NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Quay ngược về chuyện xưa, năm đó hai người kết thân là do Vân Kiều lên tiếng trước.

Xưa nay, hôn nhân đại sự luôn theo “lệnh của cha mẹ, lời người mai mối”, nhưng Vân Kiều không còn cha mẹ, chỉ có thể tự mình tính toán. Nàng cự tuyệt hết những lời thổ lộ, đính ước của nhiều người, một mực coi trọng thư sinh nghèo khó Yến Đình.

Năm đó gặp nhau ở bến đò, một cái nhìn lướt qua, Yến Đình đã lọt vào mắt nàng.

Sau đó, hai người dần quen biết nhau, nàng thích tính tình vừa dịu dàng vừa cứng rắn của Yến Đình, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, nàng quyết định chủ động.

Nếu đổi là một cô nương khác, cho dù ái mộ một nam tử nào đó, đa phần sẽ không dám nói ra. Thứ nhất là vì rụt rè, thứ hai là sẽ bị “mất giá”.

Nhưng khi ấy Vân Kiều không suy xét gì nhiều, miễn trong lòng nàng thấy thích, nàng sẽ thẳng thắn nói ra.
 
Cho nên khi Yến Đình hỏi nàng muốn nhận lễ gì trong ngày sinh thần, Vân Kiều nửa đùa nửa thật đáp: “Muốn có một phu quân!” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Sau đó, nàng nhìn thấy nét mặt kinh ngạc hiếm thấy của Yến Đình, như thể là hắn không thể ngờ lại có một cô nương nói ra chuyện này.

Kỳ thật lúc mở miệng, Vân Kiều cũng đã suy nghĩ.

Nếu Yến Đình có thái độ cứng nhắc hay do dự, thì sau này nàng sẽ thu tâm mình lại, không tiến thêm nữa.

Cũng may, hắn không có như vậy. Sau khi ngạc nhiên xong, gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên ý cười, hắn nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng muốn một phu quân như thế nào?”

Vân Kiều chống cằm, mi mắt cong lên nói: “Người giống như ngươi là được!”

Yến Đình nửa nghiêm túc nữa đùa: “Đã là sinh thần thì đương nhiên do tiểu thọ tinh định đoạt!”

Vì vậy thuận nước đẩy thuyền, hôn như của hai người cứ vậy được quyết định. Giờ đây nghĩ lại, kỳ thật có hơi qua loa, lúc ấy chỉ vì nhất thời hứng chí.

Khi hai người họ quen biết, Vân Kiều cũng biết tình cảm của nàng và Yến Đình không ngang nhau. Nếu so với nhau đương nhiên nàng nặng tình hơn Yến Đình.

Nhưng nàng cũng không quá để tâm.

Tính tình nàng phóng khoáng hướng ngoại, Yến Đình lại là người hướng nội ít nói, cho nên không thể đánh đồng. Huống chi về mặt này không thể nói rõ được, chỉ cần Yến Đình có thích nàng, vậy là đủ.

Cho đến ngày hôm nay, Vân Kiều bỗng nhiên phát hiện, nó không phải như vậy.

Tình cảm của Yến Đình…Bùi Thừa Tư chỉ đủ dùng ở Bình Thành nhỏ bé với những ngày tháng yên bình, sau khi đến Kinh Thành, hắn còn phải theo đuổi những thứ khác.

Quen biết lâu như vậy, hai người chưa từng cãi vã với nhau như bây giờ.

Vân Kiều cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, Bùi Thừa Tư bất giác dời mắt đi, hắn không đối diện với nàng, sau một lúc im lặng, hắn vội vàng nói: “Hôm nay ta lỡ lời…”

“Lời nói trong lúc nóng giận, đối với ta và nàng chẳng có ích lợi gì, đợi bình tĩnh lại rồi nói tiếp!” Bùi Thừa Tư nói xong, xoay người bước nhanh.

Giống như tránh né nàng, cũng giống như chạy trối chết.

Vân Kiều nhìn bóng dáng Bùi Thừa Tư biến mất sau bức mành trúc, sau đó còn nghe loáng thoáng hắn đang phấn phó gì cho hạ nhân. Âm thanh dần đi xa, nghe không rõ ràng, nhưng nghĩ đến lời nói ban nãy của hắn, chắc là…

Không có sự cho phép không được ra khỏi cửa, và không được lui tới với Nguyên Anh.

Hình như, Bùi Thừa Tư cảm thấy nàng bị Nguyên Anh dụ dỗ, cho nên mới lừa Lương ma ma, trốn ra ngoài du ngoạn đêm.

Sau khi cắt đứt liên hệ với Nguyên Anh, ngoại trừ Thiên Thiên, nàng chỉ có thể tiếp xúc với người của hắn đã sắp xếp. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Lúc trước Vân Kiều đi ra buôn bán, đã từng nghe người ta nhắc đến “Nhốt Ưng”.

Tuy rằng có chút vớ vẩn nhưng dường như nàng đang có cảm giác, nàng là chim Ưng mà Bùi Thừa Tư đang nhốt. Chỉ là thủ đoạn của hắn nhẹ nhàng hơn, thời gian kéo dài hơn.

Biệt viện to lớn như vậy nhưng nhìn đâu cũng toàn tơ vàng lung linh, kể từ hôm ấy, nàng không được bước ra ngoài nửa bước.

Sau khi Lật Cô biết việc này, nàng chỉ thở dài: “Thân thể ta đã hao tổn, không thể chống đỡ được lâu, khi xuống tay với Triệu Đạc ta không nghĩ mình có thể sống sót. Ngươi cãi nhau với phu quân mình vì ta…có đáng không?”

Ban đầu Vân Kiều gật, sau đó lại lắc: “Ta với hắn từ lâu đã dựng lên khung cảnh hoà hợp giả tạo, sự việc đến ngày hôm không chỉ vì chuyện của ngươi!”

Lật Cô thấy nàng khăng khăng như vậy cho nên không nhiều lời nữa, nàng chỉ nói: “Từ nay về sau, mạng này của ta sẽ là của ngươi!”

“Ta cần mạng ngươi để làm gì? Lo mà dưỡng thương cho tốt đi!” Vân Kiều kéo khoé môi, sau khi trấn an Lật Cô xong, đến giờ Ngọ nàng đến chỗ nữ tiên sinh học đàn.

Thật ra, việc học Cầm, Kỳ, Thi, Hoạ này, Vân Kiều từng tranh chấp với Lương ma ma.

Nàng nhớ đến lời nói của Bùi Thừa Tư ngày ấy, nàng tự thấy học quy củ đã là miễn cưỡng lắm rồi, đến khi học những môn phong nhã thế này càng thêm rời rạc, thật sự không muốn tiếp tục nữa.

Thậm chí nàng đã nảy ra ý tưởng giận dỗi, nếu Bùi Thừa Tư hối hận, cảm thấy nàng không gánh nổi chức danh Thái Tử Phi, vậy thì…

Thôi bỏ đi.

Dường như, Lương ma ma đoán được nàng đang nghĩ gì, bà bình tĩnh nói: “Trước khi Điện Hạ rời đi, ngài ấy đã dặn dò lão nô chuyển lời với cô nương, những lời kia là ngài ấy lỡ lời, mong cô nương đừng so đo, cũng đừng nên để bụng!”

“Điện Hạ nói, ngài ấy và cô nương đã kết tóc làm phu thê, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không thay đổi!”

Lương ma ma thật tâm nói với nàng rất nhiều điều.

Nói Bùi Thừa Tư rất coi trọng nàng, nếu không thì hắn đã chọn đại một khuê tú thế gia làm Thái Tử Phi rồi, hà tất gì phải tốn công nhờ vả Trần gia giúp đỡ?

Nói Bùi Thừa Tư vừa đến đã tiếp nhận cục diện rối rắm của Thánh Thượng để lại, mỗi bước đi đều rất gian nan, có một số việc định sẵn không thể chu đáo toàn diện được.

Nàng không đồng cảm với hắn cũng không sao, nhưng đừng trách móc quá nặng nề.

….

Sau khi nói chuyện xong, Vân Kiều bị á khẩu không nói nên lời, hơn nữa trong phủ cũng không có chuyện gì để làm, cho nên vẫn cứ học văn thơ như trước.

Ngày ấy, trước khi Bùi Thừa Tư rời đi, hắn từng nói đợi đến khi hai người bình tĩnh lại thì nói tiếp. Nhưng Vân Kiều chờ từ hè đến thu, vẫn không thấy hắn đến.

Mà những phẫn uất lúc đầu cũng tan biến theo cái nắng nóng, tâm tình nàng dần bình tĩnh lại.

Mọi người đều nói luyện chữ, tập đàn có thể tôi luyện được tâm tính, giờ đây Vân Kiều cũng có thể cảm nhận được.

Nàng không rõ thay đổi này là tốt hay xấu, cũng lười nghĩ ngợi, mỗi ngày cứ làm theo sự sắp xếp của Lương ma ma.

Lúc trước nàng buôn bán, mỗi ngày luôn phải tính toán nhập hàng, bán hàng để kiếm tiền. Hiện tại không cần tính toán gì, thậm chí đôi khi nàng còn hỏi người bên cạnh mới biết hôm nay là ngày mấy.

Hôm đó, nàng đến phòng luyện đàn như mọi khi.

Nàng nghe thấy Lương ma ma phân phó bọn người Minh Hương cho người đến nhà kho lấy vải bố trắng may xiêm y cho mọi người, nếu thiếu thì nhanh ra cửa hàng mua. Sau đó bà quay lại vào phòng.

Vân Kiều vẫn ung dung thong thả gảy đàn, nàng biết bà đến nhưng không dừng lại, chỉ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lương ma ma là người nhiều kinh nghiệm, ngay lúc này cũng không thể thong dong được, sau khi lấy lại bình tĩnh, bà đáp: “Bẩm cô nương, trong cung truyền tin ra…Thánh Thượng băng hà!”

Vân Kiều trở tay đè lên dây đàn, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Sáng sớm này nàng có nghe người khác nói qua, mấy năm nay Thánh Thượng bị tửu sắc bào mòn thân thể, từ khi Vi quý phi qua đời, ngài ấy bi thương quá độ, đến mức nằm liệt trên giường bệnh.

Nhưng tin tức này đến quá đột ngột. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Một hồi khiếp sợ, nàng lại nhớ đến Bùi Thừa Tư.

Hiện giờ hắn đang làm gì? Tâm trạng hắn như thế nào? Sẽ đau lòng? Hay…hả dạ?

Bên trong tẩm điện tràn ngập vị thuốc trộn lẫn với hương an thần không thể tiêu tan, một lời khó nói hết. Tuy vậy vẫn không thể che lấp được hương vị hủ bại của người nằm trên giường.

Những năm gần đây thân thể hắn đều bị tửu sắc bào mòn. Dù hắn có là Đế Vương đi chăng nữa thì năm tháng và bệnh tật cũng tàn nhẫn với hắn. Hắn đã không còn chút uy nghiêm nào của đấng Cửu Ngũ Chí Tôn, cho nên chẳng ai kính sợ nữa.

Bùi Thừa Tư thờ ơ lạnh nhạt, không hiện chút bi thương nào, chỉ cảm thấy buồn cười.

Tiên Đế không đủ tư cách làm một Đế Vương, càng không đủ tư cách làm một phụ thân.

Những năm gần đây, chính vụ không có gì đổi mới, chỉ dựa vào những gì tổ tiên để lại, miệng ăn núi lở, bị nữ nhân mê hoặc, biết rõ bà ta sẽ xuống tay với hài tử của mình nhưng ông vẫn giả câm giả điếc.

Làm ra đủ chuyện ngu xuẩn trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Cho đến hôm nay, nét mặt lạnh nhạt và khinh thường của Bùi Thừa Tư không thể che giấu được nữa, phàm là mắt người đều nhìn thấy được nhưng không ai dám nói thêm gì.

Cuối cùng thì trong thiên hạ này, không còn người nào tôn quý hơn hắn nữa.

“Tất cả nghi táng đã chuẩn bị thoả đáng, dựa theo chế độ mà làm, không cần hỏi nhiều!” Bùi Thừa Tư nhìn thi thể của Tiên Đế, không hề rơi giọt nước mắt nào, chỉ nói một câu đơn giản sau đó quay người ra cửa: “Tuyên triều thần vào nghị sự!”

Tiên Đế tấn thiên, Tân Đế thế chỗ.

Lại Bộ theo ý của Tân đế, phong hào cho Tiên đến là “Linh”.

Cử hành quốc tang, nội trong trăm ngày, cấm ca vũ mua vui, cấm hôn sự, cấm yến tiệc. Nhất thời, một Trường An náo nhiệt bỗng yên lặng.

Bên trong biệt viện, mọi việc vẫn bình thản như trước, ngoại trừ y phục và lối trang điểm không được nổi bật thì cũng không thay đổi gì.

Trong hoa viên cây hồng đã kết trái, quả hồng đỏ đỏ mọc ở trên cây, nữ tiên sinh để Vân Kiều ở lại, yêu cầu nàng vẽ một bức hoạ như vậy.

Hạ nhân ở trong đình hóng gió cạnh cây hồng đang chuẩn bị bút mực, hiếm khi Vân Kiều sinh ra tâm tư lười biếng, nàng không động bút mà lại dẫn Thiên Thiên đi hái hồng.

“Ở Bình Thành, hình như quả hồng ra trái sớm hơn nơi này,” Vân Kiều xé quả hồng thành một cái miệng nhỏ, rồi đưa miệng đến mút, sau đó nhíu mày ghét bỏ: “Quả ở nhà ta ngon hơn!”

Thiên Thiên cũng nếm thử, nàng gật đầu đồng ý, sau đó nảy ra ý định: “Có thể phơi khô thành mứt!”

Hai người đang cân nhắc thì thấy nha hoàn Thanh Tuệ vội vàng chạy đến.

“Từ từ,” Vân Kiều mỉm cười nhắc nhở: “Nếu để ma ma nhìn thấy, bà ấy sẽ nói người không được trầm ổn đấy!”

Thanh Tuệ vỗ ngực thở dốc, nàng kích động nói: “Ma ma bảo ngài mau trở về phòng thay quần áo!”

Vân Kiều nâng mi mắt, buông quả hồng đang nếm dở ra, rồi lấy khăn lau chất lỏng trên tay, điềm tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

“Người ở chính viện bên kia nói có thánh chỉ đến, thỉnh cô nương nhanh chóng đi qua tiếp chỉ?”

Động tác trên tay Vân Kiều dừng lại.

Có thể khiến Trần Gia tìm nàng đến để nghe chỉ thật ra cũng không khó đoán, chỉ có một chuyện thôi.

Nhưng trong lòng nàng lại không thấy vui, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ muốn lùi bước, song, lại bị Thanh Tuệ thúc giục nàng mới nhấc chân đi.

“Vân tỷ,” Thiên Thiên đỡ cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Tỷ làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Vân Kiều phục hồi tinh thần lại, nàng phát hiện tay nàng run lên. Nàng nắm lấy cánh tay của Thiên Thiên, lẩm bẩm: “Đây là gì chứ?”

Lúc trước, chuyện tranh cãi tạm gác lại, mấy tháng nay nàng chưa từng nhắc lại là muốn chờ Bùi Thừa Tư suy nghĩ cẩn thẩn, đợi khi rảnh rỗi, hai người bình tâm sẽ nói rõ với nhau, đến lúc đó mới quyết định xem nên tiếp tục hay dừng lại.

Nhưng hành động lần này của Bùi Thừa Tư như muốn gạt bỏ chuyện lúc trước qua một bên.

Không hề nhắc lại.

Lúc trở về phòng, động tác của thị nữ nhanh nhẹn giúp nàng thay quần áo, trang điểm, búi tóc, sau khi mang hoa tai xong, bọn họ đã vây kín nàng cùng đi đến chính viện của Trần Gia.

Đột nhiên, Vân Kiều dừng bước, nàng nói với Lương ma ma: “Ta muốn gặp hắn!”

“Đợi đến khi cô nương vào cung, ắt sẽ gặp được!” Lương ma ma rũ mi mắt nói: “Ý chỉ này Lễ Bộ và Nội Thị đang mang đến, Trần Gia chờ đã lâu, chúng ta không nên chậm trễ nữa, nhanh chóng đi qua thôi!”

“Ta không đi,” Vân Kiều lắc đầu: “Ta muốn nói cho rõ ràng!”

Một khi đã tiếp thánh chỉ thì sẽ không còn đường lui, nàng phải hỏi Bùi Thừa Tư, dự định sau này sẽ thế nào.

Sắc mặt Lương ma ma vẫn không đổi, vừa đỡ nàng vừa thì thầm: “Cô nương đừng nói đùa. Nếu ngài kháng chỉ, e là chuyện sẽ đồn khắp kinh thành. Thể diện của Thánh Thượng bị tổn hại, Trần gia cũng bị liên luỵ, đến lúc đó tất cả mọi người đều biến thành trò cười của thành Trường An!”

Sắc mặt Vân Kiều trắng bệch.

Cuối cùng nàng cũng ý thức được, không phải không tiếp chỉ là sẽ có đường lùi, mà từ khi Bùi Thừa Tư hạ chỉ, nàng đã không có quyền từ chối rồi.

Biệt viện cách chính viện không xa, Vân Kiều không biết nghĩ thế nào, cuối cùng nàng đã đến.

Trần Gia đã bày bàn thờ ra để tiếp chỉ, toàn gia tập trung, ngay cả lão phu nhân cũng xuất hiện. Khi Linh Nghi thấy nàng, tiểu cô nương nhỏ giọng hỏi: “Vân tỷ tỷ, tỷ bệnh chưa khỏi sao?”

Gương mặt trắng bệch của Vân Kiều cố gắng cười một cái.

Nàng phải thừa nhận, nếu cục diện này là Bùi Thừa Tư cố ý bày ra thì hắn đã tính toán đúng rồi. Làm trò trước nhiều người thế này, nàng không có gan kháng chỉ, cũng không nên để những người vô tội vạ lây.

Vì vậy, nàng chỉ có thể quỳ xuống theo mọi người để tiếp chỉ.

Đây là chiếu thư phong hậu.

Nội tình bên trong xen lẫn chuyện cũ chuyện mới, các triều thần tranh luận một hồi lâu cuối cùng cũng quyết định, Bùi Thừa Tư tự tay viết chiếu chỉ lập hậu.

Trong chiếu chỉ viết tràng giang đại hải, vô vàn lời tán dương. Vân Kiều cúi đầu nghe, nàng cảm thấy người được miêu tả trong kia không chút liên quan đến mình.

Sau khi tuyên chỉ xong, quan Lễ Bộ cười cười đi đến chúc mừng Trần gia. Lão phu nhân hàn huyên với hắn vài câu, sau đó phân phó hạ nhân tặng phong bì đã chuẩn bị trước đó cho nhóm nội thị tuyên chỉ, cung kính tiễn đội nhân mã ra cửa.

Vân Kiều đứng bất động tại chỗ, tuy trên mặt mang theo ý cười nhưng lại cứng đờ.

Nữ quyến của Trần Gia thu hết bộ dạng này của nàng vào mắt, bọn họ nhịn không được thì thầm với nhau.

Lúc trước Thái Tử ghi tên nàng dưới danh nghĩa của Trần gia, ai cũng thầm đoán được. Nhưng không bao lâu lại xảy ra hiềm khích, nhốt người ta ở trong biệt viện mấy tháng trời, chỉ tuyên bố với bên ngoài là nàng đang dưỡng bệnh, không nhắc đến việc phong Thái Tử Phi nữa.

Mọi người cho rằng nàng bị ghét bỏ, lại không ngờ được, lúc này lại đc tấn phong lên Hoàng Hậu.

Mà nàng là một nữ thương nhân xuất thân bình thường, có vận khí tốt được được leo lên cao, bò lên đến hậu vị, thế nhưng bộ dạng ốm yếu kia lại không lộ chút vui sướng nào…

Toàn thân đều lộ ra vẻ quái dị.

Lương ma ma ho nhẹ một tiếng. Vân Kiều phục hồi tinh thần lại, đến chỗ lão phu nhân uống trà, sau đó lấy cớ thân thể không khoẻ để cáo lui.

Vân Kiều bị thánh chỉ làm cho tâm tình rối bời, lúc trở về về phòng, nàng rót một ly trà lạnh cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nàng muốn đánh đàn để tĩnh tâm nhưng lực lớn không may làm bị thương đầu ngón tay.

Máu đỏ tươi như hạt châu nhỏ xuống đàn cổ Tiêu Vĩ của Bùi Thừa Tư đưa tới.

Cổ họng Vân Kiều không phát ra tiếng động nào vẫn khiến Thiên Thiên đang thêu bên cạnh phải nhìn lại. Nàng lo lắng bảo người lấy nước, đem thuốc đến băng bó cho Vân Kiều.

“Vân tỷ, nếu trong lòng tỷ cảm thấy khó chịu thì nói với muội…” Thiên Thiên cẩn thận giúp nàng xử lý miệng vết thương, nhẹ giọng nói: “Tuy muội không thể giúp được gì lớn lao, nhưng nói ra tỷ sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn…”

Vân Kiều áy náy lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ chôn mặt trên vai Thiên Thiên.

Tuổi tác của hai người chênh lệch không nhiều, nhưng trước giờ, ở trước mặt nàng Vân Kiều luôn trưởng thành, hiếm khi bị yếu thế, càng không giống hiện tại.

Thiên Thiên cảm thấy lo lắng, Vân Kiều giống như hoa dại bị người ta phơi nắng, dần mất nước, sắp sửa khô héo đến nơi.

Mà Bùi Thừa Tư kia chính là mặt trời chói chang tra tấn nàng.

Nhìn thấy tâm tình Vân Kiều không tốt, Lương ma ma đợi nàng bình tâm một chút, buổi tối mới nhắc không lâu nữa sẽ cử hành đại điển phong hậu.

“Mấy ngày nữa, Thượng Cung Cục sẽ cho nữ quan đến phủ, thứ nhất là dạy quy củ lễ nghi, thứ hai là trợ giúp đại hôn của Đế Hậu!” Lương ma ma giải thích: “Những lễ nghi bình thường lúc trước cô nương đã học rồi, nhưng đại điển phong hậu vô cùng phức tạp, sẽ có quy củ khác, cụ thể thế nào thì đợi Thượng Cung Cục đến dạy…”

“Còn nữa, cô nương muốn mang ai trong viện này cùng tiến cung thì có thể cân nhắc từ bây giờ!”

Vân Kiều vốn chẳng muốn ăn, nghe bà nói xong, nàng liên thả đũa, nàng hỏi dứt khoát: “Có phải sau khi vào cung rồi ta mới được gặp hắn?”

“Thánh Thượng là cửu ngũ chí tôn đương nhiên không dễ dàng rời cung!” Lương ma ma thở dài, tựa như không hiểu được vì sao nàng vẫn cứ cố chấp mãi: “Lúc trước lão nô đã từng nhắc nhở cô nương, giờ đây lão nô cả gan nhắc lại, Thánh Thượng trước hết là Hoàng Đế, sau đó mới là phu quân!”

“Tương lai người sẽ là Hoàng Hậu, là mẫu nghi thiên hạ chấp chưởng lục cung, tâm trí không chỉ quanh quẩn ở tình ái!”

Lời này nói ra vô cùng nặng.

Nếu là trước kia, có thể Vân Kiều đã nhượng bộ trở về suy nghĩ lại bản thân mình, nhưng lần này nàng lại cứng rắn, truy vấn: “Đây là ý tứ của hắn sao?”

Lương ma ma phủ nhận: “Cô nương nghĩ nhiều rồi!”

Vân Kiều không tin. Phải biết là Lương ma ma từ trước đến nay luôn tuân thủ quy củ, nếu không được Bùi Thừa Tư cho phép sao lại đứng trước mặt nàng nói như vậy.

Vân Kiều cắn môi, đang muốn hỏi lại thì thấy Thiên Thiên đi vào, nàng lặng lẽ liếc mắt, sau đó cẩn thận nói: “Vân tỷ, có thể giúp ta vẽ hình thêu không?”

Thiên Thiên không phải là người hay nói dối, Vân Kiều gạt bỏ nghi ngờ, làm bộ như không có việc gì, đứng lên nói: “Đi thôi!”

Nói xong, nàng quay về phía nha hoàn nói: “Không cần theo ta!”

Vân Kiều thong thả đi theo Thiên Thiên vào phòng mới thấy xung quanh đều yên ắng, nàng thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Thiên Thiên che miệng nhỏ giọng nói: “Nguyên cô nương tới!”

Vân Kiều khiếp sợ.

Từ ngày cãi nhau với Bùi Thừa Tư, nàng chưa gặp lại Nguyên Anh.

Nàng bị nhốt trong phủ không thể ra ngoài, chỉ có thể nhờ Thiên Thiên báo tin bình an cho Nguyên Anh, sau đó không tới lui nữa.

Vân Kiều biết, dựa theo tác phòng làm việc của Nguyên Anh, thì nàng đã đến mấy lần rồi, nhưng gác cổng không báo cho nàng, chắc là đã được Bùi Thừa Tư phân phó.

Lúc này vào phủ có thể là không nghĩ ra cách gì để trà trộn vào cho nên mới không dám lộ diện, chỉ có thể nhờ Thiên Thiên đi tìm nàng.

Quả nhiên, vừa vào đến nội thất đã thấy Nguyên Anh mặc bộ quần áo vải thô, buộc khăn trên đầu.

“Làm khó ngươi phải nghĩ cách đến đây!” Vân Kiều nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền nở nụ cười.

“Cũng không còn cách nào khác. Ai bảo ta đến ba lần rồi vẫn không cho ta vào, cho nên không thể đường đường đi vào từ cửa chính, nghe nói ngươi dưỡng bệnh không tiện gặp khách!” Nguyên Anh trợn mắt đánh giá Vân Kiều, sau đó chần chờ nói: “Không phải ngươi bệnh thật đấy chứ?”

Theo lý mà nói, trong phủ nuôi dưỡng đầy đủ nhưng Vân Kiều vẫn rất gầy tựa như cơn gió thổi qua sẽ lung lay, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Vân Kiều vội lắc đầu phủ nhận.

Lúc này Nguyên Anh mới thở phào, nàng ăn bánh uống trà kể lý do đến đây.

Mấy tháng nay nàng nghỉ ngơi ở kinh thành, cảm thấy không thú vị cho nên muốn ra ngoại ngao du, dự định trước tết sẽ về nhà lại.

“Hành lý đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa sẽ rời kinh. Ta muốn đến gặp ngươi một lần để yên tâm, cho nên mới nghĩ ra cách này!” Nguyên Anh sờ chiếc khăn đang quấn trên đầu, than thở: “Đáng tiếc, không bao lâu nữa ngươi đã phải vào cung, đến lúc đó, ta muốn gặp ngươi sẽ cực kỳ khó!”

Vân Kiều im lặng một hồi, nàng cười nói: “Ngươi yên tâm, đợi ngươi hồi kinh ta nhất định sẽ đến gặp ngươi!”

“Ngươi nhìn mà xem, ta không dám trêu chọc tôn đại Phật của ngươi!” Nguyên Anh trêu chọc: “Hắn cho hạ nhân gác cổng cản ta, tám phần là trách ta đưa ngươi đi dạo chợ đêm, hắn cảm thấy ta đang dạy hư ngươi!”

Nguyên Anh không biết hai người mâu thuẫn là vì chuyện của Lật Cô, nàng thở dài: “Trước đây ta lại nhìn không ra, không ngờ hắn là người nhỏ mọn đến vậy!”

Vân Kiều sợ Nguyên Anh lo lắng nên không nhắc đến chuyện mình cãi nhau với Bùi Thừa Tư, ngược lại khơi lên chuyện khác.

Sắc trời dần tối, Nguyên Anh cũng không tiện ở lâu, trò chuyện vài câu xong nàng đã đi. Vân Kiều tự mình tiễn nàng, sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng mới quay về chính viện.

Vừa mới vào chính viện, trực giác của Vân Kiều nói cho nàng biết không khí này không bình thường.

Ngay sau đó, Minh Hương ra đón nàng, khẽ nhắc nhở: “Thánh thượng đến, đang ở thư phòng!”

Vân Kiều ngây ngốc.

Trước đó không lâu, nàng còn gấp gáp muốn gặp Bùi Thừa Tư, nhưng hiện giờ biết hắn ở đây, trái tim nàng thoáng dựng lên, sau đó nghĩ đến Nguyên Anh vừa ở đây, chắc có lẽ rời phủ rồi, mới khẽ thở ra.

Vân Kiều đưa tay xoa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng. Nàng không muốn tranh cãi với Bùi Thừa Tư những chuyện vô nghĩa nữa, chỉ muốn nói rõ ràng một lần.

Cửa thư phòng khép hờ, ánh nến le lói hắt ra.

Vân Kiều đẩy cửa vào, thấy Bùi Thừa Tư đang đứng trước bàn, lật xem những bức hoạ, chữ viết hàng ngày nàng luyện.

Có lẽ Bùi Thừa Tư che giấu thân phận để xuất cung, trên người mặc bộ y phục màu đen, phát hoạ thân hình cao lớn của hắn. Hắn không mang quan, chỉ dùng dây đen cột tóc dài lên. Hình ảnh này lộ ra vài phần khí phách của thiếu niên.

Ánh nến nhảy nhót chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc, trong bóng đêm không hiểu sao lại có chút mê hoặc.

Nghe được động tĩnh, Bùi Thừa Tư nâng mắt nhìn, cười nhàn nhạt nói: “Nàng đến rồi!”

Vân Kiều lạnh nhạt đáp lại, nàng không thể hiểu sao hắn có thể làm như không có chuyện gì như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi