NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Những ngày cuối năm đang đến gần, những việc cần làm cũng nhiều hơn.

Từ sau khi Vân Kiều ra đi, lục cung trở nên vô chủ.

Thái hậu một lòng hướng phật, không có kiên nhẫn tiếp nhận những công việc vặt vãnh đó, nên giao cho Hiền phi quản lý.

Trước đây, khi tiên hoàng hậu còn tại thế, Hiền phi nhận thấy tình hình không ổn, chỉ bo bo giữ mình, chưa từng có suy nghĩ sẽ tranh sủng, mặc kệ hai người Ngu, Triệu ai làm “chim đầu đàn” cũng được.

Vốn tưởng cho dù gió đông áp gió tây, hay là gió tây lấn gió đông thì cũng là chuyện của mấy người bọn họ. Dù thế nào cũng không thể ngờ được, “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, quyền lớn ở Lục cung vô tình rơi vào tay mình.

Ban đầu, Hiền phi cũng từng mừng thầm, nàng mượn cung vụ làm cớ đến gặp Bùi Thưa Tư, từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng Bùi Thừa Tư lại không hề cho nàng tận dụng cơ hội.

Hắn không thèm để chuyện hậu cung vào mắt, càng không quan tâm đến, cho dù xử lý xong chính vụ rồi, hắn thà đến Thanh Hoà Cung trống rỗng, thẫn thờ ở đó chứ quyết không cho người khác một nửa cơ hội.

Tuy tiên hoàng hậu không còn, nhưng trái tim Thánh Thượng vẫn treo trên người nàng, nhất thời không thể thay đổi.

Sau khi hiểu thông, Hiền phi tạm thời thu tâm mình lại, từ từ mưu tính sau.

Nhưng An tần lại ngồi không yên, nàng nghe người bên cạnh xui khiến, bạo gan học theo cách ăn mặc của tiên hoàng hậu, muốn “vô tình” gặp Thánh Thượng ở Ngự Hoa Viên, muốn mượn cơ hội này để tranh sủng.

Kết quả, sủng không thấy đâu, còn vị trách phạt.

Theo như nội thị bẩm lại, sau khi Thánh Thượng thấy An tần từ phía xa, người sải bước tiến đến. Đến khi thấy rõ khuôn mặt nàng, ngài mới thất vọng, sau đó là tức giận tột độ.

An tần run vâng bật quỳ xuống xin tha, nhưng vẫn bị cấm túc và phạt bổng lộc.

Trải qua đêm giao thừa mưa gió đắng cay trong chính cung điện của mình.

Khi Hiền phi biết được việc này, nàng ngồi một lúc thật lâu không nói gì, cuối cùng khẽ thở dài: “Nàng ta đúng là ngớ ngẩn…Thánh Thượng của chúng ta, nào dễ lừa gạt như vậy?”

Đợt này chưa yên, đợt sau lại tới.

Bên Chiêu Dương điện truyền tin tức đến, nói Triệu Bảo Lâm đã treo cổ tự sát.

Từ khi Bùi Thừa Tư trở về từ hành cung, hắn ra tay dọn dẹp Triệu thị, không một chút khoan nhượng. Nhiều tội cộng lại, Bình Hầu vốn chỉ bị tước vị, nay đem ra chém đầu, những người khác có người chết, người thì bị lưu đày.

Triệu Nhạn Lăng liên luỵ theo, bị tước phong hào, giáng vị, dọn ra khỏi Chiêu Dương điện đến Thiên điện ở, vẫn cấm túc không được ra khỏi cửa.

Khi Tiên Hoàng Hậu còn sống, nàng bị chuyện của huynh trưởng và chuyện trong Phật đường làm cho điên điên khùng khùng, hiện giờ biết cả nhà không thể sống, nàng càng không thể gượng dậy được.

Nhưng không ai có thể ngờ, nàng sẽ thắt cổ tự vẫn.

“Con người Đan Khê Quận Chúa từ nhỏ đã bị gia đình dạy hư, tuỳ hứng làm bậy!” Khi còn ở khuê phòng, Hiền phi có vài lần giao thiệp với Triệu Nhạn Lăng, cho nên rất hiểu tác phong hành sự của nàng ta, nàng thở dài: “Hiện giờ gia tộc suy tàn, nàng ta trở thành bông hoa không có dưỡng chất, thật sự không thể sống được lâu…”

Thật ra không chỉ riêng Triệu Nhạn Lăng, mà khuê tú các nàng đều có số phận như vậy, gia mẫu là nhà trượng phu đều chung nhịp thở, cùng vinh hoa, cùng suy tàn.

Ai cũng không tránh được.

Ít nhiều gì Hiền phi cũng có chút thương cảm, đúng lúc vào ngày tết, Triệu gia mất thánh tâm, lễ an táng cũng chỉ làm qua loa.

Thị nữ lại bẩm báo: “Vị bên Tê Hà điện sau một hồi bệnh dậy, hiện trạng cũng không được tốt lắm!”

Hiền phi đỡ trán, nàng cảm thấy dường như thời vận của Hậu cung quá xấu, có quá nhiều điều xui xẻo xảy ra.

Nàng chưa từng khắt khe với phi tần, Ngu Nhiễm ra nông nỗi như bây giờ là vì nàng ta đã mất thánh tâm.

Lần trước, khi Ngu gia xảy ra chuyện, Hiền phi cũng từng nghi hoặc, sau này nàng nắm được chút tin tức trong lục cung, thì mới biết được chuyện này có liên quan đến cái chết của Tiên Hoàng Hậu, lúc này, những nghi ngờ ban đầu cũng được giải đáp.

Nếu đúng như vậy, thì Ngu gia hoàn toàn không có cơ hội trở người.

Tuy nói chốn quan trường, chìm nổi là chuyện thường thấy, nhưng cái chết của Tiên Hoàng Hậu giống như cây gai đâm trong lòng Thánh Thượng. Ngu gia lại không có kỳ tài, cho dù Thánh Thượng có niệm tình xưa không đuổi cùng giết tận, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không trọng dụng lại.

“Gọi thái y đến khám xem, tết đến nơi rồi, đừng để xảy ra chuyện!” Hiền phi xoa xoa thái dương, rồi phân phó.

Cung nhân đáp lời, làm theo.

Hậu cung phát sinh đủ chuyện, tuy Trần Thái Hậu không muốn nhúng tay vào, nhưng bà cũng sẽ không che tai bịt mắt, chưa từng bỏ sót chuyện quan trọng nào.

Bà từ từ lận từng hạt tràng, nghe Tân ma ma bẩm báo, chỉ khẽ thở dài: “Hậu cung của Tiên đế khi đó mỹ nhân, nhiều không kể xiết, đến nỗi ngày nào cũng có chuyện, thật sự không tốt…nhưng bây giờ, phi tần trong cung đếm chưa đủ bàn tay, ta lại cảm thấy thật sự quạnh quẽ!”

Chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra, đó không phải là dấu hiệu tốt.

Tân ma ma thận trọng tìm từ: “Mấy ngày trước, triều thần có dâng sớ thỉnh Thánh Thượng lấp đầy hậu cung, lập lại quốc mẫu, nhưng Thánh Thượng không đồng ý, thậm chí còn lôi chuyện cũ của Ngự Sử kia ra để châm chọc, bảo hắn tự quản gia đình của mình đi rồi hãy lo đến chuyện xã tắc…”

Bùi Thừa Tư là Đế Vương cao cao tại thượng, cho dù triều thần có dâng tấu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ép hắn hành sự.

Một khi hắn đã không muốn làm thì luôn có cách để từ chối.

Sau khi trở về từ hành cung, thái độ của hắn đối xử với mọi người thay đổi hoàn toàn, sau sự cố của con “chim đầu đàn” ngự sử kia, nhất thời không ai dám đề cập đến chuyện này.

“Ngươi yên tâm đi, ai gia sẽ không tự đeo gông vào cổ!” Thái Hậu nhắm mắt lại, từ tốn nói: “Trước mắt, hắn còn đang nhớ thương tiên hoàng hậu, ai nói gì cũng vô dụng, cứ đợi đi!”

Sau giờ ngọ, bên trong Thanh Hoà cung là một khoảng trời yên ắng, Thanh Đại cẩn thận đi vào trong, nhìn thấy Bùi Thừa Tư còn ngủ mê, nàng không dám lên tiếng quấy rầy.

Nàng thoáng nhìn thấy hương an thần đã hết, một lúc do dự, nàng không châm thêm nữa.

Tối mấy hôm trước, nội thị nghe thấy Thánh Thượng lầm bầm một mình trong phòng, giống như đang nói chuyện phiếm với ai đó, khiến hắn sợ đến mức hồn phi phách tán.

Thường tổng quản liều mạng nhắc nhở, rồi thỉnh thái y đến xem. Thái y nói vì lạm dụng hương an thần quá nhiều, cộng thêm Thánh Thượng không quên được tiên hoàng hậu, cho nên sinh ra ảo giác.

Nếu cứ mãi thế này, nhất định sẽ tổn hại long thể.

Bùi Thừa Tư nghe xong, đỡ trán im lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn nghe theo lời thái y khuyên bảo, giảm bớt phân lượng hương an thần.

Cũng chính vì như vậy, nên ban đêm hắn rất khó đi vào giấc ngủ, ban ngày tinh thần uể oải, lừ đừ.

Hiện tại Thánh Thượng đã đi vào giấc ngủ, Thanh Đại nhẹ nhàng lui ra ngoài, nói chuyện với nội thị: “Đến phòng trà uống cốc trà cho ấm người, rồi dùng chút điểm tâm, đợi khi Thánh Thượng tỉnh dậy, ta cho người gọi ngươi!”

Sau khi nói lời cảm tạ, nội thị đang định rời đi, đột nhiên Thanh Đại nhớ đến lời dặn dò của Hoài Ngọc, nàng cố ý nói: “Ngươi đến đây có chuyện gì gấp sao? Nếu là như vậy thì ta sẽ cả gan đi đánh thức Thánh Thượng, tránh để lỡ…”

“Không hẳn là vậy,” Nội thị biết nàng hiện giờ là người được Thánh Thượng trọng dụng, nên cũng không cố tình giấu giếm, thuận miệng nói: “Là hành tung của Phó tướng quân thôi!”

Thanh Đại gật đầu, làm vẻ không có việc gì, cười nói: “Vậy là tốt rồi!”

Doãn Thành rơi xuống những hạt tuyết mỏng, gió lạnh cuộn bông tuyết đánh vào mặt, khiến khuôn mặt đau rát.

Gặp loại thời tiết này, Vân Kiều lười biếng ra đường, tay ôm lò sưởi ở trong phòng nghỉ ngơi.

Phó Dư cũng đang ở tạm nhà Nhạc gia, nhưng về tình về lý gì nàng cũng không có cớ gì để đi thăm, sau ngày ấy ở tiêu cục, hai người họ chưa từng gặp nhau.

Nhưng Nhạc Nhân thường đi qua, sau khi trở về sẽ kể cho Vân Kiều nghe, còn khen Phó Dư kiến thức uyên bác, công phu thượng thừa, khiêm tốn lễ nghĩa, không giống huynh trưởng tự cao tự đại của mình.

Hôm đó, sau giờ ngọ, Vân Kiều đang nghiên cứu kì phổ để giết thời gian, nàng nghe tiếng rèm cửa vang lên thì biết Nhạc Nhân đến.

Song, Nhạc Nhân không vui vẻ như mọi ngày, vừa vào cửa, trên mặt nàng ngập tràn vẻ buồn bực.

“Làm sao rồi?” Vân Kiều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lập tức buông cuốn kỳ phổ ra, ân cần hỏi: “Ai chọc giận ngươi?”

Nhạc Nhân ngồi xuống đối diện Vân Kiều, nhận ly trà nóng nàng đưa cho, uống một ngụm rồi oán hận mở miệng: “Hôm nay, Phó Dư nói bóng nói gió với ta, hắn nói mình đã có người trong lòng!”

Nàng lấy nhiệt huyết để theo đuổi Phó Dư, những ngày qua đều rất thật tình, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Dư, nàng như bị dội cho một gáo nước lạnh, thoáng chốc bình tĩnh lại.

Chưa đến mức phải thương tâm khổ sở, nàng chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Vân Kiều ngây ngẩn cả người.

Nàng tự hỏi, quan hệ giữa mình và Phó Dư cũng không tồi, nhưng nàng không biết gì về chuyện này.

Nhạc Nhân uống tiếp ngụm trà, thẳng thắn nói: “Mới đầu ta còn tưởng hắn lấy lý do này để từ chối, cho nên đi hỏi nhị ca, lúc này mới biết thật sự là có chuyện này!”

Vân Kiều càng thêm khó hiểu: “Vậy…”

Nếu Nhạc Mông đã biết chuyện này, thì không nên thắt nối tơ hồng mới phải.

“Cũng không thể trách được nhị ca, đó là chuyện của nhiều năm trước, nghe nói vị cô nương kia đã gả cho người ta rồi, ai biết được đến giờ này hắn vẫn nhớ mãi không quên!” Nhạc Nhân thở dài, kể cho Vân Kiều nghe.

“Nghe nói, cô nương kia là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với hắn, sau khi Phó Dư tòng quân cho Tây Cảnh, hai người đã chia cách. Cha mẹ Phó đã mất sớm, lại không còn thân thích, hắn chỉ nhớ thương mỗi thanh mai trúc mã kia, hắn tìm mọi cách nhờ người tặng đồ đến!”

“Hắn nghĩ sau khi kiến công lập nghiệp sẽ trở về quê, nhưng ai nào ngờ, hắn còn chưa công thành danh toại, thì tiểu thanh mai ở quê của hắn đã gả cho người khác, còn tặng cho hắn y phục và cả kẹo mừng…”

Sau khi nhận được kẹo mừng kia, hắn đã rất buồn, song lại cảm thấy vui cho nàng.

Hắn nghĩ, cuối cùng nàng đã tìm được người phó thác chung thân đại sự, còn mình không còn gì vướng bận nữa, chủ động xin ra trận, nhận mật lệnh lẻn vào Tây Vực.

Nhiệm vụ kia là cửu tử nhất sinh, Phó Dư đã chuẩn bị tinh thần chết tha hương, thậm chí để lại di thư, bảo Nhạc Mông cất giữ cẩn thận.

Nếu hắn không thể trở về thì hãy mang hắn và cả ban thưởng công lao đưa về quê nhà.

May mắn vận khí hắn không tồi, tuy bị trọng thương đe doạ tính mạng nhưng cuối cùng có thể bò ra từ cửa tử để trở về.

Phong di thư kia trở nên vô dụng, Nhạc Mông cũng không còn nghe hắn nhắc đến tiểu thanh mai kia nữa. Vốn nghĩ rằng sau ngần ấy năm qua đi, hắn đã quên nàng ta, cho nên mới đứng giữa thắt nối tơ hồng, nhưng thật không ngờ hắn vẫn không thể buông.

“Vân tỷ, tỷ nói xem hắn có phải rất ngốc….” Nhạc Nhân vừa ấm ức vừa bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn Vân Kiều, lúc này mới phát hiện Vân Kiều ngồi đó thẫn thờ ở đó, không biết là đang suy nghĩ gì mà bàn tay siết chặt ly trà khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

Nhạc Nhân thò người qua, quơ tay trước mắt nàng: “Vân tỷ?”

“Hả?” Vân Kiều giống như bừng tỉnh từ trong mộng, lên tiếng đáp, rồi sau đó không biết nên nói gì, vờ uống trà để che đi vẻ thất thố của mình, nhẹ giọng thở dài: “Đúng vậy!”

Phó Dư chưa từng đề cập chuyện này với nàng, cho nên Vân Kiều hoàn toàn không biết gì cả, lúc này nàng mới biết được chuyện này qua lời kể của Nhạc Nhân, trong lòng chấn động hơn bất kỳ ai.

Năm đó, Phó Dư bặt vô âm tín, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?

Có phải là Nhạc Mông đã hiểu lầm gì rồi không?

Mãi cho đến khi tiễn Nhạc Nhân đi, Vân Kiều vẫn không thể bình tĩnh lại được, thậm chí nàng còn muốn đi tìm Phó Dư để cho rõ.

Chưa nói đến chuyện thân phận hiện giờ có thích hợp hay không, cho dù có đi gặp mặt nàng cũng không biết mở lời thế nào.

Đã lâu rồi, Vân Kiều chưa từng thấp thỏm thế này.

Buổi đêm, Vân Kiều trằn trọc, lăn qua lộn lại, sau đó nàng nghe tiếng gõ nhẹ từ cửa sổ, đành đứng dậy khoác áo ra xem.

“Ai?” Vân Kiều nghi hoặc đẩy cửa sổ, nương theo ánh nến, nàng đối mặt với Phó Dư.

Hắn mặc bộ xiêm y đen nhánh, như hoà lẫn trong bóng đêm.

Vân Kiều trợn tròn mắt, tiếp đó nàng mím chặt môi để không phát ra tiếng.

“Đừng sợ,” Phó Dư mang theo ý cười, thấp giọng nói: “Là ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi