Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Đây Không Phải Trọng Điểm!
"Lý Đại tổng quản đã về Kinh trước, xin mời Mộc Phàm trại chủ và thần thú theo ta vào Hoàng Cung." Tuấn dung băng lãnh như thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, toả ra hơi thở vạn phần nguy hiểm cấm người lạ chớ gần.
Bọn sơn tặc đứng co ro một bên không dám hó hé, Hắc Phong Sơn Trại có một núi băng suốt ngày phóng hơi lạnh là đủ rồi, vậy mà bây giờ thêm núi băng khác tới đây? Bọn sơn tặc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh sảnh chính nhanh chóng giảm xuống dưới âm độ, lông tơ dựng đứng.
"Ngươi là ai, trước đó ta chưa từng thấy ngươi?" Cô Độc Hiên Hàn híp mắt nhìn người đàn ông thu liễm hơi thở trước mặt.
"Ta là thị vệ trưởng — Mạc Ngôn, ta phụng mệnh đi theo bảo vệ sự an toàn của Lý Đại tổng quản." Người đàn ông mặt không hề cảm xúc nhìn về phía thiếu niên: "Lý Đại tổng quản có việc nên trở về Hoàng Cung trước, hiện giờ ta sẽ hộ tống các ngươi vào Hoàng Cung."
Thiếu niên ôm Nhị Hắc ngẩng đầu đánh giá người đàn ông, mày kiếm mắt sáng như sao, đặc biệt tuấn tú.
Chỉ là...!
"Xe ngựa chuẩn bị xong, mời theo ta vào Hoàng Cung." Thị vệ trưởng cứng rắn nói, không có tí nhân nhượng nào.
Mặt không hề cảm xúc phát ra sát khí khiến sơn tặc xung quanh tự giác lùi về sau, thị vệ trưởng liếc mắt nhìn mọi người một vòng, bọn sơn tặc lại tiếp tục lui mấy bước, ánh mắt thị vệ trưởng giống như nhìn xác chết, thực đáng sợ.
Đều tại trại chủ làm tan nát trái tim mỹ nhân, đó là lí do mà mỹ nhân mới đau lòng rời đi, thay núi băng đến!!
"Nếu ta đã đồng ý, vậy đi thôi." Mộc Phàm gật đầu, ôm Nhị Hắc đi theo bên cạnh thị vệ trưởng, đi được hai bước cậu chợt dừng chân, ngoảnh lại chạy về hướng Cô Độc Hiên Hàn, nhào lên bám trên người y.
Lần này không phải nhào tới từ chính diện, mà trực tiếp nhảy lên lưng Cô Độc Hiên Hàn: "Đi thôi."
"..."
"..."
Mộc Phàm hoàn toàn xem Cô Độc Hiên Hàn trở thành vật cưỡi của riêng cậu.
Về chuyện này Nhị Hắc cao hứng không gì bằng, bởi vì trước khi gặp Cô Độc Hiên Hàn, vật cưỡi của Mộc Phàm chính là nó.
Nhị Hắc từ trong lòng thiếu niên trèo lên trên, cực kỳ oai phong đặt mông ngồi trên vai Cô Độc Hiên Hàn.
Bọn sơn tặc không quen biết Cô Độc Hiên Hàn, nếu lúc này có người giang hồ biết danh tiếng Cô Độc Hiên Hàn ở đây, đoán chừng hai mắt đều trực tiếp rơi xuống đất!!
Đó chính là một nhân vật tồn tại giống như thần linh trong truyền thuyết giang hồ, ngươi cho rằng y là mèo con chó con à!!
"Đi nào, Cô Độc Hiên Hàn!" Thiếu niên tương đối thành thục ra lệnh.
Mạc Ngôn nhìn cảnh tượng này, khóe môi giật giật muốn nói cái gì đó, sực nhớ hiện tại đang đóng vai núi băng thị vệ trưởng lạnh lùng, hắn kiềm chế xúc động đem lời nói nuốt xuống dưới bụng.
Thiếu niên không có hành lý, hai tay trống trơn rời khỏi Hắc Phong Sơn Trại.
Khi đứng trước xe ngựa, Cô Độc Hiên Hàn suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ ràng, tại sao y chiều theo yêu cầu của thiếu niên? Hơn nữa, y đâu có nhu cầu vào Hoàng Cung đâu.
"Đi, chúng ta vào Hoàng Cung đi ~" Tại lúc Cô Độc Hiên Hàn do dự, thiếu niên vững vàng nắm tay y kéo vào trong xe ngựa.
"Ta không đi." Cô Độc Hiên Hàn lạnh lùng từ chối.
"Anh phải đi với ta!" Họ mới tiến tới giai đoạn hôn môi, người đàn ông không thể không đi.
Nhưng lời nói tới bên miệng lập tức trở thành câu khác: "Anh không đi, thì ai nấu cơm cho ta ăn!"
Nhị Hắc tức giận quay đầu sang hướng khác, cho nên nói thẳng ra Cô Độc Hiên Hàn nấu cho ngươi ăn còn quan trọng hơn nhiệm vụ!? Dù tài nấu nướng của Cô Độc Hiên Hàn có giỏi đến đâu, cũng không nhất thiết phải dùng cách này!!
"Ta không đi."
"Anh không đi sẽ hối hận!"
"Ta sẽ không hối hận." Những lời Mộc Phàm nói khiến Cô Độc Hiên Hàn tò mò, y chưa bao giờ hối hận về quyết định chính mình...!
"Anh không đi với ta, nhiệm vụ của ta thất bại, ta không thể trở về Liên Minh Tinh Tế, vậy rất phiền phức nha!"
Hiểu được thái độ kiên quyết của Cô Độc Hiên Hàn, hai tay trống trơn của thiếu niên không biết từ khi nào xuất hiện khẩu súng lục màu bạc, nòng súng chĩa vào thái dương của Cô Độc Hiên Hàn.
Thiếu niên trầm mặt như cảnh cáo rằng cậu không hề nói giỡn.
Món đồ từ trước tới nay chưa từng thấy ở thời không này, vẻ mặt của Mộc Phàm cho mọi người có mặt biết rõ ràng...!Đây chắc chắn không phải là một món đồ chơi không có lực sát thương.
"Em đe dọa ta?" Môi mỏng Cô Độc Hiên Hàn lạnh lùng hỏi một câu.
"Không, đây là mệnh lệnh! Cho dù ta không đánh thắng anh, thế nhưng ta có cách làm cho anh tàn phế, sau đó, cưỡng ép mang anh đi Hoàng Cung." Thiếu niên không giống như đang nói đùa.
Tất cả những người có mặt đều im bặt, kể cả bọn sơn tặc thường ngày hành động bừa bãi.
Mắt phượng vô cùng xinh đẹp của thiếu niên nay đen kịt nhuộm đẫm băng lãnh chết chóc, giống vực sâu đen tối thăm thẳm không đáy.
Thiếu niên vẫn tuấn lãng như cũ, ánh mặt trời ấm áp vuốt ve nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt, nhưng sườn mặt bên phải kề sát bên má người đàn ông bị chôn vùi trong bóng tối, mang đến một cảm giác âm u kỳ dị.
Bọn sơn tặc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên chịu khuất phục trước thiếu niên, ngoại trừ sợ hãi tiếng gầm của thần thú, còn bởi sự khát máu và tối tăm chất chứa trong đôi mắt cậu.
Chỉ cần có người nào dám vùng lên phản kháng, bọn họ sẽ bị xóa bỏ một cách sạch sẽ...!
Trong khoảng thời gian này, thiếu niên luôn tỏ ra vô hại, làm cho bọn hắn quên mất nỗi sợ hãi vộ vọng trước đây.
Trên thực tế, không phải bọn hắn không còn sợ hãi thiếu niên, mà là thiếu niên tạm thời giấu đi móng vuốt trở nên hiền lành mà thôi.
Trán bọn sơn tặc đổ mồ hôi lạnh, loại sợ hãi đó một lần nữa va mạnh vào tim bọn hắn, tiếng gầm của thần thú vang vọng bên tai, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến bọn hắn xuất hiện tâm tình tiêu cực.
Cảm giác áp bức không chỉ có đến từ thiếu niên, còn phát ra từ Cô Độc Hiên Hàn.
Nó thuộc về cạnh tranh giữa các cao thủ, không cần ra tay, Cô Độc Hiên Hàn phóng xuất toàn bộ nội lực muốn đem thiếu niên bám dính trên người hất văng ra, nhưng y sai lầm rồi, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ cầm súng đặt tại thái dương y, nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương ban mai.
Lúc di chuyển lên núi tốc độ thiếu niên cực nhanh y liền biết thiếu niên không hề đơn giản, không nghĩ tới thiếu niên lần thứ hai làm cho y kinh ngạc...!
"Không phải anh nói chúng ta bắt đầu từ hôn sao, chúng ta còn chưa tiến vào giai đoạn tiếp theo mà." Thiếu niên kiêu ngạo không thôi nhìn chằm chằm Cô Độc Hiên Hàn.
Nòng súng chuyển hướng nhắm ngay cây lớn đằng xa xa...!
"Bùm!" Một tiếng nổ súng, thân cây to lớn ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt bị rắn lửa đốt cháy hầu như không còn nguyên vẹn, uy lực của thứ này tại Liên Minh Tinh Tế là tương đối nhỏ.
Trắng trợn đe dọa, nếu không cùng cậu vào Hoàng Cung và không tiến hành giai đoạn tiếp theo, vậy số phận cuối cùng sẽ giống cái cây đằng xa.
Cô Độc Hiên Hàn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm thiếu niên, đối với đe dọa của Mộc Phàm lông mày cũng chẳng thèm nhíu.
Bất thình lình, Cô Độc Hiên Hàn cúi đầu mạnh mẽ hôn môi Mộc Phàm trước mặt tất cả mọi người, nắm cằm thiếu niên buộc cậu hé miệng, đầu lưỡi ấm áp càn rỡ luồn vào miệng, nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt khiến cậu thở không nổi, chiếc lưỡi linh hoạt không buông tha bất cứ ngóc ngách trong khoang miệng, răng lợi được tỉ mỉ liếm qua một lần, lôi kéo chiếc lưỡi rụt rè của cậu cùng nhau quyến luyến hòa quyện không buông tha!
Những người xung quanh chết lặng trợn mắt há hốc mồm...!
"Vậy thì đây coi như là phần thưởng cho việc ta đi cùng em." Người đàn ông ghé bên tai Mộc Phàm nói nhỏ, đoạn, nhấc bổng thiếu niên dùng sức ném vào xe ngựa, không chút nào thương hương tiếc ngọc.
Trong mắt Cô Độc Hiên Hàn, hành động khiêu khích của Mộc Phàm giống như đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi, lộ ra móng vuốt cưỡng ép giữ y lại, tựa như con chuột hamster nổi cơn thịnh nộ, rất đáng yêu.
Mộc Phàm bị ném vào xe ngựa đầu đụng đến choáng váng nổi đầy ngôi sao, sững sờ xoa xoa cánh môi sưng đỏ ướt át.
Tất cả sơn tặc căng thẳng nhìn chằm chằm xe ngựa, song, thiếu niên vẫn luôn im lặng, hệt như sự yên lặng trước cơn giông bão.
Qua hai mươi phút, trong xe ngựa vang lên một tiếng rên rỉ vang dội: "Cô Độc Hiên Hàn, có phải chúng ta vừa mới tiến triển nữa đúng không!?"
"..."
"..."
Trại chủ, đây không phải trọng điểm, thật đấy, đây đâu phải trọng điểm đâu!!
Phượng Khuynh Yên: Phàm cưng nhà ngoại của chúng ta thật oách, ta rất yêu thích nha, cứ tiếp tục phát huy ~~
Rồi Phàm cưng sẽ bị ăn sạch hông còn mảnh xương ahihi❤❤.