NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Sau khi trình lệnh bài của Thanh Hoà Cung, xe ngựa thuận lợi qua cửa cung.

Vân Kiều ghé vào cửa sổ, nhẹ đẩy tấm rèm vải, nhìn bức tường cung cấm uy nghiêm tráng lệ dần lùi ra xa, nàng nhẹ thở ra.

Vân Kiều cởi bỏ hoa phục, trâm cài, mặc lên người y phục vải bố tầm thường, tuỳ tiện vấn mái tóc lên, thậm chí cũng chẳng hề trang điểm, mang một gương mặt mộc mạc ra cửa.

Vẻ mặt ung dung thoải mái, không cần phải làm bộ đoan trang hiền thục như khi ở trong cung, dù có muốn cười thì cũng phải cười đúng chuẩn mực.

Lật Cô nhìn khuôn mặt tươi tắn của Vân Kiều, nàng cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật sự rất thoải mái.

Vốn dĩ, Vân Kiều muốn đến gặp Nguyên Anh để ôn chuyện, đi dạo. Nhưng thật không may, sau khi đến Nguyên gia, nàng mới biết Nguyên Anh đi cùng với mẫu thân đến nhà ngoại.

Cho nên, không tiện ở lại quấy rầy.

Vân Kiều để lại lễ vật, rồi phân phó xa phu ra ngoại thành, đưa Lật Cô đến bái tế nữ nhi.

“Ngươi không ở lại trong Kinh để đi dạo sao?” Lật Cô ngạc nhiên hỏi.

Nàng chuẩn bị trái cây là để Vân Kiều đưa đến Nguyên gia làm quà. Sau đó, tự mình ra ngoại thành để bái tế, không ngờ Vân Kiều lại đi cùng mình.

“Anh Anh không có ở đây, một mình ta đi dạo cũng chẳng vui vẻ gì,” Vân Kiều quay đầu nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, cười nói: “Cứ xem như ta ra ngoại thành để đạp thanh!”

Lật Cô hơi do dự, sau đó gật đầu, định ra kế hoạch: “Đến lúc đó, ngươi có thể đến gần hồ để đi dạo, hoa lài hai bên bờ chắc là đã nở rồi, bỏ ra một chút tiền thì có thể thuê được chiếc thuyền nhỏ để dạo, cảnh trí trên đường rất đẹp!”

Vân Kiều bị nàng lay động, vui vẻ đồng ý.

Sau khi ra khỏi thành, Lật Cô ngồi ngoài xe để chỉ phương hướng cho thị vệ. Nhìn thấy trên đường thưa thớt người, Vân Kiều vén mành, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Thật ra cũng không có gì mới lạ.

Nhưng có lẽ vì ở trong cung buồn chán đã lâu, ngày đêm đều nhìn thấy một bầu trời đó, khó tránh khỏi cảm giác chán ghét, hiện giờ nhìn thấy cái gì cũng đều thích thú.

Qua nửa canh giờ, nhìn ở phía xa có thể thấy một vùng vàng lớn, phủ khắp đất trời, ánh nắng chiếu xuống giống như vàng vụn.

Lật Cô không cho xe ngựa đi đến nghĩa địa, nàng ước chừng khoảng cách rồi bảo thị vệ dừng xe lại.

Nàng nhảy xuống xe, lấy hộp đồ ăn bằng tre nàng đã chuẩn bị sẵn, rồi nói với Vân Kiều: “Ta tự đi được rồi. Ngươi cứ du ngoạn hồ đi, chút nữa ta sẽ đi tìm ngươi!”

Vân Kiều đồng ý, nàng dặn dò: “Phía trước đồng ruộng khó đi, ngươi hãy cẩn thận!”

Thân thể Lật Cô yếu ớt, Vân Kiều còn đặc biệt thỉnh thái y khám cho nàng.

Nhưng thái y không thể làm gì được, hắn nói lúc trẻ gia đình khốn khó nên nàng phải chịu cực, sau này lại gặp biến cố, bi thương quá độ, còn từng bị thương nặng nguy hiểm tính mạng, không thể sống thọ, chỉ có thể cố gắng tĩnh dưỡng được ngày nào hay ngày đó.

Cũng vì nguyên do này nên Vân Kiều không để Lật Cô phải làm việc lao lực, làm chuyện gì cũng dặn dò kỹ.

“Yên tâm đi, đoạn đường ngắn thôi, không sao!” Lật Cô phủi bụi trên ống tay áo Vân Kiều, dịu dàng nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài, đừng lo lắng cho ta, mau đi chơi đi!”

Vân Kiều nhìn nàng đi xa, lúc này mới phân phó thị vệ đi đến bên hồ.

Vạn vật đang trong độ phục hồi, trời trong nắng ấm là thời tiết thích hợp để ra ngoài đạp thanh, du ngoạn. Xa xa đã thấy vài chiếc thuyền hoa bồng bềnh trên hồ.

Vân Kiều không để thị vệ theo sát, nàng để hắn lại để trông coi xe ngựa, sẵn tiện đợi Lật Cô. Nàng tự mình đến bến tàu, tìm người để thương lượng thuê thuyền.

Những chuyện thế này, các tiểu thư thế gia không thể làm, nhưng với Vân Kiều lại là chuyện quen thuộc. Nàng thoải mái thương lượng với người chèo thuyền, rồi sau đó lấy khối bạc trong túi ra.

Túi tiền này do Thanh Đại chuẩn bị, đây là khối bạc nhỏ nhất, nhưng lại lớn hơn giá nàng vừa thương lượng rất nhiều.

Vân Kiều không chút do dự, đưa nó cho người chèo thuyền.

Người chèo thuyền là một nữ nhân lớn tuổi đội khăn trùm đầu, sau khi ước lượng bạc trên tay, bà cười: “Cô nương, ngươi ra tay hào phóng như vậy thì vì sao vừa rồi lại tốn công cò kè mặc cả với ta làm gì?”

Vân Kiều sửng sốt, sau đó nở nụ cười, giải thích: “Lúc trước ta có buôn bán, đã thành thói quen!”

“Miệng mồm lanh lợi như vậy, hẳn là làm ăn không tồi nhỉ?” Người chèo đò trêu chọc, đợi Vân Kiều lên thuyền, bà rút cây sào ra, cất cao giọng: “Trong khoang thuyền có đậu tương, đậu phộng ta tự làm, còn có trái cây và rượu ngọt cứ tuỳ ý dùng, ngươi không lỗ đâu!”

Vân Kiều “ừ” một tiếng, nghe lời bà ấy, nàng thử một lượt, thầm khen trong lòng.

Thuyền nhỏ trôi giữa hồ, Vân Kiều cầm ly rượu ngọt trên tay đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn trời xanh mây trắng phản chiếu trên mặt hồ thanh mát, cảm khái: “Nếu du hồ vào ban đêm thật sự rất thú vị!”

Thật ra, trong cung cũng có một cái hồ do con người đào, chỉ là không được tuỳ ý chèo thuyền, càng không giống hiện tại, ngồi trên mạn thuyền tản mạn.

Nàng không cần phải cân nhắc quy củ, cũng không cần phải cẩn trọng duy trì phẩm chất của Hoàng Hậu.

Vân Kiều ngồi ôm gối, nhấp một ngụm rượu, nhìn ngắm non sông nước biếc trước mặt.

Chiếc thuyền nhỏ “lướt qua” một chiếc thuyền hoa tinh xảo, Vân Kiều vô tình liếc mắt, lại thấy gương mặt quen thuộc, bốn mắt nhìn nhau, nàng vội giơ ống tay áo lên che đi nửa khuôn mặt.

Tất nhiên, Trần Cảnh cũng không thể ngờ lại gặp nàng ở chỗ này, trên gương mặt điềm tĩnh thường ngày của hắn giờ đây xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên hiếm thấy.

Lúc sau, Vân Kiều ý thức được hành động của mình lần này là “giấu đầu lòi đuôi”, nhưng hiện giờ thu tay về thì đã muộn, chỉ đành dời mắt, không nhìn về chiếc thuyền hoa kia nữa.

Cho đến khi đi ra xa, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Tuy Vân Kiều chưa từng giao thiệp với Trần Cảnh, nhưng ở Kinh Thành lâu như vậy ít nhiều gì cũng nghe nói đến, nàng biết hắn không phải là kiểu người thích bàn chuyện thị phi của người khác.

Huống chi, hiện giờ nàng đang mang tên dưới danh nghĩa Trần gia, nếu mà nói thì nàng là vãn bối của Trần Cảnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn hắn sẽ không loan tin mình ra khỏi cung đâu.

Cân nhắc xong một hồi, Vân Kiều tạm yên lòng, nàng nhẩm tính thời gian, giờ này chắc hẳn Lật Cô đã đến, nàng bảo người chèo thuyền đến bến đò đón người.

Thế nhưng, không biết đã xảy ra chuyện gì, Vân Kiều chờ mãi vẫn không thấy bóng người. Mí mắt nàng giật liên hồi, trong lòng nghi ngờ vội nhấc váy nhảy xuống thuyền, phân phó thị vệ quay lại tìm Lật Cô.

Đêm qua mưa lớn, đất ruộng mềm nhũn và lầy lội.

Khó khăn lắm Vân Kiều mới tìm thấy được dấu chân Lật Cô để lại, cuối cùng cũng tìm được.

Quang cảnh trước mắt khiến nàng bất động tại chỗ.

Lật Cô không động đậy, cứ ngồi quỳ ở chỗ đó, trái cây và tiền cúng bày trước mặt, nhưng ngôi mộ vốn dĩ nằm ở đó một mình, không biết đã bị san bằng từ khi nào. Bia mộ ngã xuống gốc cây bên cạnh, lún sâu trong đất, trên mặt bia chằng chịt vết xước, có vẻ như đã lâu rồi…

Vân Kiều cảm thấy hô hấp ngưng lại, cổ họng như bị nhét bông gòn, qua một lúc lâu mới lên tiếng đầy khó nhọc: “Chuyện này, chuyện này là sao? Là ai đã làm?”

Lật Cô dường như bị nàng đánh thức, nước mắt đua nhau rơi xuống.

Không cần nói, trong lòng bọn họ đều biết rõ, người có thể làm ra loại chuyện thất đức đến vậy, chắc chắn phải có thâm cừu đại hận.

Người Lật Cô đắc tội đến cũng chỉ có một nhà mà thôi.

Lúc trước, vì muốn báo thù cho nữ nhi, Lật Cô đã đâm Triệu Đạc bị thương ở Hồ Cơ quán. Tình cờ lúc ấy, Vân Kiều cứu được nàng, đưa về biệt viện của Trần gia, sau đó lại mang vào Trung Cung.

Cứ tưởng rằng đã tránh được một kiếp, ai nào ngờ, chỉ vì để xả giận, Triệu gia lại có thể làm ra chuyện thế này.

Khiến người ta rét run.

Lật Cô im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên quỳ tiến lên hai bước, tay không đào bới đất cát. Vân Kiều ngẩn người, sau mới ý thức được nàng đang muốn làm gì, vội tiến lên ngăn cản.

“Đừng nhìn,” Vân Kiều giữ hai tay nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta quay về trước…món nợ này, chúng ta sẽ từ từ tính với bọn chúng!”

Lật Cô giằng co với Vân Kiều một hồi, cuối cùng vẫn không xuống tay được, nàng không dám đối mặt với hiện thực cực kỳ tàn khốc này. Lật Cô gối mặt lên vai Vân Kiều khóc lớn.

Lúc trước, đối với Triệu Đạc, Vân Kiều chỉ có khinh thường và chán ghét, nhưng hiện giờ, khi tận mắt chứng kiến cảnh này, nàng lại cực kỳ hận không thể đẩy hắn xuống 18 tầng địa ngục.

Người như vậy, dựa vào cái gì mà vẫn còn sống ở dương gian?

Vi hắn được đầu thai ở gia đình phú quý lấy quyền thế che trời, muốn làm gì thì làm, tuỳ tiện giẫm đạp người khác sao?

Những cao môn thế gia này mở miệng ra là nói quy củ, nhưng khi họ lén lút giấu chuyện bẩn thỉu của mình, có từng nghĩ đến quy củ không? Cực kỳ giả tạo.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Lật Cô cũng dịu đi một chút, nàng đỡ Vân Kiều đứng dậy, tựa như đã quyết tâm: “Ta không muốn hồi cung!”

Vân Kiều ngẩn ra.

“Lúc trước là ta đã nói, sau này mạng của ta sẽ cho ngươi, nhưng ở trong cung không cần dùng đến!” Lật Cô rũ mắt, thấp giọng nói: “Chi bằng, cho ta xin lại, chiến đấu với Triệu Đạc một lần nữa!”

“Nếu có kiếp sau, nguyện ngậm cỏ kết vòng trả lại ngươi!”

Vân Kiều nghe được ý tứ trong lời nói của Lật Cô, nàng cố trấn an mình bình tĩnh lại, rồi phân tích: “Lúc trước ngươi có thể ra tay được là vì lúc ấy Triệu Đạc không hề phòng bị, hiện giờ, nếu ngươi không về cung, một khi bị Triệu gia phát hiện, ngươi sẽ mất mạng ngay!”

“Theo ta trở về,” Vân Kiều nắm chặt tay Lật Cô, kiên quyết kéo nàng đi theo con đường cũ ra ngoài: “Đợi về đến cung bàn bạc kỹ lại, ta sẽ nghĩ mọi cách khiến Triệu Đạc phải trả giá đắc về những gì hắn đã làm… ngươi tin ta đi!”

Thân hình Vân Kiều nhỏ gầy, vì dùng sức quá nhiều nên cánh xương bướm trên lưng nổi lên, lộ ra vẻ yếu ớt.

Tuy nhiên, bên trong giọng nói lại vô cùng chắc chắn khiến người nghe cảm giác tin tưởng.

Lật Cô lảo đảo đi theo sau nàng, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió lao đến, ngay sau đó là một mũi tên xẹt qua tóc mai, ghim lên cây cổ thụ phía trước.

Vân Kiều phản ứng chậm hơn, sau khi nghe được tiếng động, nàng đang định quay đầu lại thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng nề, nàng bị Lật Cô đẩy ngã vào bên trong vườn hoa lài.

Trước mắt nàng bỗng tối sầm, nàng bị Lật Cô đè lên, khoé mắt nhìn thấy mũi tên rơi xuống đất, lúc này nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

“Lật Cô!” Vân Kiều giãy giụa, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể động đậy.

Vóc người của Lật Cô cao hơn Vân Kiều rất nhiều, thuận lợi bảo hộ nàng dưới thân. Cơn đau trên lưng truyền đến, Lật Cô cố kìm nén, chỉ khẽ rên.

Toàn thân Vân Kiều run rẩy, nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt dây, đua nhau rơi xuống: “Ngươi mau đứng lên, chúng ta cùng đi…”

Ám sát xảy ra bất thình lình, không nhìn thấy bóng dáng thị vệ khiến nàng hoảng loạn.

“Không sao,” hơi thở mỏng manh của Lật Cô phả bên tai nàng: “Đã xong rồi!”

Vân Kiều cắn môi, cố nén nước mắt, nàng muốn đứng dậy để xem xét, song, lại nghe Lật Cô nói: “Hình như có người đang đến đây…Ta dụ bọn chúng đi nơi khác, ngươi mau trốn đi!”

Vân Kiều lắc đầu, nàng nắm chặt ống tay áo của Lật Cô: “Ngươi đứng lên đi, ta đỡ ngươi!”

Đừng nói đến chuyện dẫn dụ thích khách, chỉ riêng việc đứng lên đã rất khó với Lật Cô.

Vân Kiều giãy giụa chui ra được, vừa nhìn thấy thương thế trên lưng Lật Cô, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng giờ lại tuôn ra.

Nàng khom lưng trong bụi hoa, nhìn xung quanh không hề thấy tên thích khách nào, chỉ nhìn thấy một bóng dáng áo xanh quen thuộc, là người đã gặp ở trên hồ cách đây không lâu, Trần Cảnh.

Trần Cảnh đến gần, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Vân Kiều, hắn thở dài: “Ngài xuất cung thì thôi không nói đến, nhưng sao lại không mang người theo bên mình?”

Vân Kiều không rảnh hỏi đầu đuôi, nàng vội lau nước mắt nói: “Mau cứu Lật Cô trước!”

“Người của thần đã đi giải quyết thích khách, e là phải đợi!” Trần Cảnh nhìn ra phía xa, khi nghe thấy tiếng nức nở của Vân Kiều, lúc này mới quay đầu lại.

Hắn lấy hai viên thuốc từ túi thơm đeo bên hông ra đưa cho nàng.

Vân Kiều không thèm hỏi cái này là gì, lập tức đưa nó cho Lật Cô, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng dính đầy bùn đất và máu tươi, trông thật đáng sợ.

Người của Trần Cảnh làm việc rất dứt khoát, không bao lâu sau đã trở về phục mệnh. Sau đó, dựa theo phân phó, đưa Lật Cô lên thuyền hoa xử lý vết thương.

Cho đến lúc này, thị vệ nàng mang theo từ trong cung mới chậm chạp đi đến.

Tinh thần Vân Kiều hoảng loạn nên không có tâm trí truy cứu trách nhiệm, nàng chỉ nhìn Trần Cảnh, muốn nói rồi lại thôi.

“Bọn họ tinh thông y thuật, trên thuyền cũng có thuốc trị thương, sau khi sơ cứu xong sẽ lập tức đưa người về kinh!” Trần Cảnh nhìn ra được tâm tư của nàng, hắn liền giải thích, sau đó kiến nghị: “Hiện tại không còn sớm nữa, chi bằng trở về biệt viện chỉnh đốn lại một chút, rồi hồi cung!”

Nếu nàng mang bộ dạng chật vật này hồi cung, không biết sẽ gây nên sóng to gió lớn gì nữa.

Vân Kiều xóc lại tinh thần, gật đầu: “Được!”

“Việc này chưa thể điều tra rõ, để phòng sơ hở, thỉnh người nên đi xe ngựa của Trần gia!” Trần Cảnh đi phía trước dẫn đường, ý bảo nàng đuổi theo.

Lời này của hắn không phải để trưng cầu ý kiến, mà là an bài, Vân Kiều không có ý kiến gì, cất bước theo sau.

Lúc sau, lên xe ngựa, Vân Kiều co ro trong một góc, cầm tách trà để tĩnh tâm.

Nàng không có ý định làm ra vẻ Hoàng Hậu đoan trang gì, dù sao thì Trần Cảnh cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nàng rồi. Khi đó nàng và Bùi Thừa Tư chưa nhận nhau, nàng bị Điền Trọng Ngọc tính kế, sau đó đụng phải xa giá, là Trần Cảnh mở miệng mới tránh được một kiếp.

Trần Cảnh quá rõ xuất thân lai lịch của nàng, thậm chí còn giúp nàng nguỵ tạo thân phận hiện giờ, thật sự không có gì phải giấu diếm.

“Là ai đã làm?” Vân Kiều hỏi.

“Thần chỉ tình cờ cứu được ngài, hoàn toàn không biết đầu đuôi ngọn ngành thế nào, lại không có bằng chứng, nào có thể nói được gì?” Trần Cảnh điềm tĩnh nói.

Theo lý thì là như vậy.

Nhưng có lẽ vì nhìn thấy Bùi Thừa Tư vừa nghi ngờ, vừa nể trọng Trần Cảnh, cho nên trong tiềm thức của Vân Kiều cảm thấy dường như mọi việc trong Kinh, không có việc gì là Trần Cảnh không biết.

“Sự việc hôm nay, ít nhiều gì cũng nhờ Thái Phó ra tay cứu giúp, đại ân đại đức không có gì để báo đáp…” Sau khi bĩnh tĩnh lại, Vân Kiều cảm tạ Trần Cảnh, sau đó hai người đều im lặng.

Thật ra, chuyện ngày hôm nay, trong lòng nàng đã có phán đoán, chỉ là giữa nàng và Trần Cảnh không thân thiết lắm, cho nên không tuỳ tiện mở miệng.

Hiện tại, nàng chỉ mau chóng muốn hồi cung để nói với Bùi Thừa Tư.

Mặc dù, giữa hai người đã có quá nhiều vết nứt nhưng vào những lúc quan trọng nhất, người đầu tiên Vân Kiều nghĩ đến chính là hắn.

Trở lại kinh thành thì canh giờ đã muộn, mặc dù đã tăng tốc, sau khi tắm rửa vội vàng ở biệt viện, đến khi hồi cung thì mặt trời đã lặn xuống phía Tây.

Điều bất ngờ là, Bùi Thừa Tư lại chờ ở Thanh Hoà Cung, cũng đỡ cho nàng phải thay y phục rườm ra đến Tử Thần Điện.

“Ta…”

Vân Kiều vừa mới mở miệng đã bị Bùi Thừa Tư cắt ngang. Hắn nhíu mày, ngữ điệu trách cứ: “Vì sao đến giờ này mới về? Vừa mới xuất cung đã vui đến quên cả trời đất sao?”

Vốn dĩ, Bùi Thừa Tư không hài lòng việc nàng xuất cung, cộng thêm hắn ngồi ở Thanh Hoà Cung đợi nàng rất lâu, bất mãn càng tăng cao, ngữ khí liền trở nên gay gắt.

Tình thần của Vân Kiều đang sa sút cực điểm, thoáng chốc lại phủ thêm một tầng khói mờ. Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích với hắn: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Nàng đi thay quần áo trước đi,” Bùi Thừa Tư lại cắt ngang lời nàng, hắn do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đúng lúc ra cũng có chuyện muốn nói với nàng!”

Cảm giác bất lực lập tức dâng lên, suốt cả một ngày, Vân Kiều mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thân, gần như muốn ngã gục.

Nàng đưa tay che mắt, đứng bất động, sau đó khàn giọng nói: “Có người muốn giết ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi