NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM

Triệu Đại Lâm lập đền thờ trinh tiết cho mình, tự nhủ nếu còn dám nhìn Tôn Khải nữa thì sẽ tự chọc mù hai mắt.

Để di dời sự chú ý, cô chuyển hướng sang mấy cậu chàng độc thân trong đội hai, cẩn thận nghiên cứu vài “ứng cử viên thay thế vị trí của Tôn Khải”.

Hà Lãng, người Sơn Đông, ngoại hình tạm ổn không đến nỗi khó coi, tiếng phổ thông không chuẩn lắm, nói chuyện còn xen lẫn giọng địa phương, đáng yêu ngốc nghếch.

Giang Vi Bình, người Thượng Hải, dáng dấp thanh tú, tuổi tác hơi nhỏ chỉ mới 22. Con người lạnh lùng như cậu ta khá phù hợp với thẩm mỹ ban đầu của Triệu Đại Lâm, nhưng cậu ta thuộc chòm Kim Ngưu, hình như là tử địch của chòm Bọ Cạp Triệu Đại Lâm. Có điều không sao, ăn ý mới là quan trọng nhất.

Sau nhiều ngày sàng lọc, đây là hai người Triệu Đại Lâm hài lòng nhất.

Còn một người nữa.

Là người Bắc Kinh, hình như lớn lên cùng đại viện với Tôn Khải, tên là Hầu Thái Thái.

Ngoại hình không tệ, tính cách lại còn rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Triệu Đại Lâm, thế nhưng lại là bạn thân của Tôn Khải, chỉ vì điều này mà Triệu Đại Lâm đã “đập chết” anh ta mười ngàn lần.

Thế là cô bắt đầu để ý đến Hà Lãng và Giang Vi Bình.

Tuổi Hà Lãng không lớn, chỉ mới hai mươi lăm. Mấy người có dáng dấp ổn trong đội toàn chừng hai mươi, nhưng Triệu Đại Lâm không ngại chuyện chênh lệch tuổi tác, có điều cuối cùng cô vẫn phong tỏa mục tiêu trên người Hà Lãng.

Vì sao?

Vì Giang Vi Bình quá lạnh lùng.

Rất thích hợp với thẩm mỹ nam u sầu của cô, nhưng kiểu như Hồ Vũ Thành lại khiến người ta sinh lòng bảo vệ, còn Giang Vi Bình dù lạnh lùng như không hề yếu đuối, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ rút súng ra.

Triệu Đại Lâm lo cho cái mạng nhỏ của mình, nhìn tới nhìn lui vẫn là Hà Lãng đáng yêu nhất. Triệu Đại Lâm chỉ mới chọc đôi câu mà cậu ta đã đỏ tai, cúi đầu gãi gáy luống cuống xấu hổ.

Triệu Đại Lâm sợ đùa nhiều gây cháy nên rất biết tiết chế, ừ thì di dời chú ý, nhưng phải rất cẩn thận.

Không tiết tháo thì không tiết tháo, có điều không cho phép bản thân vượt qua phòng tuyến tâm lý, vì càng lập flag thì càng dễ flop.

Ngày hôm ấy, bọn họ tập luyện như bình thường.

Hà Lãng vừa mới ra khỏi sân, cả người mồ hôi nhễ nhại, sau lưng trước ngực đều ướt đẫm. Triệu Đại Lâm ôm tài liệu đi ngang qua, thuận tay đưa khăn giấy cho Hà Lãng, “Lau đi.” Hà Lãng đỏ mặt nhận lấy, thấp giọng đáp: “Cám ơn bác sĩ Triệu.”

Triệu Đại Lâm đi rất nhanh, không dừng bước mà đi lướt qua người cậu, còn chưa kịp đợi cậu nói hết câu đã đáp luôn “không cần khách khí”.

Hà Lãng ngây người.

Gần đây hình như bác sĩ Triệu rất quan tâm đến cậu, lại thích chọc cười cậu. Nghĩ đến đây, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh cùng cần cổ trắng ngần của Triệu Đại Lâm, bất giác nhịp tim tăng nhanh, hô hấp dồn dập, trong đầu nhảy ra một ý nghĩ khó tin. Cậu hít sâu một hơi, sau mấy giây xây dựng tâm lý, run run gọi người lại.

“Bác sĩ Triệu!”

Triệu Đại Lâm dừng bước, ngoái đầu nhìn cậu.

“Sao thế?”

Hà Lãng do dự hai giây rồi nói: “Tối nay đến lượt đội bọn tôi chiếu phim ngoài trời, chị có muốn đến xem không?”

Triệu Đại Lâm nheo mắt nhìn cậu ta, “Đội hai hả? Hay là cả đội biệt kích?”

“Chỉ đội hai thôi, đội một với đội ba đang làm nhiệm vụ.”

“Được rồi, có cần đem ghế tới không?”

Hà Lãng bật cười để lộ hàm răng trắng, lúc này Triệu Đại Lâm mới phát hiện cậu ta có răng khểnh, đúng là đáng yêu, bất chợt nghe thấy cậu nói: “Không cần, chúng tôi có xếp ghế rồi, tôi giữ ghế cho chị là được.”

Triệu Đại Lâm phải phép đáp: “Được, cám ơn.”

Mỗi thứ tư bộ đội biên phòng sẽ chiếu phim quân sự hoặc phóng sự ngoài trời.

Lúc Tôn Khải đến, Triệu Đại Lâm đã ngồi cạnh Hà Lãng trò chuyện câu được câu chăng. Hà Lãng kiên nhẫn giải thích cho cô về số vũ khí quân sự xuất hiện trong phim phóng sự, nói rất hăng hái say sưa, Tôn Khải đi qua đẩy đầu Hà Lãng, “Cậu biết nhiều nhỉ? Xem phim phóng sự còn phổ cập kiến thức cái gì? Có thể giữ yên lặng được không? Có muốn trừ điểm kỷ luật không hả?” Nói rồi, Tôn Khải lại đưa đầu đến nhìn Triệu Đại Lâm, “Còn cả cô nữa, muốn xem phim phóng sự thì ngồi yên đi, còn hỏi lung tung nữa thì cút về ký túc xá cho tôi.”

Triệu Đại Lâm vô cùng nghe lời cút về thật.

Sau khi kết thúc buổi chiếu phim, Hà Lãng lại đến ký túc xá tìm cô. Qua cửa kính mờ cô thấy một bóng người mơ hồ, tưởng là Tôn Khải nên mở cửa ra, nào ngờ trông thấy Hà Lãng mỉm cười với cô: “Xin lỗi bác sĩ Triệu, đội trưởng Tôn xấu tính vậy đấy, chị chớ để bụng.”

Lúc đó, sau lưng Hà Lãng là nhà vệ sinh, có một người dừng chân. Người kia vừa đi vệ sinh ra nghe thấy thế thì đứng lại, hai tay đút trong túi quần dựa vào lan can hành lang, đầu nghĩ, tôi phải nghe xem cậu muốn nói gì.

Hà Lãng vẫn hồn nhiên không hay biết, gãi đầu nhìn Triệu Đại Lâm, ấp úng nói: “Bác sĩ Triệu…”

Triệu Đại Lâm tựa vào cửa, vòng hai tay trước ngực, ánh mắt đảo qua người đằng sau rồi hờ hững thu về, im lặng chờ cậu nói tiếp.

“Chị có bạn trai chưa?”

Triệu Đại Lâm: “Chưa có.”

Hà Lãng khấp khởi vui mừng, bụng nghĩ hay quá, quả nhiên bác sĩ Triệu thích cậu thật, nếu không sao cứ chọc cậu làm gì. Nghĩ đến đây, trong lòng liền dâng lên cảm giác mãnh liệt, nghĩ hay là dứt khoát tỏ tình luôn đi. Cậu gãi gáy, vừa nghĩ vừa vui, nhưng một câu “chị thấy tôi thế nào” còn chưa ra khỏi miệng thì sau gáy đã đau điếng, không biết là bị ai đập.

Quay đầu lại.

Hay lắm.

Cậu sợ hãi mở tròn hai mắt, đầu lưỡi không thẳng nổi: “Đội đội đội đội đội…”

Tôn Khải đập mạnh vào đầu Hà Lãng dí xuống, lại nghe anh ngắt lời: “Đội cái gì mà đội!”

“Anh anh anh anh…”

Tôn Khải hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời: “Tôi đến đây lúc nào?”

Hà Lãng: “Đúng!”

Tôn Khải cười châm chọc: “Để tôi nghĩ xem.” Dừng lại, rồi anh nói: “Có lẽ là từ lúc nghe cậu nói tôi xấu tính?”

Hà Lãng biến sắc, “Em em em em…”

Tôn Khải rất hiểu cậu, tiếp tục nói hộ, “Cậu không cố ý?”

Hà Lãng xấu hổ gật đầu.

Tôn Khải cũng không so đo, dù sao trước kia lúc tập huấn cũng có không ít học viên nói xấu sau lưng anh, anh chỉ nghe vui rồi thôi, không để trong lòng. Anh và Lục Hoài Chinh ở trong đại đội là hai thái cực trái ngược nhau, tên kia lúc huấn luyện thì cực kỳ nghiêm túc, nhưng hễ rời sân là lại như anh cả của mọi người, ai cũng chơi được. Còn Tôn Khải không như thế, mặc dù anh cũng dữ với học viên, nhưng bất cứ lúc nào cũng có dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, được xưng là người mặt sắt. Cũng chỉ có thể thỉnh thoảng đùa giỡn với Lục Hoài Chinh.

Anh đạp đuổi Hà Lãng đi.

Hà Lãng đi ba bước quay đầu lại không cam tâm nhìn Triệu Đại Lâm, song cuối cùng vẫn lảo đảo rời đi trong tiếng quát của Tôn Khải.

Tiếng bước chân trên cầu thang dần rời xa, cho tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Tôn Khải mới nhìn sang Triệu Đại Lâm, hất cằm, nghiêm túc hơn cả ban nãy, “Không phiền nếu tôi vào ngồi chứ?”

Vu Hảo vẫn chưa quay lại, trong phòng chỉ có một mình cô, Triệu Đại Lâm nghĩ ngợi rồi né người nhường đường, ý là —— mời anh.

Tôn Khải đi vào, lấy ghế gấp sau cửa ra phanh chân ngồi xuống – tư thế bộ đội rất nghiêm túc. Lúc đó Triệu Đại Lâm nghĩ, đúng là không chú trọng, rõ ràng mẫu đàn ông cô thích là mặc âu phục đắt tiền, ngồi trên tòa nhà cao hai mươi mấy tầng, vắt chân cầm ly rượu vang trong tay lắc lư, ánh mắt trong suốt nhưng lại cất giấu vô số xa hoa trụy lạc không nói rõ.

Hoàn toàn khác xa người đàn ông mặc quân trang ngồi trên ghế đây.

Tôn Khải hất cằm tỏ ý cô ngồi xuống giường đi, dáng vẻ như cần nói chuyện.

Triệu Đại Lâm ngồi xuống, Tôn Khải nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi anh hắng giọng nói với cô: “Cô học tâm lý học, vậy đã từng nghe đến phản ứng cầu treo chưa?”

“Dĩ nhiên rồi.” Triệu Đại Lâm nói, “Anh đang chất vấn chuyên ngành của tôi à?”

Tôn Khải lắc đầu, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì phản ứng cầu treo nói là, khi một người phụ nữ bị trói vào chân cầu, dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể sẽ xuất hiện các phản ứng tự nhiên như tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, nếu lúc này nếu trên cầu có một người khác phái đi ngang qua cứu cô, cô sẽ lầm tưởng mình có hảo cảm với người này, hoặc là sinh ra cảm tình, cô hiểu ý tôi muốn nói chứ?”

Tôn Khải biểu đạt rất khéo léo, dù gì Triệu Đại Lâm cũng không phải người trong liên đội, lại còn là bác sĩ bên này, không nể mặt cấp trên thì cũng phải nể mặt giáo sư Hàn.

Triệu Đại Lâm khoanh tay cười nhạt: “Trong hội trường ngày đó, người cứu tôi không phải là anh mà là đội trưởng Lục đúng không? Chẳng qua anh chỉ nổ súng bắn người kia mà thôi.”

“Nhưng cuối cùng là cô ngã vào lòng tôi, người tiếp xúc cơ thể với cô là tôi, tôi tạm thời hiểu thành là người đầu tiên tiếp xúc. Tôi rất hiểu, vì không phải tôi chưa gặp chuyện này bao giờ.”

“Thế thì sao, anh muốn nói gì?” Triệu Đại Lâm bật cười, “Tôi quấn lấy anh? Hay khóc lóc đòi gả cho anh? Hay phá hoại chuyện giữa anh với vợ chưa cưới? Mà hình như là anh làm ngược lại đấy đội trưởng Tôn à, bây giờ anh đang tìm đến tôi.”

Những chuyện trên không hề có, vì cô đã kịp thời bóp chết tình cảm này rồi, cũng kịp thời vạch rõ giới hạn với anh.

Tôn Khải đổi tư thế, anh chống tay lên đầu gối nghiêm túc bảo: “Ừ, cô không quấn lấy tôi, cũng không phá chuyện của tôi với vợ chưa cưới. Nhưng Hà Lãng còn nhỏ tuổi, không hợp với cô, cô đừng trêu chọc cậu ta nữa, bao gồm cả những đội viên khác trong đội chúng tôi, xin cô bỏ qua luôn cho.”

Nói ra câu này, Triệu Đại Lâm cũng suýt cảm thấy mình là hồ ly tinh chỉ cần tùy tiện ngoắc tay là sẽ có vô số đàn ông quỳ dưới gấu váy, cô không khỏi bật cười, “Anh có tư cách gì cấm tôi qua lại với đàn ông khác?”  

Tôn Khải sửa lời: “Cô ra khỏi quân đội thì dù có qua lại với người đàn ông nào tôi cũng không xen vào, cũng sẽ không quản. Nhưng cô đừng để ý đến người trong đội của tôi, bọn họ bình thường bận rộn tập luyện để bảo vệ quốc gia, càng không như cô cầm được buông được, nếu cô muốn tìm một người để yêu thì không hợp.”

Triệu Đại Lâm ít nhiều hiểu ra, trong mắt Tôn Khải cô là đồ lừa tình đa tâm, làm cô phải sâu sắc suy nghĩ lại bản thân xem bình thường có ăn nói tùy tiện gì không mà làm anh ta ghét đến vậy. Cô chợt ngồi xuống, mắt lóe lên tia sáng kỳ quái, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế, hỏi: “Vậy nếu như tôi có ý định kết hôn thì sao?”

Tôn Khải ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô, “Kết hôn, với ai? Hà Lãng ư?”

Triệu Đại Lâm muốn nói, cô chỉ nói đại ví dụ thế thôi, vừa toan giải thích thì câu sau của Tôn Khải đã làm cô cứng người, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng.

Tôn Khải mỉa mai nhìn cô, “Cô chắc chắn là mình có ý định kết hôn ư? Với cái tính cưỡi ngựa ngắm hoa như cô có thể tìm quân nhân? Quân hôn không phải là trò đùa.”

Ý nói là, Triệu Đại Lâm tính tình chóng chán hay thay đổi nên dễ ngoại tình.

Con người Tôn Khải thẳng thắn, không hề ý thức được mình nói sai mà vẫn còn nói tiếp, “Vì thoạt nhìn con người cô —— rất không đứng đắn, xin lỗi, tôi không thể không cân nhắc cho đội viên của mình được.”

Triệu Đại Lâm lạnh lùng ngồi đằng kia, đầu lưỡi chạm nhẹ lên ngạc, cười khẽ gật đầu, sau đó chợt nhìn sang, lúc này ánh mắt đã trở nên sắc bén, cả người xù lông, cô cười nhạt: “Ồ, vậy chắc vợ chưa cưới của anh thì thành thật? Hơn nửa đêm uống rượu với đàn ông là thành thật ư?”

Tôn Khải không ngờ cô đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Triệu Đại Lâm nhìn anh ta rồi chèn thêm một câu: “Hôm đó tôi nghe thấy hai người nói chuyện điện thoại, cô ấy không về nhà, là một người đàn ông bắt máy, hình như là bạn trai cũ?”

Tôn Khải lúng túng sờ mũi, “Cô ấy giải thích rồi, hôm đó họp lớp, chẳng qua chỉ là thuận đường mà thôi.”

“À.”

Triệu Đại Lâm cũng không muốn nghe tiếp, “Anh vui là được rồi. Còn chuyện gì nữa không?”

Tôn Khải suy nghĩ, “Không có.”

Triệu Đại Lâm cố gắng khống chế hai tay đang run rẩy, khàn giọng nói: “Vậy mời anh ra ngoài.”

Tôn Khải đi rồi, cô bỗng như quả bóng xì hơi, ngã ngửa ra sau nằm vật xuống giường, trong nháy mắt toàn thân được thả lỏng, nhưng trái tim lại mơ hồ đau nhói.

Trong chớp mắt ấy, như thể chút hồn phách cuối cùng bị người ta hút ra, cô ngây người như phỗng nhìn trần nhà rơi vào trầm tư, hình ảnh trong đầu từ từ ùa về như đèn kéo quân.

Sau khi Hồ Vũ Thành rời đi, Triệu Đại Lâm thi đậu khoa tâm lý của đại học sư phạm bắc Kinh, ở lại Bắc Kinh học.

Nhưng vào năm ba, đột nhiên Hồ Vũ Thành quay về.

Chỉ là Hồ Vũ Thành không chủ động đến tìm cô.

Mà là vào một tối ngày thứ sáu, bạn cùng phòng của Triệu Đại Lâm đột nhiên nói muốn mời mọi người ăn cơm. Người ta vừa nói ra, những người khác đều hiểu là có ý gì, đẩy vai cô ta mờ ám nói: “Lại đổi bạn trai rồi à?”

Bạn cùng phòng xấu hổ cười: “Chưa, vẫn chưa phải.”

“Đang theo đuổi cậu à?”

Bạn cùng phòng gật đầu: “Coi là vậy đi.”

Quan hệ giữa Triệu Đại Lâm và người bạn kia không tốt lắm, thực ra cô không muốn đi, nhưng đợt đấy vất vả lắm quan hệ mới dịu lại, một người khác khuyên cô nên nể mặt một chút, cầu khẩn cô đi cùng.

Cuối cùng cô cũng không đành lòng, cắn răng đồng ý.

Phòng ăn đặt ở nhà hàng năm sao ở đối diện trường, một bữa ăn tốn ít nhất ba đến bốn ngàn, ngay tới Triệu Đại Lâm thỉnh thoảng có mấy ông anh đến thăm mới dẫn cô đi ăn. Mấy người khác vừa nghe thế, rối rít hâm mộ.

“Òa, anh này giàu lắm hả?”

Bạn cùng phòng nói: “Không biết nữa, nhưng hình như xe của anh ấy rất được, mình nghe bạn nói hình như cũng đến mấy triệu.”

“Mẹ kiếp, cậu bắt được con rùa vàng ở đâu vậy?”

Bạn cùng phòng cười cười, nhăn nhó không chịu nói: “Lát nữa tự các cậu hỏi anh ấy đi!”

“Không được rồi không được rồi, xem ra sau này Thiến Thiến của chúng ta phải gả vào nhà giàu làm vợ giàu rồi.”

Mọi người vừa cười vừa nói đi đến cửa phòng.

Trước khi mở cửa, Thiến Thiến hắng giọng bảo mọi người khẽ thôi, thuận tiện sửa sang lại vạt áo, rồi lại vuốt tóc qua mặt gương cẩm thạch, sau khi chắc chắn lớp trang điểm không có vấn đề gì mới dẫn các cô đi vào.

Mấy người cười cô, “Thiến Thiến lúc này mới sửa soạn hả.”

Thiến Thiến không để tâm, hít một hơi rồi đẩy cửa ra, Triệu Đại Lâm đi cuối cùng.

Hai người đàn ông trong phòng đang vừa hút thuốc vừa nói chuyện, nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn sang.

Triệu Đại Lâm mới nhìn đã thấy ngay Hồ Vũ Thành, đầu cô nổ ầm một tiếng. Gương mặt tuấn tú kia đã cứng rắn hơn ngày nào, thậm chí ngũ quan còn sâu sắc hơn trước, thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều, tóc ngắn hơn, tóc mái rũ trước trán, ánh mắt chỉ dừng trên người Triệu Đại Lâm một giây rồi nhanh chóng rời đi, cười cười nhìn Thiến Thiến.

Thiến Thiến kéo váy tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, than phiền: “Sao nhà hàng năm sao mà khó tìm vậy chứ? Đi mãi vẫn không hết.”

Hồ Vũ Thành dập thuốc, cười nói: “Không phải đã để người đi đón em rồi à?”

Thiến Thiến đỏ mặt, “Xe anh khoa trương quá.”

Hồ Vũ Thành cười cười không nói, người đàn ông mặc âu phục giày da đeo kính ngồi bên tiếp lời, “Thiến Thiến, đây là bạn cùng phòng với em hả?”

Thiến Thiến gật đầu, “À, đúng thế.” Cô giới thiệu từng người một, “Tưởng Y Y, Tần Cầm, Triệu Đại Lâm.”

Người đàn ông đeo kính nhìn một lượt, vừa khen vừa trêu Hồ Vũ Thành: “Có câu không biết nói sao nhỉ, lúc quen con gái đừng vội ra tay, vì nói không chừng bạn cùng phòng của cô ấy còn đẹp hơn. Vũ Thành, bây giờ cậu có thấy hối hận tí nào không?”

Hồ Vũ Thành vẫn cười không đáp.

Thiến Thiến không vui, trợn mắt nhìn: “Anh nói thế là có ý gì hả?”

Người đàn ông đeo kính cười cười: “Đùa thôi mà, Thiến Thiến của chúng ta là đẹp nhất.” Nói rồi ân cần kéo ghế ra cho Triệu Đại Lâm.

Triệu Đại Lâm không nhúc nhích.

Anh ta ra dấu mời, “Cô gái này khó mời nha.”

Tưởng Y Y đẩy Triệu Đại Lâm một cái, lúc này cô mới sực tỉnh, cứng ngắc chậm rãi ngồi xuống.

Đợi Tưởng Y Y và Tần Cầm ngồi vào chỗ, người đàn ông đeo kính kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Triệu Đại Lâm, ý tứ rất rõ ràng.

Có điều Triệu Đại Lâm không ở lại đến cuối buổi.

Ăn được nửa chừng cô liền đứng dậy rời đi, dù Tưởng Y Y khuyên thế nào cũng không khuyên được, Thiến Thiến xụ mặt đặt đũa xuống: “Để cô ta đi đi, người ta bận mà.”

Người đàn ông đeo kính nghe thế thì chặc lưỡi, “Đừng mà, tới cũng tới rồi, ngồi thêm một lát nữa thôi, trong trường có chuyện gì gấp mà phải đi bây giờ chứ.”

“Người ta có nhiều hẹn lắm, ngày nào cũng có không biết bao nhiêu nam sinh đến hẹn cô ta đi ăn, anh đừng khuyên nữa, mất cả hứng.”

Triệu Đại Lâm đi rồi, bữa ăn lại náo nhiệt như cũ. Tưởng Y Y và Triệu Đại Lâm có quan hệ tốt, không nhịn được bèn nói Thiến Thiến đôi câu, “Thiến Thiến này, sau này cậu đừng lấy chuyện cũ ra nói Đại Lâm nữa, đâu phải cậu không biết tính của cậu ấy, khó khăn lắm hai người mới giảng hòa mà…”

Hồ Vũ Thành một mực im lặng bỗng nhấp một hớp rượu, hỏi Thiến Thiến: “Sao đấy, hai người cãi nhau à?”

Hiếm khi Hồ Vũ Thành chủ động hỏi chuyện của cô, cô nàng bèn chống đũa dẩu môi than thở: “Cô ta cướp bạn trai em.”

“Vậy mà hai người cũng giảng hòa được, em rộng lượng thật đấy.”

“Em không tâm cơ như cô ta.”

Tưởng Y Y nghe không nổi, cãi lại thay Triệu Đại Lâm: “Thiến Thiến, cậu nói chuyện có thể chú ý được không, sao có thể gọi là cướp được, lúc ấy cậu và Hoa Phong có thành cặp đâu, hơn nữa còn là Hoa Phong luôn quấn lấy Đại Lâm, cậu xem Đại Lâm đã từng để ý đến cậu ta chưa?”

Thiến Thiến tức giận, “Tưởng Y Y, cậu!”

Tưởng Y Y nhếch mép không nói.

Hai người đàn ông nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, chẳng qua người ta chỉ coi Thiến Thiến như lốp xe dự phòng.

Bữa cơm giải tán trong không vui.

Sau hôm đó, Hồ Vũ Thành thường xuyên xuất hiện tại đại học sư phạm Bắc Kinh, duy trì mối quan hệ qua lại không mặn không nhạt với Thiến Thiến. Nhưng Thiến Thiến lại như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lần nào hẹn hò về cũng không kiềm chế được chia sẻ với mọi người.

Triệu Đại Lâm đeo tai phone, không thích nghe.

Nhưng đôi lúc khi chuyển bài nhạc, bất chợt nghe thấy giọng điệu hưng phấn của Thiến Thiến: “Hôm nay mình đến nhà của anh ấy đấy.”

Bạn cùng phòng hỏi thẳng, “Thế hai người có ấy ấy không…”

Thiến Thiến: “Không có, hình như anh ấy không khỏe lắm, cứ nói mình yếu mãi.”

Bạn cùng phòng cười phì, “Lần đầu nghe thấy có người đàn ông nói mình không được đấy.”

“Đẹp trai là được rồi.”



Thế là lần nào sau khi Thiến Thiến hẹn hò về, cuộc thảo luận như thế cũng kéo dài đến nửa tiếng.

Cho tới một đêm, Thiến Thiến gọi điện cho Tưởng Y Y nói vô tình đem tài liệu của bạn trai về, nhờ Tưởng Y Y đưa qua, kết quả lúc đó Tưởng Y Y đang tham gia hoạt động trong đoàn, trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi Triệu Đại Lâm.

Tưởng Y Y bèn gọi điện cho Triệu Đại Lâm.

Triệu Đại Lâm lập tức từ chối ngay, nhưng lại không chịu nổi cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Tưởng Y Y, cô nàng khàn giọng lấy cái chết ra uy hiếp: “Mình không đi được mà, nếu mình đi được thì tuyệt đối không làm phiền đến cậu rồi. Cậu cũng biết hoạt động của học kỳ này mình mà, hội trưởng mà biết là lột da mình ra đó, chẳng lẽ cậu định nhặt xác mình hả?”

Triệu Đại Lâm bèn lần theo địa chỉ tìm được nhà của Hồ Vũ Thành.

Khu vực rộng rãi thực vật sum suê, cô xuống xe nhìn mới phát hiện ra đây là khu nhà giàu.

Hồ Vũ Thành để tóc ướt mở cửa, có vẻ cũng bất ngờ, cười nói, “Tới rồi à.”

Triệu Đại Lâm đưa đồ cho anh rồi xoay người rời đi.

Nhưng Hồ Vũ Thành đã cầm chìa khóa đi ra theo.

Triệu Đại Lâm lạnh giọng: “Đừng đi theo tôi.”

“Anh đưa em về, bên này không bắt được xe đâu.”

“Không cần, tôi tự về được.”

“Vào đến thành phố cũng phải mất năm tiếng.”

“Sao anh biết?”

Hồ Vũ Thành cười: “Vì anh đi rồi.” Rồi anh cười hỏi cô: “Có điều bây giờ anh hơi đau dạ dày, có thể cho phép anh vào ăn chút đồ rồi đưa em về sau có được không?”

Nhưng ăn một chút lại ăn hết cả buổi tối.

Vốn Hồ Vũ Thành không có ý định để cô đi.

Triệu Đại Lâm ngồi trên ghế chờ, Hồ Vũ Thành thong thả ăn mì, ăn một đũa lại nhìn cô một cái.

Triệu Đại Lâm không còn kiên nhẫn đợi nữa, đứng dậy mở cửa thì phát hiện anh đã khóa trái.

Lại còn là khóa mật mã.

Vừa định quay lại thì bóng đàn ông cao to chụp đến đè cô lên cửa, hai tay chống hai bên cúi người xuống nhìn vào mắt cô, “Triệu Đại Lâm, anh là Hồ Vũ Thành.”

Hô hấp nóng bỏng, Triệu Đại Lâm cảm thấy cả người nóng ran, khó lòng nhịn nổi.

Anh hôn cô liên tục.

Biết cô nhạy cảm ở đâu liền mút nơi đấy, rất lấy lòng, bên tai là hơi thở nặng nề của anh.

Triệu Đại Lâm run bắn người, hơi thở quen thuộc quay về khiến trái tim chợt loạn nhịp, cô chậm rãi nhắm mắt.

Anh hôn môi cô, hôn đầy thân thiết, không cho cô cơ hội thở dốc, hỏi khẽ, “Em không nhớ anh sao?”

Lúc ấy đầu óc Triệu Đại Lâm mụ mị thế nào mà đáp có.

Hồ Vũ Thành như bị kích thích, động tác càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Cho đến khi ý thức Triệu Đại Lâm quay về, trong nháy mắt hoàn hồn, cô giơ tay lên tát anh, nước mắt trào ra như suối, mở miệng thét lớn:

“Anh cút đi, anh cút ngay!!!”

Hồ Vũ Thành ôm cô lên giường, đè cô ra hôn, “Cút đi đâu, trước kia anh bảo em cút em không chịu cút, bây giờ vì sao anh phải cút.”

Triệu Đại Lâm giãy giụa, dùng sức đạp anh.

“Còn Thiến Thiến của anh thì sao hả?”

“Anh không động đến cô ta, cũng không bạc đãi cô ta, mấy tháng qua cũng tiêu không ít tiền của anh, anh còn không có được chỗ tốt nào, còn muốn anh làm gì nữa?”

***

Quãng thời gian không tiết tháo nhất của Triệu Đại Lâm có lẽ là vào một tháng hồi học năm ba sống cùng nhà với Hồ Vũ Thành. Hai người không nói không rằng, bất kể ngày đêm, mồ hôi rơi như mưa, hết lòng phát lực.

Cô phát hiện mình là một người phụ nữ rất xem nặng chuyện tình dục.

Nên lúc Tôn Khải nói cô như vậy, trong lòng cô không hề tức giận

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi