NẮNG HẠ NGÀY ĐÔNG

Trì Lập Đông thật sự không đi thăm Vương Tề.

Không chỉ là sợ Hạ Nhạc không vui mà còn vì hắn đang cố gắng buông tay.

Mấy năm nay, hắn thường xuyên nhớ tới Hạ Nhạc, nhiều điểm tốt của thiếu niên Hạ Nhạc đều được hắn ghi nhớ trong lòng, bên ngoài xuất chúng chói mắt, tính cách tinh quái, gợi cảm táo bạo tràn trề. Hắn đúng là không nói dối Hạ Nhạc, từ sau khi hắn có được Hạ Nhạc, giống như một lá cờ sáng ngời lại buồn bã, gió thổi thì tung bay lên, ngẩng đầu chỉ thấy mây che trăng, tuyết phủ đầy đất nhưng không biết lạnh.

Hắn sống rất mờ mịt, trong lòng giống như không có sự thay đổi của bốn mùa, chỉ có trời đông giá rét không bao giờ thay đổi.

Nếu như Hạ Nhạc không quay về, có thể hắn sẽ tìm được một người bạn đời, cũng có thể không tìm thấy, củi gạo dầu muối hay là nét vẽ nguệch ngoạc, qua hết nửa đời giá lạnh.

Nhưng mà Hạ Nhạc quay lại rồi, màu sắc đẹp đẽ càng làm chói mắt năm tháng của hắn, dùng sự thâm tình mà mười hai năm đã tu luyện, giống như nham thạch nóng chảy bùng nổ, nóng bỏng sôi nổi tiến về phía Trì Lập Đông. Hắn như hạt giống bị chôn yên lặng nhiều năm trong tuyết bao la, trong chốc lát chui từ đất lên mà sinh trưởng. Hắn đội vương miện, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đi qua mọi chỗ, bụi cỏ xanh biếc lớn lên. Sấm mùa đông cuồn cuộn, tuyết cũng tan ra.

Trong lòng Trì Lập Đông đã dần dần có một loại cấp bách, vội vã muốn dâng tặng chính mình cho cậu, hy vọng tha thiết chính mình toàn tâm toàn ý mà yêu cậu.

Thứ khó nắm bắt nhất trên đời là tình cảm của con người, nhưng nó cũng không được thoát khỏi quy luật thăng trầm của tự nhiên.

Cuối cùng hắn cũng có thể buông bỏ một người rồi lại ôm lấy người khác.

Quyết định trận đấu nghiệp dư tháng sau cuối cùng Lý Đường vẫn ghi tên Trì Lập Đông vào.

Bản thân hắn ta không đánh không phải lười biếng như lời của Vương Tề mà thật sự không đánh được, giải nghệ quá sớm, sau khi xuống thì vội vàng kiếm tiền, xã giao quá nhiều, xa hoa trụy lạc, cơ thể sớm đã không còn mạnh như trước nữa, kỹ thuật cũng hoàn toàn không theo kịp.

Trì Lập Đông cùng Hạ Nhạc đi tập thể hình, bản thân mình thuận tiện cũng làm nóng cơ thể trước khi tập luyện. Bản thân hắn không để ý đến thắng thua nhưng ngược lại thì Lý Đường sợ hắn thua trận, không những sẽ mất uy danh của huy chương đồng cuộc thi thế giới mà còn làm hỏng chiêu bài của câu lạc bộ, mỗi lần huấn luyện đều ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống mà chỉ huy.

Hạ Nhạc tập xong thì tới nhìn hai lần, cảm thấy Lý Đường đúng là người phiền phức, lần thứ ba không muốn nhìn nữa, ở bên ngoài đợi Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông tập xong, trên người toàn mồ hôi, nhảy xuống võ đài. Lý Đường vội dâng nước, bóp vai đấm lưng rất nịnh nọt.

Hạ Nhạc đâu? Trì Lập Đông hỏi hắn ta.

Hắn ta nói: “Đi vào nhìn một cái thì lại đi ra rồi, hình như đang gọi điện thoại ở bên ngoài thì phải nhỉ? Nghe ú ớ nói tiếng Quảng Đông. Cậu ta không phải người Bắc Kinh à?”

Trì Lập Đông nói: “Mấy năm trước làm việc ở Hồng Kông.”

Lý Đường nói: “Hôm qua tôi thấy cậu ta ở trên mạng, trong tin tức chia sẻ khoản vay xe ô tô vòng E mấy chục tỷ, cậu ta thay mặt cho người đầu tư nào thế, cũng trâu bò thật đấy.”

Trì Lập Đông cười nói: “Vậy đó.”

Hắn đi ra, đúng lúc Hạ Nhạc cũng nói chuyện điện thoại xong đang nói lời tạm biệt với đối phương, vẻ mặt buồn bã.

Trì Lập Đông hỏi: “Sao thế? Chuyện công việc à?”

Hạ Nhạc nói: “Phải tới bệnh viện một chuyến rồi.”

Trì Lập Đông nói: “Sao thế? Bạn em xảy ra chuyện gì à?”

Hạ Nhạc bày ra vẻ rất phiền muộn nói: “Anh từng gặp rồi, chính là cái thằng nhóc Hồng Kông đó. Tai nạn giao thông, không bị thương bên ngoài mà bị đụng phải đầu.”

Trì Lập Đông ngạc nhiên nói: “Sao cậu ta còn ở Bắc Kinh thế? Cậu ta tốt nghiệp chưa? Không cần đi học à?”

Hạ Nhạc càng phiền muộn nói: “Chưa tốt nghiệp, suốt ngày trốn học. Không phải vẫn còn ở Bắc Kinh mà lại tới đây. Lần trước từ Bắc Kinh bay về Hồng Kông rồi, chưa được mấy ngày cậu ấy lại chạy tới Thượng Hải, em từ chức chưa nói với cậu ấy, cậu ấy nghe được thì lại tới Bắc Kinh. Buổi chiều đến công ty tìm em bị em nói cho một trận. Buổi tối không biết tông xe với người nào.”

Trì Lập Đông hơi ghen: “Thằng bé bây giờ không ổn rồi, em, vậy, em rốt cuộc thấy cậu ta thế nào?”

Hạ Nhạc khó chịu nói: “Anh hy vọng em thế nào với cậu ấy?”

Trì Lập Đông vội lắc đầu: “Không phải, anh không có.”

Lại hỏi: “Buổi tối còn phải cùng giường sao? Em đừng nằm cùng để anh nằm cùng cậu ta.”

Hạ Nhạc buồn cười nói: “Anh muốn làm gì? Ô! Lần trước anh còn nói cậu ấy đáng yêu mà!”

Trì Lập Đông muốn nói nào đáng yêu như em, nhưng lại cảm thấy Hạ Nhạc sẽ không thích lời khen như thế nên nói: “Không đáng yêu, làm gì đáng yêu như anh được.”

Hạ Nhạc cười lớn.

Trì Lập Đông cũng cười theo.

Lý Đường thò đầu ra ngoài nhìn, Trì Lập Đông làm tư thế giơ tay muốn đánh hắn ta, hắn ta lại rụt đầu trở lại.

Hạ Nhạc nói: “Ai cùng không cần cùng giường, anh trai cậu ấy đã đặt vé máy bay từ Hồng Kông tới rồi, trước khi anh cậu ấy tới thì em dù sao cũng phải đi thăm cậu ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi