NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Hiện tại, ở trước mặt nàng, Phó Dư không còn là chàng trai nói gì nghe nấy như mọi ngày. Khi nói những lời này, thái độ và ngữ khí đều vô cùng nghiêm túc. Đôi mày kiếm càng làm cho ánh mắt hắn sáng rực, khiến Vân Kiều cảm thấy chột dạ.

Cho đến nay, Vân Kiều đều xem Phó Dư như là đệ đệ của mình. Mặc dù hắn cao lớn hơn nàng rất nhiều, khi nói chuyện nàng phải ngửa đầu nhưng ý niệm đó vẫn không hề thay đổi.

Đột nhiên, hiện giờ bị hắn giáo huấn một hồi làm nàng ngơ ngác.

“Ta biết có người làm ngươi thất vọng…” Phó Dư nói bóng gió, âm giọng nhẹ đi rất nhiều: “Nhưng ta thì không!”

“Hãy tin ta!”

Vân Kiều ngơ ngác nhìn Phó Dư, nàng cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng bị ai đó nhéo một cái, cảm giác chua xót liền kéo đến.

Nhưng đồng thời, nàng lại cảm thấy yên tâm.

Nàng đã từng lao đầu vào tình yêu, toàn tâm toàn ý tin tưởng Bùi Thừa Tư, nhưng những chuyện sau này lại xoá sạch tình cảm và lòng tin của nàng.

Bên trong Hoàng Thành này, thứ tình cảm không sờ được, không thấy được không đáng tin bằng lợi ích ràng buộc và điều kiện trao đổi.

Cho nên nàng mới cân nhắc lợi hại, tìm đến Trần Cảnh để thương lượng.

“Ta…” Vân Kiều mấp máy môi, không biết nên nói gì cho phải.

Phó Dư nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của nàng, ánh mắt trong veo khiến Vân Kiều gần như không dám đối diện.

Trong lúc nói chuyện, Linh Nghi đã đến bên này.

Vân Kiều gạt bỏ do dự, nói nhanh: “Khi nào cần hỗ trợ, ta sẽ không khách khí!”

Trong lòng Phó Dư hiểu rõ, ngay lúc này nàng sẽ không nói cho hắn biết. Sau khi nghe được câu này, cũng xem như hài lòng.

Nét mặt hắn giãn ra, cười nói: “Đã đồng ý rồi, thì không được nuốt lời!”

Vân Kiều đưa mắt nhìn hắn, sau đó cười nói: “Đương nhiên rồi!”

“Nương nương cười rộ lên rất đẹp!” Lúc Linh Nghi đến gần, nàng cảm khái: “Lần này gặp, hình như không thấy ngài hay cười giống như lúc trước nữa!”

Vân Kiều cúi người lau mồ hôi trên trán Linh Nghi, bất đắc dĩ giải thích: “Gần đây sự vụ hơi nhiều…”

Vân Kiều còn chưa nói xong, Phó Dư liền nói: “Rồi sẽ tốt thôi!”

Vân Kiều ngẩng đầu nhìn về phía hắn theo bản năng, im lặng một lúc, nàng mỉm cười: “Đúng vậy!”

Khoảng thời gian Linh Nghi ở trong cung, tâm tình của Vân Kiều tốt hơn rất nhiều.

Nhưng dù sao nàng ấy vẫn là người ngoài, sau khi ở bên cạnh Thái Hậu mười ngày nửa tháng đã bị người nhà gọi về, Vân Kiều lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh như trước.

Bùi Thừa Tư thấy vậy, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nếu hài tử của hắn và Vân Kiều còn, thì mối quan hệ của cả hai có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Hài tử của hắn và Vân Kiều nhất định sẽ rất thông minh lanh lợi, khiến người khác yêu thích.

Nếu là hoàng tử, hắn sẽ tự mình dạy dỗ, tuyệt đối không để hài tử phải chịu cực khổ như mình. Nếu là công chúa, hắn sẽ dung túng, cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay.

Hắn biết rõ, nước đổ khó hốt, sẽ không có “nếu” ở đây. Tưởng tượng hết lần này đến lần khác ngoài việc tra tấn bản thân ra thì chẳng có gì tốt, nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về nó.

Thậm chí Bùi Thừa Tư cũng đã mơ.

Trong giấc mơ, hắn thấy trời vào đông nhưng không biết của năm tháng nào, tuyết lớn như lông ngỗng, Vân Kiều chơi với hài nữ trên giường, chỉ nó phá cửu liên hoàn. Khi thấy hắn trở về, nàng phủi bông tuyết vươn lên vai hắn, mỉm cười giục hắn kể chuyện cổ tích cho nữ nhi nghe.

Nữ nhi trắng trẻo đáng yêu bò trên giường, miệng gọi “cha”, hai tay đưa lên muốn hắn ôm.

Hắn bước lên, nhưng không thể cử động được bước chân, giống như bị chôn chặt tại chỗ, không thể động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn nữ nhi rơi từ trên giường xuống…

Khi hắn bừng tỉnh, hắn thấy tim mình đập nhanh như trống trận.

Hắn nhìn ánh nến xuyên qua tấm màn một lúc lâu, cuối cùng mới vùng vẫy thoát khỏi bóng đen đang đè hắn.

Nội thị trực đêm nghe động tĩnh, hắn cảnh giác bước lại, qua một lúc, hắn nghe tiếng khàn khàn từ trong trướng truyền ra: “Thêm nhiều hương an thần một chút!”

Có lẽ hắn đã lạm dụng quá mức, từ khi ngồi trên đế vị, Bùi Thừa Tư không có giấc ngủ nào yên ổn, hắn thường xuyên dựa vào hương an thần của Thái y kê mới có thể đi vào giấc ngủ.

Gần đây tinh thần hắn sa sút, không thể không tăng lượng hương an thần lên.

Bùi Thừa Tư biết vậy là không tốt, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn cần hôm sau đầu óc phải tỉnh táo để đối mặt với chính vụ và xử lý muôn vàn chuyện phiền toái khác.

So ra mà nói, mỗi ngày của Vân Kiều trôi qua nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng đã quen với cung vụ, lại có Niên ma ma hỗ trợ, mỗi ngày nàng chẳng tốn công gì. Nàng học theo Thái Hậu, tu thân dưỡng tính, miễn các phi tần thỉnh an, vô cùng thanh tịnh.

Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ đọc sách để giải trí, điều chế hương liệu.

Trong cung còn có rất nhiều sách cổ mà bên ngoài không tìm thấy. Ngày nọ, đột nhiên Vân Kiều nhớ ra một chuyện, nàng lập tức cho người đi tìm, chuyên tâm khôi phục phương thuốc cổ truyền.

Mặc dù, nàng không thể rời hoàng cung vào lúc này, nhưng trước mắt nàng có thể chuẩn bị cho tương lai.

Đúng như Vân Kiều dự đoán, bình yên trong cung không kéo dài được lâu.

Lúc trước, khi các phi tần vừa mới tiến cung, Triệu Nhạn Lăng khiêu khích Vân Kiều đến Tê Hà Điện. Lúc Vân Kiều vừa gặp Ngu Nhiễm, nàng cũng nhắc đến việc này những hai lần.

Ngày ấy, Ngu Nhiễm từng quỳ trước nàng một hồi lâu, trừ khi nàng ta thật sự khoan hồng độ lượng, bằng không sẽ ghi hận Triệu Nhạn Lăng đã bán mình. Còn Triệu Nhạn Lăng vốn đã chướng mắt hành động của Ngu Nhiễm, cho nên chuyện hai người xung đột là điều không thể tránh khỏi.

Lúc cung nhân đến báo giờ, Vân Kiều vừa tán gẫu với Hoài Ngọc, vừa nghe tiếng mưa rơi.

Hồi nhỏ Hoài Ngọc từng theo phụ thân đến trời nam biển bắc để làm ăn, sưu tập vàng bạc đá quý, chứng kiến rất nhiều chuyện ly kỳ. Vân Kiều từng nghe hắn nhắc đến vài lần, cảm thấy rất thú vị, nên mỗi khi rảnh rỗi, nàng thường triệu hắn đến nói chuyện phiếm cho đỡ buồn.

“Bên Tê Hà Điện truyền tin, nói hôm nay Ninh Tần có gặp Thục phi ở Ngự Hoa Viên, sau đó, Ninh Tần trượt chân rơi xuống nước…”

Vân Kiều dừng lại việc mình đang làm, thắc mắc hỏi: “Sao lại náo loạn đến mức này?”

Nàng nghĩ hai người sẽ xảy ra xung đột, nhưng không ngờ lại lớn chuyện đến vậy, nàng nghĩ một hồi rồi nói: “Hiện giờ Ninh Tần thế nào rồi?”

“Thái y đã đến xem, nghe nói còn đang hôn mê!”

Chuyện xảy ra như vậy, nàng thân là Hoàng Hậu đương nhiên không thể khoanh tay làm ngơ.

Nhưng Vân Kiều không đi qua liền, nàng chầm chậm thu dọn hương liệu mới điều chế xong, miệng lẩm bẩm: “Chuyện đến thật đúng lúc…là ngươi ở trên trời đang hiển linh sao?”

Đợi đến khi làm xong chuyện của mình, Vân Kiều mới đứng dậy phân phó: “Đi thôi, chúng ta đến đó xem một chút!”

So với lần trước đến, không hiểu sao lần này, Tê Hà Điện có chút tiêu điều. Vân Kiều vào điện, nhìn quanh một vòng, nàng không thấy Bùi Thừa Tư.

Có Lương ma ma ở đây, chuyện gì có liên quan đến hoàng tự, nhất định sẽ truyền tin đến Tử Thần Điện. Nhưng không biết là công việc bận rộn, hay có lý do khác mà không thấy Bùi Thừa Tư đến đây.

Vân Kiều bước vào nội thất của Ngu Nhiễm, nhìn thấy nàng vẫn còn hôn mê. Theo như thái y nói là còn chưa qua khỏi nguy hiểm.

Vẻ mặt Lương ma ma nghiêm túc quỳ xuống thỉnh tội, bà ta nói mình sơ sẩy nên không chăm sóc tốt cho Ninh Tần.

“Ngươi ở trong cung này đã lâu, có phạt hay không, hoặc phạt thế nào thì phải xem ý của Thánh Thượng!” Vân Kiều cũng không muốn nói nhiều với bà, chỉ hỏi: “Thục phi đâu?”

“Sau khi xảy ra chuyện, Thục phi nương nương đã trở về Chiêu Dương Điện…” Nha hoàn hồi môn của Ngu Nhiễm trả lời thay.

Vân Kiều ngồi ở ghế chủ vị, mặt không lộ cảm xúc, nói: “Truyền nàng ta lại đây!”

Sau khi vào cung, Triệu Nhạn Lăng không còn được gia đình che chở, cho nên nàng ta sẽ không còn là Quận Chúa tuỳ hứng làm bậy như trước nữa.

Cho dù miễn cưỡng đến đâu, nàng ta cũng không dám kháng lệnh của Hoàng Hậu.

Nhưng khi xuất hiện, nàng ta luôn khẳng định mình không hề chạm đến Ngu Nhiễm dù chỉ một ngón tay, chuyện rơi xuống nước hoàn toàn là do Ngu Nhiễm.

Xích Cầm phụng mệnh đối chất với nàng, khóc lóc: “Nói hay lắm, vì sao nương nương nhà nô tỳ phải lấy thân mình ra đùa giỡn?”

Lời này cũng không sai, cho dù có cố ý hãm hại đi chăng nữa cũng không ai dám đem hoàng tự ra mạo hiểm.

Triệu Nhạn Lăng hết đường chối cãi, mặt mày đỏ bừng vì tức giận.

Nếu là người khác, có lẽ Vân Kiều sẽ không quản nhiều, trực tiếp ném phiền toái này cho Bùi Thừa Tư xử lý.

Nhưng chuyện này thì khác.

Với nàng mà nói, thì đây chính là cơ hội tốt ông trời ban cho nàng.

“Đợi Ninh Tần tỉnh dậy, để xem nàng nói thế nào!” Vân Kiều dừng một chút, sau đó nói với Triệu Nhạn Lăng: “Nhưng trước đó, Thục phi hãy đến Phật đường đọc kinh… để cầu phúc cho Ninh Tần!”

Sắc mặt Triệu Nhạn Lăng lập tức thay đổi, tựa như chịu một nỗi nhục vô cùng khủng khiếp.

Từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều, cha mẹ yêu thương vô điều kiện, cho dù phạm phải sai lầm gì nàng ta cũng không bị trách phạt, giờ đây nàng ta lại phải quỳ ở Phật đường vì chuyện mình không làm.

Nàng ta muốn phản bác lập tức, nhưng bị ma ma ở sau túm góc áo giật ngăn cản.

Thành ma ma này tiến cung cùng với Triệu Nhạn Lăng là người của Bình Hầu phu nhân sắp xếp riêng để chăm sóc cho nàng ta.

Sau khi biết được chuyện Ninh Tần rơi xuống nước, bà ta đã biết việc này chỉ có thể nhịn, nếu lúc này chống đối lại Hoàng Hậu thì chỉ làm mọi chuyện đi xa không thể cứu vãn được thôi.

Bà ta đỡ Triệu Nhạn Lăng đứng dậy. Sau khi rời khỏi Tê Hà Điện, nàng ta tức giận nói: “Ta không chạm vào nàng ta!”

“Lão nô biết,” Thành ma ma thấp giọng nói: “Nhưng vừa rồi ngài cũng thấy đấy, Ninh Tần quyết tâm ụp tội danh này lên người chúng ta. Việc này chúng ta không có chứng cớ, không thể cãi lại, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi!”

Triệu Nhạn Lăng tức đến đỏ mắt.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có nàng đi ức hiếp người khác, làm gì có chuyện nàng bị thua thiệt đến thế này?

“Có Hầu gia ở đây, Thánh Thượng sẽ không làm gì ngài, Hoàng Hậu càng không dám làm gì!” Thành ma ma trấn an: “Tạm thời trước mắt ngài cứ nhẫn nhịn đi, đợi cho việc này qua đi, món nợ này chúng ta từ từ tính sau!”

Nếu không, Triệu Nhặn Lăng cũng không thể nghĩ ra được cách nào khác, chỉ đành nín nhịn.

Phật đường trong cung là do Hoàng Đế mấy đời trước tín ngưỡng đạo phật cho người xây dựng, sau này Tiên Đế tuổi cao cũng cực kỳ tin theo Phật giáo, còn từng luyện đan để trường sinh. Bùi Thừa Tư khinh thường chuyện này, cho nên chưa từng cho người đến dọn dẹp, nơi này từ lâu đã hoang phế.

Hiện giờ, cỏ dại mọc um tùm trong sân, trong điện phủ đầy tro bụi.

Màn trướng lay động theo gió, bụi đất dày đặc làm cho Triệu Nhặn Lăng che mặt mũi lại, quay đầu đi chỗ khác ho sặc sụa.

“Đây là nơi quỷ quái nào vậy?” Triệu Nhạn Lăng tức giận nói.

Thành ma ma cũng không ngờ Phật đường lại hoang tàn đến mức này, bà chỉ đành thỉnh nàng ra ngoài, sau đó phân phó cung nhân đến chùi rửa.

Ban đầu, Triệu Nhạn Lăng nghĩ chỉ Hoàng Hậu phạt cho có lệ, nhưng phật đường còn chưa dọn dẹp xong thì đã có người của Thanh Hòa cung phụng mệnh đến giám sát.

Nàng không có cách nào, chần chừ một hồi, rồi miễn cưỡng quỳ xuống trước tượng phật.

Lễ vật mới được dâng trước bàn thờ phật, bên trong lư hương cũng đã đốt nhang.

Khói trắng lượn lờ bay lên, mùi hương gỗ đàn thanh tịnh lan khắp điện. Nhưng tâm trạng cáu kỉnh của Triệu Nhạn Lăng vẫn như vậy không hề thuyên giảm, trên mặt nàng hiện rõ ba chữ “không kiên nhẫn”.

Lúc này cũng đã chạng vạng, mưa ngày càng nặng hạt, sắc trời cũng tối sầm đi.

Triệu Nhặn Lăng quỳ một lát, mất kiên nhẫn hỏi: “Hoàng Hậu muốn bổn cung ở đây đến khi nào?”

Niên ma ma thêm hương mới vào trong lò, đáp: “Hoàng Hậu nương nương nói, đã là cầu phúc cho Ninh Tần và Hoàng tự, đương nhiên là phải ở đến khi nàng ấy tỉnh dậy rồi nói tiếp!”

Triệu Nhạn Lăng không thể tin, nói: “Nếu nàng ta vẫn không chịu tỉnh, chẳng lẽ bắt bổn cung qua đêm ở đây sao?”

Niên ma ma không đáp, sau khi thêm hương xong, liền xoay người bước ra đại điện, hạ lệnh đóng cửa.

Người của Chiêu Dương Điện đã bị đuổi ra ngoài từ lâu, bên trong điện trống rỗng chỉ còn một mình Triệu Nhạn Lăng, đột nhiên nàng cảm thấy sợ hãi.

Lúc sau, không còn ai coi ngó, Triệu Nhạn Lăng cũng không thèm quỳ nữa, thuận thế ngồi trên nệm, ôm đầu gối.

Ánh nến chiếu lên tượng Phật, nửa người chìm trong bóng tối, vốn dĩ là một tượng phật vô cùng trang nghiêm nhưng lúc này lại có chút đáng sợ.

Mưa gió càng lớn, thổi xuyên qua khe hở cửa sổ, phát ra từng tiếng rít khiến người khác sởn gai óc.

Mùi đàn hương ngập tràn đại điện, mùi hương thanh tịnh nay trở nên dày đặc, nồng hơn.

Triệu Nhạn Lăng cảm thấy mùi hương gỗ đàn này có gì đó khác lạ, nhưng lại không thể nói được nó lạ chỗ nào.

Nàng ôm gối càng chặt hơn, thân thể rã rời, mơ mơ màng màng nâng mắt nhìn lên. Nhưng nàng lại phát hiện tượng phật vốn dĩ đang xót thương chúng sinh, không biết từ khi nào đã biến thành lệ quỷ hung tợn.

Giọng nói như bị ai đó bóp nghẹn, nàng muốn hét lên nhưng lại không phát ra tiếng gì.

Triệu Nhạn Lăng dụi mắt lại nhiều lần thì phát hiện tượng Phật vẫn vậy, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Một nửa số nến bị gió thổi thắt, nàng giật mình đầy sợ hãi, vội quay đầu lại, thì thấy xung quanh mình toàn là đốm lửa xanh của quỷ, tựa như đang ở trong bãi tha ma.

Mưa to không ngớt, bên trong hương khói dày đặc dường như đâu đó có mùi hôi thối.

Ngoài cửa sổ lại có tà áo trắng lướt qua, sau đó hình như còn truyền đến tiếng đập cửa yếu ớt.

Phật đường được xây dựng ở nơi vắng vẻ nhất trong cung, dưới trời mưa to, những ai không phận sự thì sẽ không đến đây, cho nên dù có la khản cổ cũng bị mưa gió nuốt chửng.

Tuy có che dù nhưng vì mưa gió quá lớn nên khi Hoài Ngọc trở về, xiêm y đã ướt đẫm, vạt áo không ngừng nhỏ giọt.

Chỉ chừng nửa khắc đã ướt nhẹp.

Vân Kiều mặc trung y mỏng manh, mái tóc dài hất ra đằng sau, dưới ánh đèn, nàng mịn màng giống như tơ lụa cao cấp.

Nàng nhìn qua cửa sổ khép hờ, ngắm mưa dưới hiên, không quay đầu lại, hỏi: “Sao rồi?”

Hoài Ngọc thấp giọng: “Trí Huyễn Mê Hương cực kỳ lợi hại, cùng với những thủ đoạn nhỏ kia… Nàng ta sợ đến mức tâm thần bấn loạn, những gì ngài muốn biết nô tài đều đã hỏi xong!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi