu còn ăn nhiều vậy à.

Cô ấy trả lời: Tớ ăn vì bọn họ mà, nam thần không nỡ để tớ phải đói.

“Đúng rồi, cậu nói Tô Hâm Tự biết tên cậu, cuối cùng thì tại sao lại biết thế?” Tiểu Viên ném đề tài ra xa.

“Sao tớ biết được? Nói không chừng là do tiếng lành đồn xa.”

“Cậu á? Tuy rằng không đành lòng làm cậu tổn thương, nhưng tớ vẫn phải nói ra sự thật, cậu là tiếng xấu lan xa, giống như cậu đến tiền nước mời bạn cũng không chịu bỏ.”

“Trên đời này còn có bao nhiêu người không muốn bỏ nhưng vẫn phải cam chịu trả tiền cho bạn bè như tớ chứ, cậu nên biết quý trọng đi!”

Nói xong, tôi lại quay đầu về hướng bục giảng, nếu như tôi không nhìn lầm thì giáo viên đã nhìn bọn tôi hai lần rồi, quy củ của thầy là quá tam ba bận, cho nên tôi phải làm học sinh ngoan trước khi bị nhìn lần thứ ba.

“Quý trọng…”

“Tăng Viên, đi lên làm bài này xem.”

Lời phản bác của Tiểu Viên còn chưa nói xong thì giáo viên thân thiện đáng yêu của bọn tôi đã thành công chặn miệng cô ấy.

Tôi thè lưỡi với Tiểu Viên, bạn bè chân chính là phải giúp đỡ bạn cố gắng học tập.

“Vu Ương Ngọc, em cũng lên làm!”

Tôi sai rồi, tôi không nên vui sướng khi thấy người gặp hoạ, bạn xem bây giờ vui quá hoá buồn rồi.

Môn toán đúng là nguy hiểm.

4.

Kế hoạch của tôi là, nếu Tô Hâm Tự không tìm đến cửa thì bữa cơm này có thể cho qua thì cho qua, nhưng vào lúc sắp tan tiết cuối cùng, nhìn thấy bóng dáng Tô Hâm Tự quanh quẩn ở cửa lớp học, tôi đã hiểu được, đời người muốn cho qua cũng không qua được.

Thật xin lỗi, hình như tôi lại nói chuyện trên trời rồi, thật ra câu nói kia cũng chẳng có ý gì, chỉ là tôi thích thêm hai từ “đời người” để tỏ ra thâm sâu bí hiểm thôi.

Đúng là “Đại ca” của trường không tầm thường chút nào, quãng đường tôi chậm chạp lề mề lết từ trong lớp ra tới cửa lớp đã có vô số người chỉ trỏ, chào hỏi Tô Hâm Tự.

“Các anh tan học sớm thế.” Tôi oán giận.

“Chờ em lên lớp mười hai sẽ được hưởng thụ.”

“Em tình nguyện không lên lớp mười hai, dù sao em cũng không cần dùng chuyện tan học sớm để đi chặn một đàn em nghèo khó không đủ tiền ăn no bụng, ép buộc người ta phải mời cơm.”

Tô Hâm Tự cười như không cười nhìn tôi, tôi cảm thấy vô cùng áp lực khi nhìn thấy ánh mắt này, giống như lúc tôi đang oán trách Tiểu Viên ăn nhiều, cô ấy lại gọi thêm ba phần cơm vậy, tôi nhịn không được lui ra sau từng bước, tay nắm chặt tay Tiểu Viên.

“Nếu không thì tiền cơm để tôi trả?” Sau lưng Tô Hâm Tự có thêm một dáng người, nghiêng đầu nhìn quả nhiên là sứ giả của chính nghĩa, đúng là một người tốt bụng, thiếu chút nữa là tôi lệ nóng doanh tròng luôn rồi.

Tô Hâm Tự dời một bước sang hướng bên cạnh, lộ ra người phía sau, chỉ vào cậu ta nói: “Cậu ta không nên tới đây, bảo cậu ta đi đi.”

“Anh ấy đi rồi, tiền cơm ai trả?” NO NO NO, tôi lỡ nói thật ra luôn rồi.

“Không phải còn có em sao?” Tô Hâm Tự đẹp trai đút tay vào túi quần, cười trả lời.

“Đúng vậy, còn có em, nhưng không có túi tiền của em.” Đối với loại vẻ mặt như muốn tra tấn tôi này, sao tôi có thể bày ra sắc mặt tốt cho được.

Đảo mắt lại cười tủm tỉm với sứ giả của chính nghĩa, “Còn chưa biết tên đàn anh là gì?”

“Tên cậu ta là Vu Trà, sao em vẫn không chịu hỏi tên anh, mau gọi một tiếng đàn anh nghe xem nào.” Tô Hâm Tự cướp lời.

“Từ trước đến nay em không hỏi tên những người có tiếng, bởi vì bọn họ sẽ không nhịn được mà nói ra, lại nói không lẽ lớp mười hai cũng xem như già rồi à, chẳng lẽ anh quên lúc chúng ta gặp nhau em chỉ biết tên của anh thôi sao?”

Ý cười trong đôi mắt Tô Hâm Tự càng sâu, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không bị lời nói của tôi chọc giận là tốt rồi, tôi bị Tiểu Viên gọi là người nói chuyện đáng bị đánh nhất, không có một trong, thật ra tôi có chút đắc ý với cái tên gọi này, không phải ai muốn nói chuyện như tôi cũng có thể nói được.

“Được rồi được rồi, học trưởng Tô đã nghĩ xem muốn đi đâu ăn chưa?” Hai mắt Tiểu Viên trong suốt sáng ngời nhìn Tô Hâm Tự, vầng hào quang đang toả ra kia chính là vì thức ăn, tôi vẫn luôn biết rõ Tiểu Viên yêu thức ăn của cô ấy còn hơn cả nam thần.

Thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Hâm Tự, tôi từ chối cho ý kiến, “Như anh thấy đấy, nhóm chúng ta có thêm một người đi cọ cơm.”

“Không, hẳn là còn một người nữa.” Tô Hâm Tự ám chỉ.

“Đúng vậy, còn có em, em còn nhớ anh xuất hiện là để cứu học trưởng Vu Trà, quấy rầy các anh rồi, thật ngại quá.”

“Không có gì.” Tô Hâm Tự nghiến răng nghiến lợi.

5.

Về phần cơm, tôi tính càng rẻ càng tốt, nhưng mà Tô Hâm Tự và Tiểu Viên đều không đồng ý, tôi cho rằng người bỏ tiền là lớn nhất cho nên chuyển mắt nhìn về phía Vu Trà.

Vu Trà nói: “Sao cũng được.”

Sau đó lại dẫn tới một trận tranh luận, Tiểu Viên cho rằng cũng không phải tôi bỏ tiền, sao lại phải đi đến chỗ nào rẻ chứ, đối với chuyện này tôi có miệng cũng khó trả lời được, một trong hai ân nhân cứu mạng muốn trả tiền chẳng lẽ tôi lại để anh ta trả tiền thật à, sao tôi có thể vô lương tâm đến mức như thế được, cho nên bây giờ mặc kệ nói như thế nào, người đến đó trả tiền nhất định là tôi, chứ như bình thường với cái đạo đức thối nát của tôi, tôi không tàn nhẫn làm thịt người ta mới là lạ.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến một tiệm không tệ lắm, trên bàn không dính dầu mỡ, trái tim tôi rỉ máu, chỉ có thể liều mạng an ủi bản thân, đây là vì lấy lại được tiền, nếu như không có bọn họ đến một xu tiền tôi cũng không có, lấy gì tới chuyện nói mời khách.

Nhưng không biết sao mà biểu cảm bi thương ấy lại bị Tô Hâm Tự nhìn thấy được, cười nói: “Cô nhóc tham tiền.”

Cơ thể tôi không khống chế được run lên, “Làm ơn đừng nói chuyện kiểu hờn dỗi ấy với em, em sợ đó.”

“Aaa, thật hạnh phúc.” Tiểu Viên nhét bốn, năm miếng thịt nướng vào miệng, nói chuyện không rõ ràng, “Làm ơn gọi thêm bốn phần thịt nữa.”

Không ổn, tôi liếc mắt nhìn, thành công khiến hai con ngươi như muốn lọt ra khỏi khoé mắt.

“Được, đem thêm mười phần thịt nữa đi chủ quán.”

Tôi hoảng sợ nhìn Tô Hâm Tự, “Rõ ràng là cậu ấy bảo có bốn phần.”

“Em ấy nói chính xác là mười phần.” Tô Hâm Tự cười không thấy răng, không thể không nói thoạt nhìn rất đẹp trai ấm áp, trong nháy mắt, tôi giống như bị mê hoặc đến ngẩn ngơ.

“Đúng đúng đúng, mười phần mười phần.” Tiểu Viên cười không thấy mắt phụ hoạ theo.

Nhất định là tôi bị hạ độc rồi mới cảm thấy Tô Hâm Tự ấm áp mê người, anh ta và Tiểu Viên đều là loại lớn lên thì mặt đẹp như yêu nghiệt, nhưng thật ra lại là ác ma!

Ăn một bữa cơm khiến cho da mặt không biết xấu hổ của tôi dày thêm một tầng, bởi vì tôi và Tiểu Viên còn ăn nhiều hơn hai nam sinh các anh, hơn nữa tôi còn mang theo suy nghĩ “Tiền là mình trả, cho nên cứ liều mạng ăn đi” để ăn cơm, tôi cảm thấy cuộc đời của tôi sinh ra là để bị bọn họ chỉnh, thân là thiếu nữ xinh đẹp đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, sao tôi có thể chấp nhận được chuyện mình ăn còn nhiều hơn nam sinh cao hơn mình ngoài 20cm chứ.

Nhận lấy ánh mắt mang đầy thù hận của tôi, Tô Hâm Tự cười, trả lời: “Ăn thêm nhiều một chút, cô nhóc tham tiền.”

“…” Tôi cảm thấy buồn nôn rồi.

Bất ngờ là bữa cơm này ăn rất thoải mái vui vẻ, Tiểu Viên vội vàng ăn cơm nên không rảnh để nói chuyện với nam thần của cô ấy, mà tôi thì im lặng chấp nhận ánh mắt nóng rực đang nhìn tôi chằm chằm của Tô Hâm Tự, Vu Trà thì vừa ăn vừa đọc sách…

Lúc tình tiền là Tô Hâm Tự trả tiền, tôi có chút bất ngờ, vẻ mặt của Tiểu Viên và Vu Trà lại giống như đây là chuyện hiển nhiên, khiến cho tôi quên mất kế hoạch: Nhất định là tôi phải trả tiền. Nhưng mà sau đó tôi nghĩ lại, nguyên nhân mà lúc đó tôi không nhúc nhích có thể là vì tôi tiếc cái ví tiền của mình mà thôi.

Nhưng mà sau này tôi mới biết sự luyến tiếc ấy của mình lại đổi lấy sự dây dưa không ngừng, tôi thật sự vô cùng hối hận, sao lúc đó tôi không gia nhập vào đại quân ăn hàng của Tiểu Viên chứ, ăn cho Tô Hâm Tự sạt luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi