NAM XẤU KHÓ GẢ

Editor: demcodon

Cứ kéo dài mấy ngày như vậy, mắt thấy đến cuối năm. Ngày mười một tháng chạp hôm đó, Đỗ Ích Sơn mở tiệc ở Thực Cẩm lâu cho Vi Trọng Ngạn đón gió tẩy trần.

Mọi người đoàn tụ một chỗ, Đỗ Ích Sơn dẫn theo Vi Trọng Ngạn và lão Lục đã đến từ sớm, đến nhã gian trên lầu ngồi xuống chờ đám người Hạ Song Khôi tới mọi người mới ngồi vào vị trí.

Phương Vân Tuyên và Vi Trọng Ngạn đã lâu không gặp tự nhiên có nhiều lời nói không hết. Vi Trọng Ngạn nghe hắn nói trước đó vài ngày Trần Hưng chèn ép Thực Cẩm lâu thiếu chút nữa ép đến Phương Vân Tuyên đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Gã không khỏi tức giận đến vỗ cái bàn quát: “Chán sống rồi, ngay cả huynh đệ của Vi Trọng Ngạn ta cũng dám hại!”

Mọi người đều cười, Phương Vân Tuyên cũng cười nói: “Huynh và Hạ đại ca ngược lại học tên cá biệt, tại sao lại nói ra giống nhau như đúc vậy?”

Hạ Song Khôi đứng lên ôm lấy Vi Trọng Ngạn, nhất định phải kết giao với gã biểu hiện tình cảm tri kỷ, hai người kề vai sát cánh bưng vò rượu uống mộ hơi thật sảng khoái.

Mọi người uống rượu nói chuyện vui, đang rối loạn thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang ồn ào, tiếp theo lại có tiếng bàn va chạm và chén đĩa vỡ vụn. Tiểu Mễ nghiêng ngả lảo đảo chạy lên kêu: “Sư phụ, sư phụ, không tốt!”

Phương Vân Tuyên ở trong phòng chợt nghe thấy động tĩnh vội vàng ra khỏi nhã gian, vừa ra bên ngoài chỉ nghe một tiếng “Ai da”. Tiểu Mễ bị người dùng chân đá một cái ngã trên mặt đất.

Phương Vân Tuyên chấn động, trong ngoài Thực Cẩm lâu đứng đầy nha dịch, có hai người đè nặng cánh tay Tiểu Mễ, dùng dây thừng trói chặt gã, kéo dài tới dưới lầu.

Phương Vân Tuyên xông lên phía trước giữ chặt nha dịch, vội la lên: “Vị quan gia này, Thực Cẩm lâu của ta làm buôn bán đứng đắn. Các ngươi chạy đến tiệm của ta tùy ý bắt người, dù sao cũng phải cho ta một lý do chứ?”

Bọn nha dịch xưa nay bá đạo nên không quan tâm, lập tức phủi tay đẩy Phương Vân Tuyên một cái, mắng: “Ngươi là ai lại xen vào việc của người khác?”

Phương Vân Tuyên lắc mình về phía sau, xoay người né tránh, lại xoay người về phía trước, nắm thật chặt cánh tay người nọ quát: “Ta chính là lão bản của Thực Cẩm lâu, ngươi vô duyên vô cớ bắt tiểu nhị của ta là đạo lý gì?”

Nha dịch kia nghe vậy ngược lại cười, trừng mắt chỉ vào Phương Vân Tuyên, quay đầu lại gọi người: “Các huynh đệ, cũng bắt hắn lại cho ta!”

Bọn nha dịch nghe lệnh làm việc, lập tức vây qua, quơ dây xích sắt trong tay muốn bắt Phương Vân Tuyên.

Đỗ Ích Sơn và Hạ Song Khôi nhìn một hồi cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy đám người kia như lang như hổ một hồi cũng không nói tiếng người câu nào, chỉ biết bắt người lung tung vội vàng ra phòng kêu bọn họ dừng tay.

Bọn nha dịch mỗi người đều ngang ngược, nghe thấy có người dám quát mắng bọn họ tất cả đều dựng thẳng lông mày lên muốn trừng mắt mắng chửi người.

Mới vừa kéo tư thế ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Đỗ Ích Sơn đi ra tất cả bọn nha dịch đều ủ rũ xuống. Trong phủ Quảng Ninh ai không biết Đỗ Ích Sơn, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt cúi đầu hỏi thăm, chào hỏi nói: “Hầu gia, bọn tiểu nhân không biết Hầu gia ở đây, quấy rầy nhã hứng của ngài, thật là đáng chết, đáng chết.”

Đỗ Ích Sơn hỏi xảy ra chuyện gì, đầu lĩnh nha dịch không dám giấu diếm dựa theo thực tế nói: “Lý Đại Sơn, nhà giàu số một Quảng Ninh cáo trạng Thực Cẩm lâu, nói ăn thức ăn chỗ bọn họ sẽ chết người. Tri phủ có lệnh bắt phạm nhân đến công đường. Bọn tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc, mới đến mời Phương lão bản đến nha môn Tri phủ một chuyến.”

Mọi người giật nảy mình, ăn thức ăn sẽ chết người, đây chính là một tội danh lớn đối với một quán cơm tửu lâu.

Phương Vân Tuyên cũng hồ đồ, hắn nấu ăn vẫn luôn cẩn thận, từng trình tự tiến hành đều trông coi cực nghiêm. Tất cả nguyên liệu nấu ăn cũng đều mua thực phẩm tươi sống trong ngày, không có tươi mới thì không mua. Tại sao ăn sẽ chết người chứ?

Bọn nha dịch nhìn nhau, bọn họ phái đi làm việc phá án, nghe theo chính là vương pháp triều đình, không quan tâm ai tới, phái đi cũng không thể không làm. Lập tức cũng không nói nhiều đeo xích sắt vòng lên trên cổ Phương Vân Tuyên kéo hắn đi ra ngoài.

Quan phủ bắt người, lại là Tri phủ tự mình hạ lệnh. Đỗ Ích Sơn cũng không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Phương Vân Tuyên bị người bắt đi, trong lòng vừa hận vừa vội.

Đám người Vi Trọng Ngạn lại nóng nảy muốn xông lên cứu người. Hạ Song Khôi càng không nhịn được hét lớn một tiếng đã nhào tới Phương Vân Tuyên đứng trước mặt quan sai, vươn tay vung nấm đấm lên, nha dịch kia sợ tới mức co rụt cổ lại. Đỗ Ích Sơn vội vàng kéo gã, khống chế Hạ Song Khôi rồi nói với đám người Vi Trọng Ngạn: “Tất cả đều dừng tay! Còn ngại không loạn à?”

Khí thế của Đỗ Ích Sơn khác người, tất cả mọi người đều dọa sợ. Hạ Song Khôi bị Đỗ Ích Sơn nắm cổ tay gấp đến độ dậm chân mắng: “Buông ra! Cmn, ai thiếu đạo đức như vậy? Đây không phải là oan uổng người sao? Đồ ăn Thực Cẩm lâu ta một ngày ăn tám lần, tại sao không thấy ta ăn chết chứ?”

Đỗ Ích Sơn trấn an mọi người, kêu Hạ Song Khôi không nên gấp gáp.

Bên trong này nhất định có quỷ, Đỗ Ích Sơn rất nhanh nghĩ đủ loại khả năng và kế sách ứng phó, khuyên nhủ Hạ Song Khôi: “Hạ lão bản đi về trước đi, ta đi theo Vân Tuyên đến phủ nha nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, biết tiền căn hậu quả mọi chuyện chúng ta mới có thể tìm biện pháp giải quyết.”

Bây giờ cũng không có cách nào, Hạ Song Khôi suy nghĩ: thân phận của gã đặc biệt. Lúc này nếu như can thiệp vào, ầm ĩ lên cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Phương Vân Tuyê, gấp cũng không giúp được gì ngược lại còn hại nhân.

Nghẹn đến mức hét lên một tiếng, Hạ Song Khôi dẫn người về bang Hạc Minh trước. Trước khi đi còn dặn Đỗ Ích Sơn có tin tức gì nhất định phải nói cho gã biết một tiếng, đừng để cho gã sốt ruột.

Đỗ Ích Sơn kêu Hạ Song Khôi yên tâm, y ra Thực Cẩm lâu dẫn Vi Trọng Ngạn và lão Lục đi theo sau bọn nha dịch đến phủ nha.

Tri phủ Quảng Ninh - Mã Thành An đã thăng đường, một gương mặt trầm như nước. Bọn nha dịch xô đẩy Phương Vân Tuyên xuống, Mã Thành An gõ kinh đường mộc một cái quát hỏi: “Phương Vân Tuyên, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Phương Vân Tuyên đến bây giờ còn hồ đồ, cái gì ăn chết người, đồ ăn trong Thực Cẩm lâu tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Phương Vân Tuyên ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Thảo dân vô tội.”

Mã Thành An hừ một tiếng, gọi sư gia cầm tờ án kiện đọc một lần cho hắn nghe nguyên nhân.

Phương Vân Tuyên nghe cẩn thận, lúc này mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thì ra là buổi trưa hôm nay, trong nhà Lý Đại Sơn mua một bàn tiệc từ Thực Cẩm lâu. Tiểu Mễ và một tiểu nhị khác tự mình đưa đến quý phủ gã. Đó cũng là chuyện bình thường, từ khi Thực Cẩm lâu khai trương chuyện giao cơm vào phủ mỗi ngày đều có mười nhà, cũng rất bình thường nên không có ai để tâm. Nào ngờ vừa qua giờ trưa cả nhà Lý Đại Sơn lại bị thượng thổ - hạ tả*, con trai nhỏ nhất là miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

(*Thượng thổ - hạ tả: trên nôn ói - dưới tiêu chảy.)

Lúc này Lý Đại Sơn mới luống cuống vội mời lang trung đến khám và chữa bệnh cho cả nhà. Lúc bắt mạch lang trung nói là bọn họ ăn món gì không sạch sẽ. Ngày hôm nay là sinh nhật con trai nhỏ. Bởi vì nó thích ăn nhất là điểm tâm ở Thực Cẩm lâu làm, cho nên Lý Đại Sơn mới cố ý đặt một bàn tiệc này cho đứa nhỏ ăn sinh nhật. Trước khi ăn thì không sao, sau khi ăn thì xảy ra chuyện. Trước sau chưa tới một canh giờ, nghĩ sao cũng là một bàn tiệc này có vấn đề.

Lý Đại Sơn giận nóng nảy kêu hai đầy tớ mang theo đồ ăn dư lại đến phủ nha cáo trạng.

Mã Thành An nghe xong Lý Đại Sơn nói cũng chấn động. Hắn và Phương Vân Tuyên có duyên gặp nhau mấy lần, ấn tượng vẫn luôn không tệ. Thời gian Thực Cẩm lâu khai trương mặc dù ngắn, nhưng chưa từng nghe người ta nói đồ ăn nhà hắn (PVT) xảy ra vấn đề gì. Ai nhắc tới cũng là khen và khen, Mã Thành An cũng ăn qua mấy lần. Đồ ăn tinh xảo, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tươi mới, nào có vấn đề gì.

Lý Đại Sơn hận điên rồi, đứa con nhỏ nhất của gã mới bốn tuổi. Buổi sáng còn hoạt bát nhảy nhót, vô cùng vui vẻ chơi đùa vòng quanh mình. Bây giờ mới ăn một bữa cơm đã nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Đó là con trai lúc tuổi già của gã, xưa nay cưng chiều, cho tới bây giờ không chịu một chút uất ức. Lý Đại Sơn nhìn con trai sinh bệnh khó chịu đau lòng không chịu được.

Con trai là ăn điểm tâm Thực Cẩm lâu mới bệnh, Lý Đại Sơn tin tưởng không nghi ngờ. Hiện tại gã hận thấu Phương Vân Tuyên, hận không thể xé nát hắn mới có thể nguôi cơn hận.

Gã buộc Mã Thành An lập tức thăng đường thẩm án. Hôm nay không bắt Phương Vân Tuyên lại đánh chết Lý Đại Sơn thề không bỏ qua.

Phương Vân Tuyên nghe xong chân tướng mọi chuyện cũng là kinh nghi bất định*.

(Kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.)

Mã Thành An sai người lấy ra vật chứng: “Phương Vân Tuyên, ngươi nhìn xem những vật này có phải xuất phát từ Thực Cẩm lâu của ngươi hay không?”

Vật chứng chính là đồ ăn thừa ở nhà Lý Đại Sơn. Phương Vân Tuyên tỉ mỉ xem xét gật đầu nói: “Đúng là Thực Cẩm lâu làm. Nhưng tại hạ có thể cam đoan, mỗi ngày Thực Cẩm lâu đều mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới, vừa làm vừa bán tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng người ăn vào.”

Lý Đại Sơn quỳ gối một bên nghe vậy mắng: “Ngươi nói ăn vào không ảnh hưởng là sao? Anh ca nhi nhà ta còn đang nằm ở trên giường kìa, trong nhà có mười người ăn vào bị bệnh sắp chết, đều là ăn qua đồ ăn trưa mới xảy ra chuyện. Bọn hạ nhân đều không có việc gì, chỉ có các chủ tử ăn đồ ăn mới xảy ra chuyện, còn không thể chứng minh đồ ăn nhà ngươi có vấn đề?”

Mã Thành An lại kêu người dẫn tiểu nhị Thực Cẩm lâu tới hỏi: “Hôm nay là ai đi Lý phủ đưa bàn tiệc?”

Tiểu Mễ đã run run dập đầu lạy, run giọng nói: “Là tiểu nhân đưa!”

Mã Thành An gõ kinh đường mộc một cái quát: “Những đồ ăn đó chỉ qua tay ngươi, nói, có phải ngươi từ giữa động tay động chân hay không?”

Cả người Tiểu Mễ đều sợ cháng váng, hơn một hồi mới lấy lại sức lực, sốt ruột đến độ bò lên hai bước, liên tiếp nói: “Không có, ta không có! Chúng ta là hai người đưa, ở giữa cũng đều không có tách ra. Nếu là ta động tay chân thì một tiểu nhị khác làm sao để yên cho ta? Ta thật oan uổng! Đây nhất định là có người vu oan hãm hại, cố ý oan uổng Thực Cẩm lâu chúng ta!”

Mã Thành An hét lớn một tiếng: “Đồ ăn là Thực Cẩm lâu các ngươi làm, lại là tiểu nhị Thực Cẩm lâu các ngươi tự mình đưa đến Lý phủ. Ở giữa cũng không có người động qua những đồ ăn này, ngươi nói có người hãm hại, là ai? Chẳng lẽ là Lý Đại Sơn tự mình độc hại mình sau đó vu oan giá họa cho các ngươi? Quả thật hoang đường!”

Chưa tới một lát có người đến bẩm báo với Mã Thành An: “Đại nhân, ở trong Thực Cẩm lâu tra ra một sọt cá tôm thối rữa, vật chứng ở đây, mời đại nhân xem qua.”

Hai nha dịch nâng một sọt tre đồ vật lên công đường, vừa mở sọt tre ra quả nhiên là tràn đầy một sọt cá tôm thối rữa biến chất, mùi hương vừa tanh vừa thối, vừa mở vải bố che đậy ra mùi hương kia tỏa ra bốn phía, trong khoảng khắc tỏa ra khắp công đường.

Phương Vân Tuyên vội vàng kêu oan, sáng nay mua rau dưa và cá tôm vào đều là hắn tự mình kiểm tra qua, tuyệt đối tươi mới. Tại sao trong Thực Cẩm lâu lại đột nhiên tra ra một sọt cá tôm biến chất như vậy chứ?

Mã Thành An gõ kinh đường mộc hỏi Phương Vân Tuyên vật chứng ở phía trước còn có gì để xảo biện, kêu hắn nói sự thật có phải vì đồ ăn rẻ cho nên mua nguyên liệu thấp kém nấu ăn cho khách hàng ăn hay không?

Phương Vân Tuyên đương nhiên không nhận, hắn không thẹn với lương tâm, đã không có làm chuyện gì tại sao có thể thừa nhận.

Mã Thành An hỏi mấy lần Phương Vân Tuyên và Tiểu Mễ cũng không chịu nhận thì chuẩn bị ném thanh hỏa ký xuống muốn dùng hình ép hỏi.

Đỗ Ích Sơn vội vàng xông vào quát lên: “Chậm đã!”

Trong lòng Mã Thành An có chút không vui, trên công đường thẩm án mình mới là quan chủ thẩm. Đỗ Ích Sơn đột nhiên xông vào như vậy còn kêu mình chậm đã? Rốt cuộc ngươi là Tri phủ hay ta là Tri phủ?

Đỗ Ích Sơn cũng biết hành động này không ổn, nhưng dù không ổn cũng so với y trơ mắt nhìn Phương Vân Tuyên bị đánh. Y vội vàng khom người làm nửa lễ, cười nói với Mã Thành An: “Tại hạ nhất thời tình thế gấp rút xin Tri phủ đại nhân thứ lỗi.”

Đường đường là Hầu gia hình lễ với mình, về điểm này Mã Thành An không khỏi lập tức tan thành mây khói, bước ra bàn xử án đón tiếp cười nói: “Hầu gia đừng hàn lễ với hạ quan. Ngài đến khi nào, mau mang ghế lên. Ngài có gì dặn dò chỉ cần nói, khách khí như vậy hạ quan chịu không nổi.”

Đỗ Ích Sơn suy nghĩ một lát cười nói: “Không dám. Mã đại nhân thẩm án, Đỗ mỗ không dám vọng ngôn. Ta chỉ là muốn lắm lời hỏi một câu, không biết Mã đại nhân có từng sai ngỗ tác* khám nghiệm chưa? Trong đồ ăn kia thật sự là có đồ vật không sạch sẽ hay là bị người hạ độc?”

(*Ngỗ tác: tên một chức để khám xét các người tử thương.)

Đồ ăn của Thực Cẩm lâu tuyệt đối sẽ không có sai lầm. Đỗ Ích Sơn suy nghĩ trước sau cảm thấy hẳn là có người hạ độc ở trong đồ ăn mới làm cho cả nhà Lý Đại Sơn gặp tai họa bất ngờ này.

Mã Thành An lắc đầu, vật chứng mang đến chuyện đầu tiên hắn làm chính là kêu ngỗ tác đến kiểm tra thực hư: “Đã khám nghiệm qua, ngỗ tác nói không có khám nghiệm ra độc vật, hẳn là bản thân đồ ăn có vấn đề.”

Đỗ Ích Sơn càng hoảng sợ, không có khám nghiệm ra độc vật đã nói lên không có khả năng là người khác đông tay chân ở trong thức ăn, chỉ có thể là bản thân Thực Cẩm lâu làm đồ ăn xảy ra vấn đề.

Tranh luận không thể tranh luận, bọn họ ngay cả một lý do phản bác cuối cùng cũng bị mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi