NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Bên này nhìn theo hướng Lê Trường Quân rời đi, hoàng đế có chút đứng không được vững, lão thái giám ở bên cạnh hắn vội vàng lấy ra một lọ thuốc cho hắn uống.
Sau khi uống thuốc xong, hoàng đế ngồi nghỉ một hồi, ánh mắt dần thanh tịnh lại, ra lệnh.
"Mau gọi Mã Hàn, Trì Uất, Vương Kiên, Thẩm Mão vào cung cho trẫm."
Là một quân vương, uy quyền bị sỉ nhục hắn không cam lòng.
Mã Giao thái hậu day day trán nhìn hoàng đế.
"Lê Trường Quân này càng ngày càng quá đáng, năm xưa đáng ra không nên để hắn sống tốt như vậy, còn có cả ả tiện nhân kia nữa..."
Hoàng Hậu cùng Hoàng quý phi yên lặng đứng một bên, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của chính bản thân mình xuống.
Đoàn Lan Khuê theo chân Lê Trường Quân đi ra ngoài, vô cùng lo lắng mà kéo hắn.
"Này, vương gia, truyện của ta thực sự ban đầu không có nghiêm trọng như vậy, sao đến khi người nhúng tay vào lại thành trở mặt đắc tội với hoàng thượng rồi."
Lê Trường Quân dừng chân, nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt không mang theo cảm xúc nào.
"Là bọn họ chọc đến bổn vương trước, ngươi không thấy hay sao?"
Đoàn Lan Khuê nghiêm túc nhớ lại, nhớ đến lúc Mã Giao thái hậu gọi hắn một tiếng hoàng đệ, hắn đã tức giận nhưng vẫn khống chế tốt.
Sau đó hoàng đế nhắc nhở thân phận thần tử của hắn, nói hắn đừng quá phận, hắn đã nóng mặt nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Nhưng khi hoàng hậu nói đến long thể của hoàng đế, hắn đã phát hoả, cho đến cuối cùng hắn nộ khí xung thiên, chính là khi hoàng đế đòi trảm hắn...
Đoàn Lan Khuê chép miệng, hoàng thất rắc rối quá...
Nhưng cũng chẳng phải chuyện của nàng, vậy nên rất nhanh nàng đã ném nó ra sau đầu.

Dạo gần đây nàng công việc của Mộng Điệp Y Đường quá nhiều, những hiệu thuốc vì nàng bán ra thuốc viên, vừa hiệu quả lại dễ sự dụng mà việc làm ăn bị ảnh hưởng.

Bọn họ vẫn luôn gây phiền phức, phá hoại chuyện làm ăn của nàng.
Đoàn Lan Khuê nghĩ đến việc chung hoà lợi ích, tính toán cùng họ giao dịch, Mộng Điệp Y Đường của nàng sẽ cung cấp các thuốc viên đó cho họ.
Cũng như ở hiện đại, nàng phân loại thuốc, ghi nhãn mác, hướng dẫn sử dụng đầy đủ, sau đó ký hợp đồng cung ứng với các hiệu thuốc lớn, phân phối thuốc ra khắp mọi nơi.
Cũng ký hợp đồng thu mua dược liệu của bọn họ nữa để sản xuất thuốc.

Hai bên cùng phát triển chia sẻ lợi ích với nhau.
Làm như vậy, những hiệu thuốc đó được hưởng lợi, cũng sẽ không nhắm vào nàng nữa, mà nàng cũng kiếm được kha khá, lại giảm tải cho Mộng Điệp Y Đường...
Hợp đồng ký với các hiệu thuốc ùn ùn kéo đến, không chỉ có các hiệu thuốc ở Minh Quốc, mà còn có cả các hiệu thuốc lớn thông qua các lâu điện để cử đại diện đến chỗ của nàng ký hợp đồng.
Đoàn Lan Khuê làm ăn thuận lợi, bắt đầu mua thêm đất đai mở rộng điền trang canh tác.
Hoàng đế sau khi bị mất mặt, cũng trong tối ngoài sáng gây áp lực cho nàng nhưng đều bị Lê Trường Quân phá giải.
Mộng Điệp Y Đường làm ăn tốt, nhưng bên trong Hầu phủ lại bắt đầu náo loạn.
Nói cũng khéo, Đoàn Lan Khuê lúc trước có ý muốn giúp Tuệ di nương này mang thai, không nghĩ đến trùng hợp nàng ta đã tìm đến Mộng Điệp Y Đường mua thuốc cầu con.
Đoàn Lan Khuê thuận thế tận tình mà giúp nàng ta mang thai.
Không nghĩ đến kết quả lại có nhanh như vậy, Tuệ di nương đã có thai.
Đoàn Thiếu Khanh vô cùng vui mừng, lão phu nhân cũng vô cùng hài lòng ở một bên nói giúp nàng một tiếng tốt, vậy là Đoàn Thiếu Khanh liền muốn nâng nàng ta lên làm bình thê nhưng Thẩm Mạn Nương nhất quyết không đồng ý.
Bà ta bắt đầu gào khóc, làm loạn còn muốn nhà đẻ của mình ở trong triều gây khó dễ cho Đoàn Thiếu Khanh, điều này càng làm cho Đoàn Thiếu Khanh chán ghét bà ta.
Đoàn Lan Khuê nghe chuyện khoé môi khẽ mỉm cười, nốt ruồi son trước ngực nàng cũng mấy lần nhoi nhói đau.
Hỏi tại sao nàng lại nhắm đến Thẩm Mạn Nương ư, là bởi vì bà ta luôn muốn cướp đồ của nàng, hay bà ta gây khó dễ với nàng sao, đều không phải, nguyên nhân thực sự của nó ở chỗ người nhà mẹ đẻ của bà ta kìa...
"Đoàn Lan Khuê...!Chúng ta bắt đầu đòi nợ thôi..."
Nàng đặt tay lên vị trí nốt ruồi son đang giật lên mãnh liệt.
"À! Ta còn phải đòi cả lãi nữa mới tốt chứ nhỉ..."
Đã bao lâu rồi nàng mới cảm nhận được ý nguyện mãnh liệt của nguyên chủ nhỉ, có lẽ nàng ấy cũng đang chờ...
Chờ nàng thực hiện lời hứa ấy để nhẹ lòng, để có thể buông bỏ mà rời đi...
"Tỷ tỷ..."
Đoàn Khẩn đầu đầy mồ hôi chạy vù vào trong viện như một cơn gió.


Đoàn Lan Khuê nhìn hắn bất đắc dĩ mà mắng.
"Chuyện gì mà đệ hớt ha hớt hải như thế hả? Không chú ý một chút, kẻo lại ngã rớt răng bây giờ..."
Đoàn Khẩn ngây thơ vô thức đưa tay lên che miệng.
"Haha...!Đáng yêu quá..."
Đoàn Lan Khuê bị hắn chọc cho cười lớn, còn đưa tay nhéo nhéo má của hắn.
Đoàn Khẩn đối với việc làm ấu trĩ này của nàng cũng chẳng có cách nào cả, chỉ có thể cam chịu.
"Bên ngoài nổi bão to rồi mà tỷ còn ngồi đây uống trà được à?"
Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Hả??? Bão ở đâu..."
Nàng vỗ đầu Đoàn Khẩn một cái.
"Này! Đệ bị hoa mắt à! Trời cao mây trắng nắng vàng như thế này lấy đâu ra bão! Mà có bão thì cũng phải chạy trước chứ chạy ra ngó làm cái gì?"
Đoàn Khẩn khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, đưa tay đỡ lấy cái trán nhỏ đầm đìa mồ hôi, ánh mắt nhìn nàng đầy bất lực.
"Đệ đang nói là nói đến nhị phòng bên kia kìa, Thẩm gia mang người đến, tổ mẫu với lão phu nhân nhà thông gia còn muốn dùng quải trượng mà lao vào nhau đến nơi rồi!"
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói vẫn điềm nhiên uống trà.
"Liên quan gì đến chúng ta đâu cơ chứ, cứ kệ họ đi, chúng ta cứ an phận của mình thôi là được..."
Nàng vỗ đầu nhỏ của Đoàn Khẩn một cái.
"Đệ đó, đừng chạy lung tung nữa, về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi học bài đi..."
"Vâng..."
Đoàn Khẩn ỉu xìu đáp một tiếng rồi đi về viện của mình.
Đoàn Lan Khuê chờ hắn đi rồi mới phủi phủi xiêm y đứng dậy.

"Đi, chúng ta qua bên đó góp vui một chút..."
Khi Đoàn Lan Khuê đến bên chỗ nhị phòng, đã có rất đông người ở đó xem kịch.
Thẩm Mạn Nương đang ôm lấy Đoàn Như Mai khóc lóc thảm thiết.
"Huhu...! Lão gia, chúng ta làm phu thê mười mấy năm, tôi vì ông mà chu toàn mọi việc, ngược xuôi lo lót, còn vì ông sinh con dưỡng cái cực khổ biết bao nhiêu...
Ấy vậy mà bây giờ ông lại đối xử với tôi như thế này hay sao?"
Đoàn Thiếu Khanh cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung.
"Ngươi bớt khóc lại cho ta, đã ai làm gì ngươi chưa hả? Vậy mà ngươi bù lu bù loa, gọi cả nhạc mẫu cùng tẩu tẩu sang bên này làm cái gì?"
Thẩm Mạn Nương ngẩng đầu nhìn ông ta.
"Ngươi còn chưa làm gì? Ta mà không làm lớn thì ông đã nâng con tiện nhân kia lên ngang hàng với ta rồi đấy...!Ở đấy mà chờ ngươi làm cái gì thì ta không phải sẽ thiệt chết hay sao?"
Đoàn Thiếu Khanh nhịn xuống cảm xúc đang muốn đánh chết người.
"Ta không ngờ ngươi lại là người ngang ngược, không hiểu lý lẽ như vậy.
Ta nói cho ngươi biết, ta muốn nâng nàng ấy lên làm bình thê thì thế nào? Ngươi càng làm loạn, ta càng muốn làm..."
Đoàn Thiếu Khanh nói rồi còn bá đạo ôm lấy Tuệ di nương vào ngực.
"Ngươi..."
Thẩm Mạn Nương tức đến hộc máu miệng mà ngất đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi