NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Đoàn Lan Khuê chớp chớp đôi mắt.
Ối trời! trò chơi ngã vào lòng trai đẹp này từ hiện đại đến cổ đại đều chơi như vậy hay sao, cũ rích quá, mà Trương Hoài diễn cũng không thật cho lắm...
Nhưng mà sao Cửu Vương Gia lại lạnh lùng như vậy chứ, thật là phụ tấm lòng của biểu tỷ mỹ nữ, của nàng mà.
Lê Trường Quân sắc mặt lạnh như băng, bình tĩnh nhìn Trương Hoài đang ngượng ngùng chỉnh lại y phục, sau đó nàng ta hướng hắn khẽ phúc thân.
"Tiểu nữ vụng về kính xin vương gia đừng trách..."
Lê Trường Quân khẽ gật đầu.
"Không sao, bản vương không trách, cũng đâu phải nhào đến người của bản vương..."
Trương Hoài hơi cúi đầu khẽ cắn môi, đôi mắt đa tình nhìn, tự tạo ra dáng vẻ mà nàng ta cho là quyến rũ lòng người.
"Nhưng cũng là nhờ vương gia quan tâm tiểu nữ mới không ngã xuống khó coi, tiểu nữ thực sự biết ơn ngài..."
"Bản vương đối với bá tánh vẫn luôn quan tâm, nhất là những người đầu óc mơ màng, chân tay có tật..."
"khục...khục..."
Đoàn Lan Khuê cố gắng nén xuống tiếng cười của mình, ghé đầu lên vai của Trương Bình mà cười nhẹ.
"Nhị biểu tỷ diễn hài quá...!Đúng là tiết mục đặc sắc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình trong truyện ngôn tình mà..."
Trương Bình nhỏ giọng nói.
"Nhị muội thật là hồ đồ, vương gia là ai chứ, sao có thể nói nhào là nhào như những phàm phu tục tử kia được..."
Trương Bình đối với thủ đoạn của Trương Hoài đã nhìn thấy nhiều lần, nàng vô cùng không ủng hộ, nhưng lại chẳng thể quản nổi.
Đoàn Lan Khuê vốn không thích Trương Hoài tính tình bạch liên hoa, kiêu căng này, ngày thường tiếp xúc qua nàng biết ả ta vẫn luôn bắt nạt Trương Bình, nàng nói.
"Lần này tỷ ấy nhào phải cọc nhọn, một núi băng không biết thương hoa tiếc ngọc rồi..."
Cuối cùng nàng biết Lê Trường Quân vì sao đến giờ vẫn ế, chưa thành thân rồi, người này có thù với nữ nhân, độc mồm độc miệng đến chết người...

Sắc mặt những người Trương gia tái lại, nhất là Trương Hoài, nàng ta thật sự muốn khóc...
Trương lão tướng quân liếc Trương Hoài một cái, hận không thể lập tức dùng gia pháp giáo huấn nàng ta một trận, diễn xuất vụng về như vậy mà muốn nhào đến người của vương gia hay sao.
Cũng không nhìn xem mình là ai, người ta là ai...
Lê Trường Quân nhìn sang Đoàn Lan Khuê, thấy nàng đang run run vai cười ở bên kia, khẽ nhíu mày.
"Quận chúa Lan Khuê..."
"Hứ...!Hả???"
Bất ngờ bị điểm danh, Đoàn Lan Khuê giật mình nín cười nhìn sang.
Lê Trường Quân tiến đến chỗ của nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng hồng, đôi mắt xinh đẹp vì cười mà long lanh kia...
"Nàng cảm thấy buồn cười...!Hửm..."
Đoàn Lan Khuê vô thức gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc lắc đầu.
"Không có..."
Nàng nói không có nhưng khoé môi vẫn hơi cong nhẹ.
Lê Trường Quân không nhịn nổi ngứa ngáy cái tay mà cốc lên trán nàng một cái.
"Còn nói không cười..."
Đoàn Lan Khuê che miệng, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Không cười thật mà..."
Hắn nói nhỏ bên tai của nàng.
"Nàng cười lên rất đẹp..."
Nụ cười của Đoàn Lan Khuê bất giác cứng ngắc, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, ánh mắt hơi đảo nhanh, vụng về chuyển đề tài câu chuyện.
"Đã đến giờ bày tiệc, mọi người đều đang chờ, ta vào thôi..."

"Đúng, đúng vậy, chúng ta mau vào thôi..."
Trương lão tướng quân cũng vội vàng tiếp lời cháu gái, thuận thế mà hoá giải tình huống khó xử này.
Trương Hoài nhìn thấy Lê Trường Quân, vậy mà ghé đầu thì thầm với Đoàn Lan Khuê, ngay sau khi vừa mỉa mai nàng khuyết tật xong, nàng ta hận đến nghiến răng.
....
Nam nhân ở sân trước uống rượu, nữ nhân thì đến sân sau.
"Đoàn Lan Khuê..."
Trương Hoài cuối cùng cũng là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nàng ta nghiến răng đuổi theo Đoàn Lan Khuê mà hét lên.
"Hả???"
Đoàn Lan Khuê tự nhiên bị hét, đầu xuất hiện ba đường kẻ đen ngơ ngác nhìn lại.
"Nhị biểu tỷ, có việc gì sao?"
"Có..."
Bộ dáng của Trương Hoài hùng hùng hổ hổ mà doạ người.
"Ngươi khi nãy là cười nhạo ta?"
"Ta cười nhạo tỷ khi nào?"
Trương Hoài trừng mắt, muốn xắn ngược tay áo.
"Ngươi dám làm mà không dám nhận, hèn hạ..."
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt.
"Ta cười mây cười gió chứ cười gì tỷ nào!"

"Ngươi..."
Trương Hoài tức đến dậm chân.

Nước mắt dâng lên.
"Ngươi tưởng ngươi là quận chúa mà ngon hay sao, nếu không phải cái phụ thân ngu xuẩn của ngươi bị người ta hại chết, thì sẽ liên lụy đến nhà ta như vậy hả?
Hại ta ở bên ngoài chịu khổ ba năm trời, bây giờ ta trở về, ngươi còn dám cười nhạo ta hay sao, ngươi đúng là tiện nhân, không phải là con người mà.
Nếu nhà chúng ta không bị các người hại thảm như vậy, thì ta hôm nay có thể đã là phụng hoàng bay lên cành cao rồi..."
Trương Hoài uất ức hét lên với Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo, trên ngực trái nơi nốt ruồi son nhè nhẹ kích động giật giật mấy cái.
"Ngươi nói ai ngu xuẩn? Ai là tiện nhân?"
Trương Hoài bị khí thế của nàng doạ cho run run lui lại về phía sau mấy bước, nhưng vẫn cố gắng hất hàm cao giọng.
"Ta nói phụ thân ngươi chính là kẻ ngu xuẩn...!Nói ngươi là tiện nhân đấy! Sao nào!"
"Bốp..."
Một bạt tai giáng xuống, trên má trái của Trương Hoài nhanh chóng xuất hiện năm đầu ngón tay đỏ nựng.
"Ngươi...!Ngươi dám đánh ta..."
"Ta chính là đánh ngươi đấy, nếu ngươi còn không biết điều, mồm miệng còn thốt ra những lời không sạch sẽ như vậy, thì không chỉ là một bạt tai đâu, ta sẽ cho ngươi câm luôn đấy, có biết chưa hả?"
"Ngươi..."
Trương Hoài run rẩy liên tục, lắp bắp chỉ tay vào nàng nhưng mãi vẫn không thể mắng được cái gì.
"Vù...Bụp..."
Đoàn Lan Khuê vốn chỉ định là nhẹ nhàng giáo huấn Trương Hoài có như vậy, cũng không muốn tiệc tẩy trần của nhà ngoại mình nháo nhào gì, nhưng cố tình lại có người không hiểu lý lẽ, đúng lúc này lao đến muốn ra tay với nàng.
Đổng Trinh lao đến tát Đoàn Lan Khuê bị nàng tránh thoát, mất đà ngã xuống, hùng hổ đứng lên.
"Ngươi dám tránh..."
"Ta đâu có ngu mà không biết tránh..."

Đoàn Lan Khuê vô cùng vô tội mà nói.

Nàng cười nhẹ, nhìn Đổng Trinh chật vật ổn định thân thể.
"Nhị bá mẫu, ta phải nhắc nhở bá mẫu một chuyện, đây là kinh thành, ta hiện tại trên người có phong hào quận chúa, bá mẫu cảm thấy ngài có thể đánh ta hay không..."
Cả người Đổng Trinh run run nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
"Giỏi...!Ngươi giỏi..."
Nói rồi bà ta lôi kéo Trương Hoài đi tới chỗ nữ quyến của nhà mẹ đẻ bên kia.
"Nghĩ mình có phong hào thì giỏi lắm hay sao, cái loại mắt cao hơn đầu không tôn trọng trưởng bối để xem có ai muốn thèm nàng ta..."
Nghe bà ta nói như vậy, tẩu tẩu của bà ta liền hỏi.
"Có chuyện gì mà khiến muội tức giận như vậy, ở nơi này có kẻ nào dám bất kính với muội hay sao?"
Có người hỏi Đổng Trinh liền nói.
"Chính là nữ nhi của cái tiểu cô đoản mệnh nhà phu quân của muội đó.
Nghĩ mình có cái phong hào quận chúa trên người, liền lên mặt với ta..."
Bà ta thêm mắm dặm muối, nói chuyện Đoàn Lan Khuê khi nãy hỗn láo với mình ra làm sao.
Tẩu tẩu của bà ta, Mã Giao đã thừa hiểu đức hạnh của bà ta như thế nào, trong lòng cười lạnh đầy mỉa mai, nhưng bên ngoài vẫn nói lời hay vào hùa cùng bà ta...
"Phong hào thì sao nào, còn không phải vẫn là phận con cháu...!Lại dám bất kính với trưởng bối như vậy thật là không nhìn nổi..."
Nói rồi tròng mắt bà ta tính toán đảo nhanh một vòng, nói.
"Nàng ta không tốt như thế nào thì vẫn có phong hào, muội có muốn dạy dỗ cũng khó không phải sao.
Hay là ta tính như thế này...!Muội xem, lão đại nhà chúng ta còn chưa có hôn sự, hay muội thổi chút gió, tác thành cho nó và cái cháu gái quận chúa kia một chút..."
"Tẩu..."
Đổng Trinh trợn to mắt kinh ngạc nhìn tẩu tẩu của mình, miệng há to mấp máy mãi không thành lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi