NÀNG LÀ ĐỆ TAM TUYỆT SẮC

Thái dương ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen mềm mại dính chặt ở bên tai, Lộc Ẩm Khê không nhịn được mà vươn tay giúp cô vén tóc ra sau tai.

Hành động này có chút thân mật, Giản Thanh liền nắm lấy cổ tay nàng, không cho nàng tùy tiện chạm vào.

Lộc Ẩm Khê không rút tay về, nàng phát huy kỹ năng diễn xuất, rất biết giả bộ:"Tôi thì có thể biết được gì?"

Giản Thanh nhìn nàng chằm chằm, con ngươi sâu thẳm như vực, như thể cô đã nhìn thấu tất cả: "Em đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện này cho nên đưa tôi đến công viên trước để đợi, ngay cả băng gạc để hô hấp nhân tạo em cũng chuẩn bị kỹ từ trước rồi."

Giọng điệu cô vẫn như cũ, lãnh đạm mà cương quyết.

Lộc Ẩm Khê bị cô làm cho hoảng sợ hai ba lần, sau đó cố gắng đánh giá sự việc, phỏng đoán rằng có thể cô chỉ đang nói lời khách sáo ——đem việc bán tín bán nghi nói ra cùng giọng điệu kiên định để quan sát phản ứng của nàng.

Nếu nàng may mắn tránh được sự chất vấn này, dùng những lời lẽ hùng biện giấu diếm được cô thì chắc chắn cô sẽ giả vờ mất cảnh giác, tiếp tục yên lặng quan sát nàng, sau đó lợi dụng lúc nàng lơ là mất cảnh giác mà tiếp tục tấn công.

——Thực sự rất tinh ranh.

Từng bất ngờ bị đưa tới khoa tâm lý, lần này Lộc Ẩm Khê sẽ không dễ mắc mưu, nàng nhìn vào Giản Thanh, nhẹ giọng giải thích:"Buổi trưa lúc mọi người cứu trợ bệnh nhân nguy kịch thì còn dư lại hai gói, tôi trong lúc dọn dẹp nhìn thấy nên cất vào túi để sau này thực hành hồi sức tim phổi. Lúc chiều anh Trương đưa tôi đến lớp học để thực hành, tôi đã sử dụng hết một gói, nếu không tin thì chị có thể đi hỏi anh ấy. Còn về việc đi công viên là do buổi tối hôm đó khi trở về, tôi thấy chị có dấu hiệu mệt mỏi nên có chút đau lòng, vì thế muốn đưa chị đi dạo một chút. Chị ngẫm lại mà xem, tôi làm sao có thể có những biểu hiện kỳ quái, tôi cũng chỉ là một con người bình thường, tôi không có khả năng biết trước được tương lai, nếu biết trước được điều này thì tôi đã hóa thành thần thánh rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng phảng phất bên tai, mang theo sự khẩn thiết cùng chân thành, Giản Thanh nghe được câu nói 'có chút đau lòng' trầm thấp của nàng, khoang ngực bỗng lan tỏa những cảm xúc khó tả, tâm tư lãnh đạm bị lời nói không bình thường này làm mềm mại hơn phân nửa.

Cô đứng thẳng dậy, nới lỏng cổ tay Lộc Ẩm Khê sau đó quay đi, cúi đầu nhấp một ngụm nước, đôi mắt trở nên trong trẻo sáng ngời.

Lộc Ẩm Khê cong môi, sau đó đi vứt rác.

Nàng đoán chắc rằng Giản Thanh ăn mềm không ăn cứng.

Nhưng nàng không chắc liệu mình còn bị nghi ngờ nữa hay không, nàng chỉ có thể đi chậm từng bước một.

Nhan Miểu Miểu ôm chặt bụng từ phòng chăm sóc đặc biệt trở về, thấy Giản Thanh vẫn còn ở khoa cấp cứu bèn vỗ cái bốp vào bả vai cô, "Sao còn chưa về nữa? Cậu muốn ở lại giúp tôi à?"

Giản Thanh xoay người lại, theo thói quen quan sát động tác của cô, thoáng thấy Nhan Miểu Miểu đang che bụng dưới, liền hỏi: "Đau ở đâu?"

"Cậu còn biết mà hỏi thăm tôi sao?" Nhan Miểu Miểu vỗ vai cô cười nói, "Bệnh đau dạ dày tái phát thôi, hôm nay khoa cấp cứu xuất hiện nhiều việc đột xuất nên tôi còn chưa kịp ăn cơm tối. Hôm nay cảm ơn cậu đã thực hiện hồi sức tim phổi kịp thời, nếu không thật khó để nói liệu chúng ta có thể cứu được cô ấy hay không."

Giản Thanh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Nhan Miểu Miểu vài lần, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu gầy đi rất nhiều."

"Này này này, vừa rồi tôi gần như kiệt sức khi thực hiện cấp cứu thì làm sao có thể không gầy được! Tôi biết cậu ở khoa u rất rảnh rỗi, đừng cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc như thế cả ngày, bệnh nhân không chết vì bệnh mà là vì bị vẻ mặt của cậu hù dọa đấy! Gầy thì có gì không tốt, có rất nhiều phụ nữ cầu mà không được như tôi đâu!"

Giản Thanh mím môi nhắc nhở: "Cậu nên đi nội soi dạ dày."

Nhan Miểu Miểu xua tay: "Cậu sẽ không phải nghi ngờ tôi bị ung thư dạ dày chứ? Tôi không thích cùng khoa ung thư các cậu nhiều lời, không phải là ung thư này thì cũng là ung thư kia, thật xui xẻo! Tôi đã làm kiểu tra vào tháng trước, là viêm dạ dày. Tôi vẫn còn phải xử lý vài bệnh nhân nữa nên không có thời gian cùng cậu ôn chuyện, hôm khác tôi sẽ mời cậu một bữa."

Nhan Miểu Miểu nói một tràng rồi xoay người rời đi, tiếp tục công tác cấp cứu còn đang dang dở.

Công tác của khoa cấp cứu đến cũng vội mà đi cũng rất nhanh, lúc nào cũng đặt chữ 'khẩn' lên đầu.

Lộc Ẩm Khê trở lại sau khi vứt rác, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của vị nữ bác sĩ, liền hỏi Giản Thanh: "Bạn cùng lớp đại học của chị à?"

Giản Thanh ừ một tiếng.

Lộc Ẩm Thanh kêu lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Biên chế tám năm? Ở lại khoa cấp cứu?"

Giản Thanh nói:"Cậu ấy thích như thế."

Bất cứ ai hiểu biết một chút về ngành Y đều sẽ rất ngạc nhiên khi nghe sự lựa chọn này.

Khoa cấp cứu nổi tiếng là khoa mệt mỏi và phức tạp nhất, lại dễ bị người khác mắng chửi nhất.

Trong số năm khoa hàng đầu mà sinh viên y khoa không muốn đến nhất— đầu tiên phải kể là khoa nhi.

Nhan Miểu Miểu có sáu ký tự thủy trong tên của mình, nhưng cô ấy luôn hành động một cách hấp tấp. Cô ấy vỗ ngực cho rằng việc cấp cứu hợp với tính khí của mình nhất. Năm đó tất cả bạn học đều khó hiểu, ba mẹ thì xem thường khi cô dứt khoát kiên quyết ở lại khoa cấp cứu.

Hiện tại phần lớn phương pháp điều trị của cô vẫn luôn hỗn tạp, cho dù cô đủ tiêu chuẩn để được đề bạt lên vị trí phó chủ nhiệm khoa nhưng củ cải phía trước còn chưa nghỉ hưu nên bệnh viện không thể can thiệp vào, cô còn phải chờ thêm vài năm.

Cô và Giản Thanh là hai trong số các bác sĩ đã được phong cấp phó chủ nhiệm khi tuổi đời còn rất trẻ.

Ngành y phụ thuộc vào độ tuổi, trình độ, việc xét thăng hạng chức danh nghề nghiệp phần lớn gắn với số lượng giấy tờ và các yếu tố tác động khác.

Tuổi còn trẻ đã có thể trở thành phó chủ nhiệm khoa, những người trong ngành khi nhìn thấy đều không nghĩ trình độ lâm sàng của cô tốt, thậm chí trong tiềm thức còn cảm thấy thực lực nghiên cứu khoa học rất mạnh, nhưng thực lực lâm sàng còn cần phải kiểm chứng.

Suy cho cùng, những bác sĩ làm tốt công tác nghiên cứu khoa học chắc chắn sẽ phân tán năng lực lâm sàng.

Thông thường, khi các đồng nghiệp ở viện khác nhìn thấy chức danh của Giản Thanh thì sẽ sửng sốt một lúc, sau đó lại tìm hiểu về nó. Cô có đặc biệt giỏi trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học không? Có trường hợp y tế công cộng khẩn cấp nào đến tuyến đầu để hỗ trợ không? Có mối quan hệ nền tảng vững chắc nào không? Ôi, là đệ tử của Phó viện trưởng Hồ, những việc này không có gì ngạc nhiên.

Khác hẳn phản ứng của mọi người về Nhan Miểu Miểu ở khoa cấp cứu. Tốt nghiệp tiến sĩ? Ở lại khoa cấp cứu? Nên trao cho cô ấy chức danh phó chủ nhiệm y khoa ngay lập tức, nếu không sẽ không giữ được nhân tài.

Lộc Ẩm Khê nhìn bóng lưng Nhan Miểu Miểu, sau đó lại nhìn Giản Thanh, mỉm cười: "Hai người là điển hình cho các bác sĩ khoa nội và bác sĩ khoa ngoại."

Các bác sĩ ở các khoa khác nhau đôi khi sẽ có tính cách phù hợp với đặc trưng của khoa. Bác sĩ thuộc hệ nội khoa thường an tĩnh nội liễm, khi làm việc hay nói chuyện đều thong thả ung dung, kiểm tra phòng chậm, viết bệnh án chậm, tỉ mỉ làm ra các bài nghiên cứu tinh tế; các bác sĩ trong hệ thống ngoại khoa, đặc biệt là chủ nhiệm khoa sản đều là những người hoạt bát mạnh mẽ, một tiếng gầm có thể khiến thực tập sinh run sợ đến ba đời.

Tất nhiên, không có phổ quát, điểm chung phổ biến nhất là việc họ đi bộ rất nhanh. Có khi ở bệnh viện không nhất thiết phải mặc áo blouse trắng, chỉ cần nhìn tốc độ di chuyển dưới chân là có thể nhận biết được đó có phải là nhân viên y tế hay không.

Giản Thanh biểu lộ ra một tia lo lắng khi nhìn vào mắt Nhan Miểu Miểu

Tròng mắt của cô ấy dường như có một tia ố vàng...

*

Trên đường về nhà, Lộc Ẩm Khê nói Giản Thanh đi lên trước, sau đó nàng dành vài phút đi dạo trong siêu thị đồ tươi sống ở tầng dưới để mua một ít nguyên liệu.

Về đến nhà, nàng nhìn thấy Giản Thanh mệt đến mức không buồn cử động, cứ thế nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng ngồi xổm xuống, nói nhỏ bên tai Giản Thanh: "Chị nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nấu chút đồ ăn cho chị."

Lộc Ẩm Khê chạy vào bếp, mở tủ lạnh ra, sau đó lại chạy đến ghế sô pha, nhỏ giọng hỏi: "Thật ra tôi vẫn không biết chị thích ăn gì? Chị muốn uống canh nào?"

Giản Thanh nhắm mắt, thấp giọng trả lời: "Em muốn nấu gì cũng được."

Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng rồi quay trở lại tủ lạnh, nỗ lực nhớ lại cách nấu những món ăn mà nàng từng nấu qua.

Cuối cùng nàng quyết định nấu canh cà chua trứng gà, củ mài xào nấm hương rồi bưng lên bàn.

Nàng đã lâu không nấu ăn, việc nấu ra được những món này đều nhờ vào video trên mạng.

Giản Thanh nửa mê nửa tỉnh, ngửi thấy mùi hương liền chủ động đứng dậy đi tới bồn rửa để rửa tay, chờ đợi người dưới bếp cùng dùng cơm.

Lộc Ẩm Khê mang lên món cuối cùng - sườn heo nướng tỏi, sau đó cùng ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Bị khói lửa đồ ăn vây quanh, sinh tử ở bệnh viện đều bỏ lại phía sau, hai người các nàng hiện tại chỉ nghĩ đến việc lấp đầy cái bụng đói của mình.

Dù cho Giản Thanh có đói đến đâu thì động tác trên tay cũng không hề vội vàng hấp tấp, cô vẫn thong thả ung dung mà gắp đồ ăn.

Lộc Ẩm Khê kìm chế tâm tình háo hức của mình, cố gắng cư xử bình tĩnh một chút mà chờ đợi Giản Thanh chủ động khen ngợi nàng.

Giản Thanh chỉ chuyên chú ăn cơm, cô cố tình chậm chạp không tỏ ra bất kì thái độ nào.

Sau năm phút, Lộc Ẩm Khê giả vờ ra vẻ nhẹ nhàng, mở miệng hỏi: "Hương vị thế nào?"

Nàng tự cảm thấy rằng hương vị rất ngon, cách bày trí cũng không tệ: Canh cà chua trứng đủ màu, cà chua đã được xào qua giòn tan trong miệng, chua chua ngọt ngọt, nước súp nóng hổi, mùi thơm của trứng hoà cùng vị chua ngọt của cà chua vẫn còn đọng trên đầu lưỡi; củ mài cắt thành từng lát mỏng xào với một ít hành lá mang một chút hương vị tươi mới.

Giản Thanh không khen không chê, bình thản nói: "Tôi đói nên ăn món nào cũng thấy ngon."

Lộc Ẩm Khê phồng má tức giận suýt biến thành con cá nóc, lại nghĩ đến gương mặt xinh đẹp nhưng không kém phần mệt mỏi của cô ngày hôm nay mới kìm xuống nóng giận, đem đĩa sườn heo nướng tỏi đến trước mặt Giản Thanh: "Chị chưa ăn món này."

"Tôi không thích ăn món có vị đậm." Giản Thanh có chút kén chọn.

Lộc Ẩm Khê trừng đôi mắt hoa đào lấp lánh về phía cô.

Tuy không hung dữ, nhưng lại mang dáng dấp hờn dỗi.

Cô liền miễn cưỡng gắp một miếng xương sườn cho vào miệng.

Cuối cùng khi thu dọn bát đũa, Lộc Ẩm Khê phát hiện rằng hơn một nửa đĩa sườn đều chui vào bụng vị nữ bác sĩ kia.

Cô dùng hành động của mình khẳng định kỹ năng nấu nướng của nàng.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tên tiểu nhân đang cười haha thật to, Lộc Ẩm Khê hài lòng ngâm nga rửa bát.

Đầu ngón tay nàng có mùi tỏi, hương chanh của nước rửa chén, mùi mắm, muối, dầu giấm quẩn quanh người nàng nhưng thậm chí nàng không ghét chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất an tâm và thỏa mãn.

Trong giây tiếp theo, nàng chợt nhận ra rằng tâm trí của mình đang dao động.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, sao trời mênh mông như biển khơi.

Nàng tự cảnh báo bản thân rằng đây không phải là thế giới thực, đừng nên để cả thể xác cùng tâm hồn mình kẹt mãi ở nơi đây.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Ẩm Khê lấy thân phận ân nhân cứu mạng mà đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU để thăm cô gái trẻ tuổi, Hà Bội.

Hà Bội nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trên người cắm đầy các loại ống và dụng cụ khác nhau, ECMO tạm thời thay thế tim phổi của cô ấy.

Máu đỏ sẫm được rút ra khỏi cơ thể của cô ấy, đi vào màng phổi để lấy oxy và dưỡng khí, loại bỏ carbon dioxide, sau đó máu đỏ tươi lại được bơm trở lại cơ thể cô ấy.

ECMO, một loại máy tim phổi nhân tạo, có màng phổi và máy bơm máu ở phần lõi. Nó có chức năng như một lá phổi và một trái tim nhân tạo. Đây hiện là phương pháp hỗ trợ hiệu quả nhất cho bệnh suy tim phổi nặng, thường được gọi với cái tên 'cọng rơm cứu mạng cuối cùng'.

Không ai có thể nghĩ rằng một cơn cảm lạnh nhỏ lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy cho cô ấy.

Hai tuần trước, Hà Bội có biểu hiện mệt nhẹ, tức ngực, ho và đánh trống ngực (tim đập nhanh), cô ấy nghĩ rằng đó chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ nên đã mua một số loại thuốc để uống trong hơn hai tuần.

Cô ấy có thói quen tập thể dục, bị cảm cũng không ngừng tập, cô ấy cũng muốn đổ nhiều mồ hôi hơn vì nghĩ rằng điều này sẽ khiến cô ấy mau khỏi bệnh hơn.

Trên thực tế, những triệu chứng đó không phải là cảm lạnh, mà là viêm cơ tim cấp tính– một loại bệnh có các triệu chứng giống hệt như cảm lạnh.

Cảm lạnh và sốt thường không xuất hiện các triệu chứng tức ngực, khó thở, tim đập nhanh, hầu hết chúng sẽ tự lành trong vòng hai tuần.

Viêm cơ tim là một bệnh viêm tim chủ yếu do nhiễm virus, chẳng hạn như virus cúm; viêm cơ tim cấp tính - đúng như tên gọi của nó, khi bùng phát sẽ nhanh như một cơn bão, virus tấn công trực tiếp vào tim khiến tim ngừng đập.

Căn bệnh này chủ yếu xảy ra ở trẻ em và thanh niên khỏe mạnh dưới 40 tuổi.

Hệ miễn dịch của người trẻ hoạt động mạnh hơn, phản ứng sẽ dữ dội hơn khi đối mặt với các loại virus xâm nhập.

Tế bào miễn dịch của những người trẻ tuổi giống như một thiếu niên khỏe mạnh. Sau khi phát hiện ra sự xâm nhập của các loài ngoại lai, chúng phải chiến đấu một mất một còn với sự xâm nhập đó, sau khi gϊếŧ đỏ cả mắt thì không thể phân biệt được đâu là virus và tế bào cơ tim của chính mình.

——Lại tiến thêm một bước làm trầm trọng thêm tổn thương của các tế bào cơ tim.

Trong nguyên tác, Hà Bội bị ngã trong công viên không có người ứng cứu, khi được đưa đến bệnh viện thì cô ấy đã tử vong.

Hiện giờ, cô ấy đang nằm trên giường bệnh, vẫn còn dấu hiệu sinh tồn.

Lộc Ẩm Khê nắm các đốt ngón tay nhợt nhạt của cô ấy và thì thầm, "Em nhất định phải sống sót ..."

Chỉ cần em sống sót, tôi mới có hy vọng thay đổi vận mệnh.

----------------

Tác giả có chuyện muốn nói: Ồ, phải nhớ, nếu bị cảm thì đừng chạy bộ (cho dù bị giáo viên ở trường ép thì các bạn cứ từ chối bài tập chạy), nếu tức ngực hoặc tim đập nhanh, bạn nên đi đến bệnh viện kịp thời. Nếu bạn không hồi phục trong hơn hai tuần, bạn phải đến bệnh viện.

Cũng đừng ám ảnh khi nhìn bệnh tật, nhiều sinh viên Y khoa khi đang học sẽ nhìn những bệnh đó mà nghĩ về bệnh, sẽ tưởng mình bị bệnh này, bệnh kia, nhưng thực tế là không có gì xảy ra ~ ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi