NẮNG HẠ NGÀY ĐÔNG

Hắn cho rằng Hạ Nhạc không phải người như thế.

Năm đó lúc hắn theo đuổi Hạ Nhạc thì cậu đang theo đuổi hoa khôi của khoa. Sau khi hắn theo đuổi được Hạ Nhạc, vốn dĩ cô gái hoa khôi đó chỉ cần mấy ngày nữa là đồng ý rồi nhưng đột nhiên Hạ Nhạc không để ý tới cô ta nữa. Có lẽ cũng không chịu được mất mát nên tối đến gọi điện thoại cho Hạ Nhạc, hoa lê đái vũ* mà hỏi cậu sao không tìm cô ta chơi nữa?

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Hắn nhớ Hạ Nhạc nói với cô hoa khôi khoa rằng: “Bởi vì tôi có việc chơi càng vui hơn rồi.”

Tắt điện thoại của hoa khôi, Hạ Nhạc bò tới muốn tiếp tục hôn.

Hạ Nhạc này chính là rất thích chơi, là một boy ham học hỏi tràn trề. Cái gì cũng muốn thử, từng học tranh sơn dầu, biết chơi ván trượt, cưỡi ngựa không tệ, thích trượt tuyết, còn từng biểu diễn cho văn nghệ của trường.

Hắn cho rằng Hạ Nhạc đồng ý hẹn hò với hắn vốn dĩ là bởi vì xuất hiện sự tò mò, muốn thử xem.

Hắn cho rằng Hạ Nhạc chơi đủ rồi, sự hứng thú với hắn kéo dài không được bao lâu.

Cho nên sau này lúc Hạ Nhạc đột nhiên nói muốn come out, hắn mới bị doạ tới mức nhanh chóng rút lui.

Hắn vốn cho rằng đợi Hạ Nhạc chơi chán rồi, người bị đá mới là hắn.

Mấy năm đó, hắn là một vận động viên giải nghệ, tứ chi phát triển, không có não, tràn trề hormone.

Không có hứng thú với kiến thức, vừa nhìn thấy sách là đầu muốn to ra rồi, cũng không thường gặp thầy hướng dẫn. Giáo sư Hạ thấy hắn giành được vinh quang cho đất nước nên cũng luôn làm ngơ trước sự lười nhác bình thường của hắn. Cho tới một ngày, hắn trì hoãn mấy tháng trời mà không gửi báo cáo mở đề luận văn cho giáo sư Hạ. Giáo sư Hạ đã giảng dạy mười mấy năm rồi nhưng cho tới tận bây giờ chưa từng thấy báo cáo mở đề nào tệ như vậy, đành gọi điện gọi hắn lên phòng làm việc nói chuyện.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Nhạc.

Trước đó, hắn dĩ nhiên đã từng nghe nói giáo sư Hạ có một đứa con trai tên là Hạ Nhạc đang học năm ba ở trường này, số lần hắn gặp giáo sư có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không thể gặp được con trai của giáo sư.

Giáo sư Hạ nói với Trì Lập Đông: “Đến rồi à? Ngồi xuống đi.”

Chàng trai ngồi bên cửa sổ đọc sách nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, cậu mặc một chiếc áo phông trắng và quần bò xanh bình thường, bề ngoài trẻ đẹp, mang hơi thở thanh xuân đang ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, hai chân đung đưa qua lại, tứ chi thon dài, có cơ bắp nhỏ trên tay, là một chàng trai ưa thể thao.

Cậu cười lịch sự với Trì Lập Đông, ngực Trì Lập Đông như trúng một dao, ánh nắng ngoài cửa sổ có rực rỡ đến đâu cũng không bằng với ánh sáng của người này.

Đúng là giống quá.

Sau khi bọn họ yêu nhau. Hạ Nhạc có lần nhắc tới lần đầu tiên gặp nhau, còn đắc ý hỏi Trì Lập Đông có phải vừa gặp đã yêu cậu ấy hay không?

Đương nhiên là không phải. Nhưng Trì Lập Đông cũng không nói thật. Tới tận sau khi chia tay, hắn cũng chưa nói ra sự thật.

Sự thật khó mà chấp nhận nổi.

Trì Lập Đông không thể nảy sinh tình yêu với cậu nhưng từ đầu tới cuối có vui vẻ và yêu thích.

Mấy năm nay cậu bặt vô âm tín, Trì Lập Đông vẫn luôn cho rằng cậu nhất định là đã bắt đầu cuộc sống mới ở phương xa rồi, gặp được nhiều chuyện thú vị, có thể là cậu tiếp tục thử tiếp tục tìm kiếm.

Từ trước tới giờ cậu đều là thiên chi kiêu tử, có vẻ ngoài ưa nhìn và tâm hồn đẹp, thông minh hiếu học, vô tư nhiệt tình, lúc hai mươi tuổi cũng đã chói mắt rồi, bây giờ ba mươi hai tuổi lại càng làm người khác chú ý, tràn đầy sự quyến rũ. Sự ưu tú của cậu chỉ xứng đôi vừa lứa với bất kỳ người nào trên thế giới.

Trì Lập Đông không xứng.

Hắn thế cho tình cảm sâu đậm của Hạ Nhạc, cảm thấy không đáng giá.

Hắn càng hy vọng nhận định “tình cảm sâu đậm” của Hạ Nhạc chỉ là ảo tưởng của hắn.

Một buổi tối vài ngày sau, trước khi hắn chuẩn bị ngủ, Hạ Nhạc gọi điện tới.

Trong nháy mắt hắn có hơi căng thẳng, sau khi nhận thì âm thanh đầu dây bên kia lại không phải Hạ Nhạc.

Người lạ bảo hắn tới nhà hàng nào đó đón Hạ Nhạc, nói là uống rượu xã giao say rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi