NAM XẤU KHÓ GẢ

Editor: demcodon

Sau khi mẫu thân tiểu đồng qua đời, trong cốc cũng chỉ có một mình tiểu đồng. Bây giờ chủ cốc Dược vương tự nhiên chính là tiểu đồng này.

Mọi người đều cảm giác ly kỳ. Nhưng tiểu đồng này đích xác không đơn giản, chỉ nhìn một cách đơn giản cậu thuần hóa mãnh hổ và hung ác khi vừa rồi ra tay đả thương người. Ngược lại thật sự có vài phần giống người như trong đồn đãi.

“Lại nói tiếp, vừa rồi chúng ta có một huynh đệ đụng vào thẻ bài gỗ dựng ngoài cốc Dược vương bị một làn khói trắng hun mắt bị mù. Nếu tiểu đồng này nói nó là cốc chủ, vậy độc kia nhất định là nó bỏ. Có thể bỏ thì có thể chữa. Tướng quân, không bằng kêu nó trị đôi mắt cho huynh đệ kia. Nếu có thể trị hết y tự nhiên có thể xác định thân phận của nó.”

Đỗ Ích Sơn cảm thấy có lý nên thương nghị với Phương Vân Tuyên dẫn tiểu đồng này về doanh trại. Trước hết để cho nó trị liệu đôi mắt cho huynh đệ bị thương, sau đó mới vào trong cốc đi tìm nước. Nếu tất cả thuận lợi, Phương Vân Tuyên thương lượng với tiểu đồng chọn tuyến đường đi cốc Dược vương để cho đại quân đi qua từ trong cốc, cũng có hy vọng.

Một chuyến này thu hoạch không nhỏ, mọi người cảm thấy vui vẻ. Nếu có thể thuyết phục thì tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng.

Phương Vân Tuyên nói với tiểu đồng, tiểu đồng nhìn Phương Vân Tuyên dừng một khắc, đôi mắt đảo qua đảo lại mới đồng ý nói: “Được, ta trở về với các người. Chuyện tìm nước cũng bao ở trên người ta.”

Dáng vẻ tiểu đồng tuấn tú, tính cách cũng tinh quái. Cậu tuy nói cậu là cốc chủ cốc Dược vương, nhưng thật sự hình tượng suy nghĩ trong lòng mọi người tương đối khá xa. Bởi vậy mọi người đối với tiểu đồng này đều không phòng bị, cảm thấy một đứa nhỏ dù lật thế nào cũng không dậy nổi sóng to. Không đoán được chính là nhất thời sơ suất suýt nữa làm cho bọn họ thành sai lầm lớn.

Khi trở lại nơi tách ra, người của tám đội đã hội hợp đầy đủ chạy về trong doanh.

Lúc này đã sắp đến giờ dậu, trời dần dần tối xuống, bị rừng cây che khuất nên ánh sáng chuyển san mờ. Đỗ Ích Sơn trở về doanh địa lập tức sai người nâng binh lính bị thương kia để cho tiểu đồng trị liệu.

Tiểu đồng vẫn luôn đi theo bên cạnh Phương Vân Tuyên, hai người cả đoạn đường như hình với bóng. Phương Vân Tuyên biết được thì ra tên tiểu đồng này là Thanh Âm.

Phương Vân Tuyên nói tên này rất hay, lại hỏi tiểu đồng họ gì.

Mặt mũi Thanh Âm tràn đầy khó hiểu, kỳ quái nói: “Mẫu thân cứ kêu ta Thanh Âm, họ là cái gì? Ta kêu mẫu thân thì mẫu thân lên tiếng, ta cũng không biết bà tên gì, ta cũng chỉ biết đó là mẫu thân ta.”

Nhắc tới mẫu thân, Thanh Âm mới thu hồi vẻ mặt tươi cười, ảm đạm nhìn về phía cốc Dược vương nói với Phương Vân Tuyên: “Ca ca, mẫu thân khi chết vẫn luôn kéo tay ta. Ta biết bà khó chịu, cũng cho bà uống thật nhiều thật nhiều thuốc, đáng tiếc thân thể của bà làm sao cũng không khỏe. Ta biết, bà là chán ghét ta, bà muốn đi tìm phụ thân mới rời đi vội vã như vậy. Trong lòng bà cho... là ta liên lụy bà.”

Phương Vân Tuyên nghe thấy xót xa trong lòng, hắn không rõ giữa phụ mẫu Thanh Âm xảy ra chuyện gì lại làm cho hai phu thê đến chết cũng không chịu gặp lại nhau. Từ trong vài lời đôi câu của tiểu đồng Phương Vân Tuyên có thể cảm nhận được mẫu thân của cậu yêu say đắm với phụ thân cậu thật sâu, nói cái gì xấu, rõ ràng là một nữ tử yêu quá sâu mới cố ý nói người yêu thành dáng vẻ kia mới giảm bớt phần nổi khổ tương tư muốn gặp không thể gặp kia.

Ngẫm lại mình và Đỗ Ích Sơn thật sự là may mắn quá nhiều, giữa bọn họ cũng là ngàn khó vạn khổ, phải trải qua rất nhiều đau khổ mới có thể ở bên nhau. Phương Vân Tuyên may mắn Đỗ Ích Sơn là một hán tử cương nghị, đích  thạt rất tuyệt. Thường là chuyện y quyết định, vô luận gặp được khó khăn khốn khổ gì y cũng sẽ không từ bỏ. Có một người yêu như vậy Phương Vân Tuyên mới có thể kiên định kề vai chiến đấu với y như thế. Cho dù tất cả mọi người quở trách hắn, nói hắn đồi phong bại tục, trái với luân thường đạo lý. Hắn cũng tuyệt đối sẽ không lại buông tay người yêu ra.

Thanh Âm vén mí mắt binh lính bị thương lên nhìn kỹ, lại ấn khóe mắt hắn hỏi hắn có đau hay không.

Binh lính đau đến kêu rên. Thanh Âm lại gật đầu cười nói: “Biết đau là tốt, chứng tỏ dây thần kinh không đứt, còn có thể cứu chữa.”

Từ eo cậu kéo ra một cái tay nải dài, cởi quai ra đến nằm trên đất. Mọi người nhìn vào bên trong, trong bao tay nải đều là một ít chai lọ vại bình, có lớn có nhỏ, hình dạng khác nhau. Ngoài ra còn có một cái gối bắt mạch và một bao vải trắng cắm đầy ngân châm.

Thanh Âm kêu người đè binh lính lại: “Giữa cho chặt, đừng để cho hắn động, vạn nhất đâm lệch thì phải trị từ đầu đến chân, ta cũng mặc kệ!”

Cậu vừa nói chuyện vừa rút hơn mười cây ngân châm từ trên bao vải trắng ra, tìm đúng huyệt lớn chung quanh đôi mắt binh lính kia, tay hạ xuống như bay, mang toàn ngân châm đâm vào trong huyệt.

Binh lính đau đến xuyên tim, trên đầu giống như bị búa tạ đập, miệng không ngừng kêu to, mấy người cũng áp chế không được.

Thanh Âm mở ra một cái bình trắng, dùng một cái muỗng nhỏ bằng ngọc thanh múc ra một chút thuốc mỡ chia ra bôi một chút vào trong hai mắt binh lính. Tiếp theo dùng vải mềm sạch sẽ quấn quanh. Sau một lúc binh lính đã không còn lên tiếng nữa, người cũng xụi lơ xuống, hô hấp ồ ồ, hôn mê.

“Châm này phải đâm đủ một canh giờ, các người đừng động hắn, để cho hắn nằm nghỉ ngơi. Chờ sau khi hắn tỉnh, mỗi ngày hai lần bôi thuốc trong chai lên đôi mắt hắn, không đến một tháng hắn có thể nhìn thấy đồ vật.”

Đám lính vui mừng đều nói lời cảm ơn với Thanh Âm. Thanh Âm hừ một tiếng nói tiếp: “Đồ vật là có thể nhìn thấy, nhưng chỉ tốt hơn người mù một chút. Nếu muốn nhìn thấy giống như trước đó tuyệt đối là không thể. Cho dù mẫu thân ta sống lại cũng chỉ có thể trị đến như vậy.”

Cậu lại cười hì hì nói: “Ai kêu hắn ngứa tay, tùy ý động vào đồ vật trong cốc!”

Lời này nói đánh vào tim, tất cả binh tướng vây quanh nhìn đều nghe ra một bụng tức giận. Nhưng thân phận Thanh Âm đặc biệt, lần chiến dịch này thắng hay bại đều liên quan đến cậu. Đám binh tướng giận mà không dám nói gì, ai cũng không dám phát tác, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Âm một cái nâng binh lính bị thương đến nơi khác tĩnh dưỡng.

Trị hết binh lính Thanh Âm chủ động nhắc tới: “Không phải muốn tìm nước sao? Đi theo ta vào cốc.”

Đỗ Ích Sơn nhìn một lúc lâu, đối với Thanh Âm trong lòng y thật sự khó sinh thiện cảm. Hiện giờ thế cục này, không phải do cậu bởi vì yêu ghét cá nhân mà chậm trễ đại quân tiến lên. Nghĩ đến Tư Mã tướng quân còn khổ sở canh giữ ở bờ sông Yến Xích, cho dù cốc Dược vương là đầm rồng hang hổ bọn họ cũng phải xông vào.

Tập họp chúng tướng, Đỗ Ích Sơn truyền lệnh xuống. Y và Phương Vân Tuyên mang một ngàn tinh binh vào cốc lấy nước, nhân mã còn lại đều do Tô Mật thống lĩnh. Nếu bọn họ một ngày sau vẫn chưa đi ra khỏi cốc thì Tô Mật dẫn đại quân san bằng cốc Dược vương, xông vào đi qua.

Chúng tướng nghe lệnh làm việc, từng người bài binh bố trận, ở lối vào cốc Dược vương kéo ra trận thế. Vạn nhất trong cốc có dị động gì bọn họ lập tức dẫn đại quân cường công.

Tô Mật biết được tiểu đồng nho nhỏ trước mắt này chính là cốc chủ cốc Dược vương tiếng tăm lừng lẫy thiếu chút nữa phát khóc. Cao nhân nhiều năm như vậy làm cho dân chúng Nam Cương nghe tin đã sợ vỡ mật chính là đứa nhỏ vừa mới cai sữa, sao không làm cho người ta nín thở nén giận chứ.

Đỗ Ích Sơn muốn vào cốc lấy nước, Tô Mật là người đầu tiên phản đối: “Còn lấy nước cái gì, đại quân tiếp cận trực tiếp san bằng là được. Một đứa nhỏ thì có thể có bao nhiêu tài năng chứ? Thật giận những người như chúng ta, lại bị một chút tài mọn của nó lừa nhiều năm như vậy, quả thực buồn cười!”

Đỗ Ích Sơn lắc lắc đầu. Vi Trọng Ngạn đi vào dò đường đã qua nửa ngày vẫn chưa thấy trở về. Trong cốc rốt cuộc là tình huống gì bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Vạn nhất đúng như trong đồn đãi, trong cốc nơi chốn hung hiểm, là một nơi quỷ quái có tiến không có về. Vậy bọn họ tùy tiện làm việc như vậy chẳng phải là chờ chịu thiệt sao?

Nếu như có thể nói động Thanh Âm bình an giải quyết chuyện này, vẫn không cần dễ dàng lao sư động chúng, phái đại quân cường công. Bọn họ người kiệt sức, ngựa hết hơi, có thể không tổn thất một binh một tướng đã xuyên qua cốc Dược vương là tốt nhất. Nếu thật sự không thể thực hiện được thì nghĩ biện pháp khác cũng kịp.

Tô Mật cảm thấy có lý, lúc này mới lĩnh mệnh.

Đỗ Ích Sơn chọn lựa một ngàn tinh binh đi theo phía sau Thanh Âm và Phương Vân Tuyên cùng đi vào cốc Dược vương.

Lúc đầu tình cảnh Thanh Âm đều nhìn xem rất rõ ràng, cậu giống như không rõ chỉ lo nói chuyện với Phương Vân Tuyên, toàn không để đám người Đỗ Ích Sơn vào mắt.

Một đường tiến về phía trước, càng đi càng tới gần cốc Dược vương. Trước mắt cảnh sắc chợt biến đổi, cây cối giống như sống dần dần đan xen ôm lẫn nhau. Chung quanh một mảnh xanh mượt, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt rõ.

“Đây là trận lục ấm xuân phong mười dặm mẫu thân ta bày. Chỉ cần vào trận này thì sẽ mất đi phương hướng, quẹo trái quẹo phải giống như bị cơn gió bao vây, biến mất tìm không được dấu vết. Nếu muốn đi ra ngoài trừ phi tìm được mắt gió. Bằng không chính là đi cả đời hắn cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.”

Thanh Âm đắc ý dào dạt nói lên bản lĩnh của mẫu thân với Phương Vân Tuyên, trong lòng thật sự tự hào.

Thanh Âm quay đầu lại nhìn liếc nhìn một cái, cố ý đi nhanh hai bước kéo ra chút khoảng cách với đám người Đỗ Ích Sơn. Cậu vừa đi vừa sờ, lấy ra một cái túi gấm từ trong ngực, rớt dây gút ra lấy một thứ màu trắng như tuyết bỏ vào trong miệng mút hai cái; lại lấy ra một cái nhét vào miệng Phương Vân Tuyên: “Ca ca, ca cũng ăn đi.”

Trong lòng Phương Vân Tuyên nhớ Đỗ Ích Sơn, thỉnh thoảng quay đầu về sau nhìn sợ y vây ở trong trận nên không đề phòng tiểu đồng nhét cái gì vào trong miệng hắn, vào miệng ngọt thanh, như là một cục kẹo.

Phương Vân Tuyên cũng không để ý, trong lòng buồn cười. Rốt cuộc cũng là đứa nhỏ, đi đường còn ăn kẹo. Đừng nhìn cậu có cái miệng nhỏ miệng lưỡi sắc bén, nói chuyện có thể nghẹn chết người. Nhưng vẫn không thay đổi được tính tình con nít.

Đi theo Thanh Âm, mọi người rất nhanh tìm được đường ra, còn chưa đi ra quá xa chợt nghe thấy chỗ cao có người không ngừng quát mắng. Mọi người vừa ngẩng đầu lên thì ra là Vi Trọng Ngạn bị một cái lưới đánh cá treo ở trên cây.

Đỗ Ích Sơn vội vàng chém đứt dây thừng thả Vi Trọng Ngạn xuống. Sau khi nghe ngóng mới biết được khi gã rớt xuống cạm bẫy vội vàng vận nội công nhảy lên, muốn thả người nhảy ra cạm bẫy. Ai ngờ mới nhảy ra, quay đầu đã bị một cái lưới đánh cá bao lại treo ở trên cây.

Sau khi hỏi tình huống lẫn nhau Vi Trọng Ngạn biết được chính là tiểu đồng hại gã chật vật như vậy, không khỏi nổi giận đâm lên kêu một tiếng muốn đánh cậu.

Thanh Âm trốn ra sau lưng Phương Vân Tuyên, thè lưỡi cười gã: “Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngay cả cái hố cũng không bò lên được còn phải trách ai? Coi như ngươi may mắn, mẫu thân ta không có thả rắn độc và bò cạp ở trong hố. Bằng không ngươi còn có thể đứng ở chỗ hô to gọi nhỏ với ta à?”

Vi Trọng Ngạn rất tức giận. Phương Vân Tuyên khuyên giải một hồi mọi người lại đi về phía trước.

Qua trận lục ấm xuân phong mười dặm phía trước rộng mở thông suốt, mùi hoa từng cơn đập vào mặt. Trước mắt một mảnh biển hoa, từng đóa nở đến tươi tốt, muôn hồng nghìn tía, giống như tiên cảnh nhân gian.

Thanh Âm lôi kéo Phương Vân Tuyên nhảy về phía trước một bước, kêu lên một tiếng vui mừng: “Đến rồi! Xuyên qua trận bách hoa chính là cốc Dược vương.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi