NẰM XUỐNG! CƯỚP ĐÂY!



Chẳng bao lâu sau Mộc Phàm gặp Nhị Hắc, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cảm thấy Nhị Hắc hơi uể oải, ỉu xìu mất tinh thần, khác hẳn mọi ngày, điều này thật khác thường.

Bình thường giữa hai người, người không có tinh thần phấn chấn chính là Mộc Phàm, bởi vì Mộc Phàm lười, nên cậu tiêu hao phần lớn thời gian vào việc đi ngủ và ngẩn người, chỉ có Nhị Hắc bên cạnh luôn chê buồn chán, cần một người chơi cùng, Nhị Hắc là một con thú hiếu động.

Đáng tiếc, Nhị Hắc bây giờ so với Mộc Phàm càng không có tinh thần.

"Nhị Hắc, mày sao vậy?" Mộc Phàm khó có được quan tâm Nhị Hắc.

Nhị Hắc cỡ bàn tay lắc đầu không nói gì, đôi mắt xanh biếc đờ đẫn, dường như chịu nhiều tổn thương, trông rất đáng thương.

Dưới sự quan tâm săn sóc của Mộc Phàm, Nhị Hắc khéo léo nhào vào lòng Mộc Phàm, làm ổ trong lồng ngực cậu, gục đầu im lặng.

Khác hẳn Nhị Hắc tăng động hằng ngày.

"Nó bị làm sao thế?" Mộc Phàm hỏi Bách Phong, bộ lông màu trắng bạc của Bách Phong lúc này càng sáng bóng, ban đêm cậu chỉ nhận thấy Bách Phong rất đẹp, không ngờ bên dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp đẽ.

Mộc Phàm nhịn không được nhìn sang Thượng Cung Vực Hoàng, hơi ghen tị vì đối phương lại có thú cưng thí nghiệm đẹp như vậy, không giống con thú trong lòng mình.

Ngay khi Mộc Phàm cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt hờn tủi của Nhị Hắc, dẫu sao một người một thú chung sống dài lâu, Mộc Phàm đang nghĩ gì, Nhị Hắc ít nhiều vẫn đoán được.

"Đồ không có lương tâm." Nhị Hắc uể oải, quay đầu tiếp tục làm ổ trong lòng Mộc Phàm, tỏ vẻ mệt chết ngủ thiếp đi: "Đưa ta vào không gian."

Mộc Phàm gãi gãi tóc, không hiểu Nhị Hắc bị làm sao, giọng điệu nó vô cùng đáng thương.

Cậu nâng Nhị Hắc đến gần tai, sau đó, Bách Phong và Thượng Cung Vực Hoàng không thấy Nhị Hắc trong lòng bàn tay cậu đâu nữa!!?
"Biến mất rồi!?" Bách Phong lên tiếng đầu tiên: "Ngươi đưa nó đi đâu!"
Bách Phong giống như người cha mất con vậy, cực kỳ sốt ruột.

Hắn vất vả lắm mới tìm được con thú thuận mắt, hắn còn chưa chơi chán sao có thể cho phép đối phương chạy mất.

"Ta đưa nó vào ngủ." Mộc Phàm chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, dường như không hiểu vì sao Bách Phong lớn tiếng với mình.

"Ngươi đưa nó đi đâu ngủ?"
"Vào không gian, uầy, bên trong chiếc bông tai này này." Mộc Phàm chỉ chỉ bông tai: "Nếu muốn, ngươi cũng có thể vào."
"..." Bách Phong và Thượng Cung Vực Hoàng im thin thít.

Bông tai, nhìn như thế nào cũng chỉ là một viên đá tím nhỏ bé, con vật lớn cỡ bàn tay vừa vào đó à? Thượng Cung Vực Hoàng càng tò mò nhiều hơn về thiếu niên, nhìn Bách Phong ra hiệu, muốn Bách Phong hy sinh.

"Ta không đi." Vừa dứt lời, Thượng Cung Vực Hoàng đạp Bách Phong một cú, Thượng Cung Vực Hoàng đạp xong còn hất hất cằm hướng bông tai Mộc Phàm, điều đó nghĩa là hắn đừng nói lời nhảm nhí nữa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Bách Phong rõ ràng là một con thú, vốn không có lông mày, nhưng vị trí đấy thật sự nhảy lên vài cái, lắc đầu tỏ vẻ từ chối, hắn không muốn đem tính mạng của mình ra đùa giỡn, nếu như vào rồi không ra được đến lúc đó phải làm sao đây!! Muốn vào thì ngươi vào đi!
Hiểu ý của Bách Phong, ánh mắt Thượng Cung Vực Hoàng lóe lên nguy hiểm, lần này không trực tiếp đạp hắn, mà phóng ám khí về phía Bách Phong, đáng tiếc hắn tránh được.

Bách Phong mặc dù sợ Thượng Cung Vực Hoàng của ban ngày, nhưng so với tính mạng của chính mình, hắn sẽ không do dự chọn vế sau.


Mộc Phàm nhìn hai người trước mặt cứ đưa đưa đẩy đẩy, tầm mắt dừng trên người Thượng Cung Vực Hoàng: "Hắn không vào.

Ngươi có thể vào nha."
"..."
"..."
Bách Phong học cách nhếch miệng cười của loài người, yết hầu còn phát ra tiếng cười, hất cằm với Thượng Cung Vực Hoàng.

Thượng Cung Vực Hoàng nhìn chằm chằm thiếu niên, thiếu niên không giống như đang nói đùa, đây là một lời đề nghị nghiêm túc.

Thượng Cung Vực Hoàng nhìn bông tai tím của đối phương, im lặng rất lâu.

"Không vào à?" Lời này Mộc Phàm hỏi không có ý gì khác, chỉ đơn giản hỏi thôi, cậu vốn dĩ cho rằng đối phương muốn vào không gian, nhưng thấy bộ dạng do dự nên không ngại hỏi han.

Thượng Cung Vực Hoàng không chút nghĩ ngợi kiêu căng nâng cằm: "Ai nói ta không vào!" Thiếu niên rõ ràng xem thường anh!
"Vì ngươi muốn vào, nên ta cho phép ngươi vào xem." Xưa nay Mộc Phàm không phải người hẹp hòi, hơn nữa đối với những chuyện không tốn quá nhiều sức lực, cậu sẽ không từ chối.

"Vào thì vào!" Thượng Cung Vực Hoàng là một người hoàn toàn không chịu nổi khích thích, lòng tự trọng vô cùng cao, khó có thể chịu đựng được những lời khiêu khích của người khác đối với mình.

"Được, vậy ngươi hãy nắm tay ta." Mộc Phàm trực tiếp nắm tay đối phương.


Thượng Cung Vực Hoàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý, chỉ cảm thấy tay cậu mềm lắm, sau đó, anh hoa mắt, cảnh vật trước mắt thay đổi.

"Muốn ra ngoài thì cứ nói cho ta biết." Không biết giọng nói phát ra từ đâu, khi nghe thấy âm thanh này, Thượng Cung Vực Hoàng bắt đầu hối hận với quyết định của mình.

Bên ngoài chỉ còn lại Bách Phong và Mộc Phàm đang nhìn nhau, khoảnh khắc Thượng Cung Vực Hoàng biến mất, Bách Phong suýt chút nữa thét toáng lên, lúc còn bé sống tại Thiên Tiên Cốc một thời gian, nơi đó cũng tồn tại người làm cho người khác biến mất.

Nhiều năm sống bên ngoài, hắn sớm coi Thiên Tiên Cốc như một giấc mơ, bây giờ Thượng Cung Vực Hoàng đang sống sờ sờ thì biến mất!!
Bách Phong vẫy đuôi đi vòng quanh Mộc Phàm, chẳng lẽ người này cũng đến từ Thiên Tiên Cốc? Nếu không sao cậu biết cái loại tiên thuật làm người biến mất!?
"Ngươi cũng muốn đi vào à?" Mộc Phàm nói.

Nghe xong, Bách Phong lui mấy bước cách xa Mộc Phàm, Mộc Phàm thấy bộ lông Bách Phong tỏa ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời, ngứa tay muốn sờ, cậu ngoắc ngoắc Bách Phong: "Ngươi qua đây để ta sờ xíu thôi."
Bách Phong lùi mấy bước, ai biết ngươi chạm vào ta có biến mất hay không.

"Yên tâm, nếu như ngươi không muốn vào, ta sẽ không đưa ngươi vào không gian, tới đây để ta sờ." Mộc Phàm nghiêm mặt, trực tiếp ra lệnh: "Nếu ngươi không cho ta sờ, ta sẽ đưa ngươi vào không gian!"
"..."
Bách Phong nhụt chí bước qua để đối phương sờ.

"Thật thoải mái." Mộc Phàm sờ đến nửa chừng bỗng nhiên phát hiện mình đói bụng, thời gian lâu như vậy mới phát hiện đói bụng đối với Mộc Phàm mà nói là chuyện hết sức bình thường.

Vì vậy Mộc Phàm quay đầu đi về phía nhà bếp, ăn xong không có việc gì làm cậu kéo chiếc ghế dựa tới dưới gốc cây ngủ.

Bách Phong một mực theo đuôi Mộc Phàm, bởi vì cậu làm con thú nhỏ kia biến mất, ngay cả chủ nhân cũng vậy, vậy nên hắn phải nhìn kỹ thiếu niên trước mặt...!
Mộc Phàm ngủ say sưa dưới gốc cây lớn.


Thượng Cung Vực Hoàng — Người bị cậu tống vào không gian lại thảm, Thượng Cung Vực Hoàng trăm lần ngàn lần hối hận!!!
Không gian bên trong bông tai Mộc Phàm thực tế rất lớn, không đơn giản chỉ lớn thôi, thật ra rất rất rất lớn!!!
Bông tai này là quà sinh nhật năm tuổi Mộc Ưng tặng cho Mộc Phàm, cậu mang theo đến phòng thí nghiệm.

Ở phòng thí nghiệm buồn chán, Mộc Phàm phát minh một số thứ lung tung tào lao, hoặc cải tiến vũ khí, đương nhiên tính luôn cả bông tai này cậu đã cải tiến nhiều lần.

Không gian hiện tại lớn gấp hàng nghìn lần trước đó.

Điểm khác biệt chính là, Mộc Phàm phân chia không gian thành nhiều ngăn nhỏ, giúp cậu thuận tiện hơn với việc đặt đồ, theo tuổi tác lớn dần, về sau Mộc Phàm không nhớ rõ mình đến cùng cải tạo bao nhiêu ngăn độc lập, cậu chỉ nhớ vài ngăn không gian cậu thường xuyên sử dụng, ai bảo cậu vẫn luôn lười biếng.

Đưa Nhị Hắc vào, Nhị Hắc tự tìm ổ quen thuộc của nó; còn Thượng Cung Vực Hoàng tình cờ bị ném vào một không gian độc lập...!
Nơi Thượng Cung Vực Hoàng đến xung quanh tối tăm, anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Chỉ có điều không biết hơi nóng tỏa ra từ đâu, hơi hơi nhớp nháp, một loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm, không phải gió tự nhiên.

Bởi vì xung quanh tối đen như mực không thể nhìn rõ, Thượng Cung Vực Hoàng dựa theo cảm giác đi vài bước, mặt đất cũng không bằng phẳng, dưới chân mềm mại và gập ghềnh, tạo cho anh một cảm giác kỳ lạ.

Lúc sau phát hiện phía trước có ánh sáng, Thượng Cung Vực Hoàng đi men theo ánh sáng, ít nhất không cần tiếp tục lần mò trong bóng tối.

Tuy nhiên, khi Thượng Cung Vực Hoàng đi đến nơi có ánh sáng, thấy rõ địa phương bây giờ của mình, anh mạnh mẽ hít sâu một hơi!!
Rốt cuộc anh vào nơi nào!
Và thứ gì trước mặt anh kia!!?
Hèn chi ban đầu anh thấy tối tăm, anh đang đứng trên gót chân của đối phương, ánh sáng bị đôi chân khổng lồ của đối phương ngăn chặn!! A a, thứ trước mặt anh là một con thú khổng lồ, cao ít nhất mười mét!!
% $#@.! Thượng Cung Vực Hoàng liên tiếp phun ra lời chửi mắng tục tĩu của Tây Vực!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi