NÀNG LÀ ĐỆ TAM TUYỆT SẮC

Vào lúc 9 giờ, khuôn viên trường Đại học Giang Đại rực rỡ ánh đèn.

Hồi chuông 'reng reng' vang lên một lúc báo hiệu giờ tan học, Giản Thanh đóng sách giáo khoa và PPT: "Tiết học kết thúc."

Khi giọng nói cô cất lên, lớp học bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt. Một số sinh viên cá biệt còn chưa đóng sách lại, họ ôm lấy sách giáo khoa, xông xáo chạy lên bục giảng, giới thiệu tên tuổi rồi hỏi Giản Thanh lời khuyên.

Giản Thanh kiên nhẫn trả lời, khóe mắt vô thức rơi xuống hàng thứ nhất bên phải phía cửa sổ.

Vị trí đó không có người ngồi, ngoài cửa sổ hoa đào nở rộ, ánh sao soi sáng những cành cây.

Nếu em ấy ở đây, chắc chắn sẽ ngồi ở vị trí bên cửa sổ, mỉm cười ngắm hoa. Sau đó trên đường về nhà, em ấy sẽ quấn lấy mình để lảm nhảm về màu sắc và hương vị của hoa.

Giản Thanh dừng giải đáp vấn đề một lúc, sau đó cô hướng sự chú ý của mình sang nhóm sinh viên trước mặt: "Hôm nay đến đây thôi, có vấn đề gì thì các em có thể nhắn tin, tôi sẽ giải đáp."

Sau giờ tan học, cô thực sự không thích nói nhiều, cô thà viết một bài thảo luận dài trên mạng còn hơn là nói trực tiếp ở đây.

Giáo viên, bác sĩ đều là những nghề cần tiếp xúc với nhiều người và phải giao tiếp nhiều.

Năm đó, Hồ Kiến Quân từng thở dài: "Tôi nghĩ em sẽ dành toàn bộ thời gian của mình để làm nghiên cứu khoa học, vị trí phòng thí nghiệm đều được dành riêng cho em."

Giao tiếp với vi sinh vật đơn giản và dễ dàng hơn nhiều so với con người.

Nhưng với cô, cái gì càng khó thì cô lại càng muốn cố gắng.

Các sinh viên bước ra khỏi tòa nhà dạy học theo nhóm ba hoặc năm người. Giản Thanh ôm túi xách, dừng lại trước một đám cây xanh.

Mùa đông năm ngoái, Lộc Ẩm Khê đã hái một chiếc lá băng ở đây và đưa cho cô, cuối cùng, vì bị cô trêu chọc nên nàng đã tức giận giật lại và ăn nó thay vì tặng cho cô.

Cô đưa tay vuốt ve lá cây xanh mướt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

*

Chín giờ rưỡi, sau khi ăn tối xong, Lộc Ẩm Khê bị mấy đàn anh, đàn chị kéo vào phòng chơi ma sói.

Nàng lơ đễnh, trong đầu đang mô phỏng con đường về nhà của Giản Thanh.

Thông thường vào thời điểm này, lẽ ra Giản Thanh đã về nhà sau khi tan làm để làm việc riêng trong thư phòng. Nhưng hiện tại trường học đã khai giảng, đôi khi phải dạy thêm ba tiết vào buổi tối, có lẽ 9 giờ 30 cô mới có thể về đến nhà.

Lộc Ẩm Khê đoán cô sẽ đi trên con đường nào, tưởng tượng ra nét mặt của cô, đoán xem cô có nhớ nàng chút nào không.

Sau hai tháng sớm chiều ở chung, cô đột nhiên phải trở lại cuộc sống một mình, dù có hờ hững và lạnh nhạt đến đâu, chắc chắn trong tâm trí cô cũng sẽ ít nhiều xuất hiện hình dáng của nàng.

Không cần nhiều, chỉ cần cô thỉnh thoảng nghĩ đến nàng một chút thì Lộc Ẩm Khê đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

Giống như việc thêm một thìa mật ong vào nước thì cốc nước sẽ trở nên ngọt ngào và có vị như nước đường.

Lộc Ẩm Khê khẽ mỉm cười.

Nụ cười này đã bị đàn chị nào đó bắt gặp: "À—— Tiểu Lộc đang cười trộm, người sói nhất định là em rồi!"

Lộc Ẩm Khê giơ tay kêu oan: "Oan uổng quá, em là dân làng, các anh chị sẽ hối hận nếu bỏ phiếu tiêu diệt em!"

Lập luận này không hợp lệ nên nàng đã bị gϊếŧ oan.

Nàng mỉm cười, không quan tâm đến việc này nữa mà ngồi sang một bên cầm điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Giản Thanh:

【Chị về nhà chưa? 】

Khi bệnh viện có cấp cứu đều sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Giản Thanh sẽ không dùng điện thoại lúc đi đường, cô cũng hiếm khi nghịch điện thoại khi trở về nhà. Đợi đến khi cô nhìn thấy tin nhắn này thì không biết có phải là vài giờ sau hay không.

Lộc Ẩm Khê nhàm chán mở vòng bạn bè của cô ra.

Cô không đăng thông tin cập nhật trên các nền tảng xã hội, vòng bạn bè của cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn không thiết lập hình nền.

Lộc Ẩm Khê muốn nhìn thấy cảm xúc của cô giữa các lằn ranh, nhưng nàng không thể.

Lần trước hình như cô có tài khoản Weibo, nhưng nàng không biết tên là gì.

Cô dường như không cần nơi để trút bỏ cảm xúc của mình.

Tốt hơn hết là nàng nên tìm kiếm trên trang mạng của bệnh viện để xem đánh giá của bệnh nhân về cô.

Lộc Ẩm Khê mở APP đính kèm, tìm kiếm tên của Giản Thanh, nàng thấy trong khu vực bình luận, hầu như tất cả đều bình luận những từ như "đẹp gái", "rất đẹp", "khá dữ dằn".

Nhìn một lúc, Lộc Ẩm Khê bất giác nở nụ cười trên môi.

Lúc trước các nàng sớm chiều ở chung, chỉ cần dùng mắt nhìn cô là rất tốt rồi. Hiện tại cô không ở trước mặt mà lại lén trốn vào trong lòng nàng. Khi nàng rảnh rỗi, cô sẽ xuất hiện và ngăn cản những suy nghĩ mông lung trong nàng lại, chỉ để nàng có thể nghĩ về một người duy nhất đó là cô.

Đột nhiên, điện thoại kêu lên một tiếng, giao diện chính nhảy ra tin nhắn trả lời của Giản Thanh

【Về nhà rồi. 】

Tin nhắn trả lời trong vòng mười phút, cô vừa lấy điện thoại ra thì tình cờ thấy được tin nhắn, hay là đang đợi tin nhắn của nàng?

Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm vào ba chữ kia và đọc đi đọc lại chúng vài lần, trong lòng như có pháo hoa nở rộ, nàng hận không thể đứng dậy xoay vài vòng.

Kích động vài giây, nàng thật sự đứng lên, nhưng thay vì xoay người, nàng lại nói lời tạm biệt với mọi người: "Các anh chị, em phải về nghỉ ngơi trước, hôm nay em uống nhiều rượu quá nên có hơi chóng mặt."

"Tiểu Lộc, em không được như thế, rõ ràng là em uống chưa đến ba ly."

"Còn chưa đến mười giờ, sao có thể nghỉ ngơi sớm như vậy? Cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà!"

"Nhìn dáng vẻ xuân tâm của em, có phải em muốn trở về nấu cháo điện thoại với người trong lòng không?"

Một số người giữ lại, một số lại trêu chọc nàng. Lộc Ẩm Khê mỉm cười nhặt lấy túi xách và áo khoác rồi bỏ chạy về phòng.

Phòng của nàng ở trên lầu, nên nàng phải dùng đến thang máy.

Vừa mới từ hành lang rẽ vào, nàng liền đụng phải Lan Chu.

Lộc Ẩm Khê dừng lại, lễ phép chào hỏi cô ấy: "Xin chào, Lan lão sư."

Lan Chu khoác lên mình bộ váy đen, khí chất ngời ngời, nhưng nhìn lại có chút chật vật, không còn bắt mắt và hấp dẫn như trong bữa tiệc tối nữa.

Cô ấy say như điếu đổ, cầm trên tay một chai bia. Khi nghe thấy lời chào của Lộc Ẩm Khê, cô dùng hốc mắt đỏ bừng nhìn Lộc Ẩm Khê, gật đầu đáp: "Chào em."

Mũi cô ấy hơi tắc, giọng nói khàn khàn, ngột ngạt như thể cô ấy vừa khóc.

"Lan lão sư, em họ Lộc, tên là Lộc Ẩm Khê, trong câu 'lâm không Lộc Ẩm Khê'. Chị có thể gọi em là Tiểu Lộc". Lộc Ẩm Khê tự giới thiệu xong, cúi đầu đếm vỏ lon bia, biết rõ còn hỏi:"123456 ... 6 chai bia, Lan lão sư, tâm trạng không tốt à?"

Vào thời điểm này, chắc có lẽ Lan Chu đã nhận được cuộc gọi chia tay từ bạn trai cũ, cô ấy đang định lên tầng cao nhất để mượn rượu giải sầu.

Lan Chu và Lộc Ẩm Khê vốn không quen nhau, cũng không có tâm trạng nói chuyện lúc này, cô ấy phớt lờ câu hỏi của nàng, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt: "Tiểu Lộc, tên của em rất êm tai, ngày mai gặp lại."

Lộc Ẩm Khê vội vàng nhét áo khoác của mình vào tay cô ấy: "Lan lão sư, chị mặc ít như vậy, cẩn thận bị cảm, ngày mai chúng ta có họp báo, chị nhớ bảo trọng thân thể."

Nói xong, không đợi cô ấy từ chối thì nàng đã bước nhanh về phòng.

Lan Chu cầm áo khoác của Lộc Ẩm Khê một lúc, sau đó nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng cô ấy khá bối rối.

Cô ấy bước tới muốn gõ cửa trả lại áo khoác, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ này có ý tốt nên không muốn phụ lòng nàng. Cô ấy khoác áo lên vai, đi lên sân thượng để uống rượu giải sầu.

Lộc Ẩm Khê nép sau cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi cúi đầu trầm tư.

Trong nguyên tác, khi Lan Chu đang hóng gió lạnh trên tầng thượng thì gặp Chử Yến, Chử Yến cởϊ áσ khoác của mình đắp cho cô ấy, nhưng các tay săn ảnh đã bí mật chụp được bức ảnh cô ấy mặc áo khoác nam vào ngày hôm sau.

Chiếc áo khoác đó tình cờ cùng kiểu với nam chính Tiêu Nhất Hành. Tiêu Nhất Hành đã kết hôn và có một cậu con trai. Sắp tới, vì bức ảnh đó và những tin đồn khác, Lan Chu đã bị hất nước bẩn vào người. Có người mua hot search vu khống cô ấy và Tiêu Nhất Hành có ý đồ bất chính, nói rằng cô ấy là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

Nữ chính luôn gặp tai họa, đến phút cuối mới có thể có được hạnh phúc.

Lộc Ẩm Khê nghĩ, nếu nàng cứu cô ấy khỏi tai nạn nhỏ này thì sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện, phải không?

Suy cho cùng, đây không phải là vấn đề sinh tử, cũng không ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng của tuyến nhân vật.

Lộc Ẩm Khê ngồi trên ghế sofa, yên lặng suy nghĩ một lúc.

Từ kinh nghiệm của hai tháng này, nàng thật sự có thể thay đổi một chút cốt truyện.

Ví dụ, mối quan hệ giữa nàng và Giản Thanh đã chuyển từ bao nuôi sang tình yêu, chẳng hạn như mối quan hệ giữa Chử Yến và Hà Bội đã chuyển từ yêu thầm đến công khai.

Có lẽ việc cứu Hà Bội là bước đi quá lớn, quá đột ngột dẫn đến gián đoạn cốt truyện nên mới không thể thay đổi được.

Tỷ như, nếu nàng bắt đầu từng chút một, từ bây giờ, nàng sẽ bắt đầu tiếp cận làm bạn với Lan Chu và không để Giản Thanh làm chuyện xấu, có thể nó có thể thay đổi từ điểm này sang điểm khác, từ lượng sang chất rồi dẫn đến việc thay đổi kết cục chết chóc này.

Hàng ngàn suy nghĩ cuối cùng cũng biến thành mục tiêu ôm đùi Lan Chu. Lộc Ẩm Khê có cảm giác như mình đang chơi game giả lập, có hàng nghìn nhánh để lựa chọn, nhưng không biết có phải chỉ có một kiếp này hay không.

Nàng khẽ thở dài, nhìn xuống ba chữ Giản Thanh gửi trong điện thoại.

Nếu không phải trái tim nàng đã bị trói buộc ở đây, nàng sẽ cầm tiền cao chạy xa bay, không tham gia vào ân oán của những người này, bao gồm Giản Yến, Chử Yến và Lan Chu, nàng sẽ không để ý đến bọn họ.

Nhưng nếu nàng không trao tim mình cho Giản Thanh, e rằng nàng sẽ không thể trở thành như bây giờ.

Nếu không có cảm giác an toàn mà Giản Thanh mang lại, nàng chỉ có thể sống sợ hãi trong một góc thế giới, có lẽ nàng đã sớm bị cô đơn và sự sợ hãi mài mòn, mất hết can đảm để sống trong một môi trường xa lạ.

Trong thế giới này, hay thậm chí là thế giới thực, Lộc Ẩm Khê chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác an tâm độc nhất ở người khác.

Ở bên Giản Thanh, cho dù chỉ có hai người, hay thậm chí không nói hay làm gì thì nàng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Nhưng khi ở cùng với những người khác, cho dù là một nhóm người đang cười đùa, nàng lại không thể hòa nhập được.

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng đã thích Giản Thanh, và nàng sẽ không bao giờ hối hận vì điều này.

Lộc Ẩm Khê mở danh bạ ra, gọi điện cho Giản Thanh.

Không đến năm giây, điện thoại đã được nhấc máy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Lộc Ẩm Khê sững người, đầu óc nàng hiện lên đầy rẫy hình ảnh ái muội.

Sau một lúc lắng nghe, nàng cẩn thận hỏi: "Giản lão sư, chị đang tắm phải không?"

"Ừ, tôi đang tắm."

Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ từ tính hơn bình thường.

Giọng nói lạnh lùng kèm theo tiếng nước chảy róc rách. Lộc Ẩm Khê không tự chủ được liền tưởng tượng ra phòng tắm phía bên kia đầu dây, hơi nước mờ mịt, toàn thân trắng nõn, nước chảy khắp da thịt ...

Hai má nàng ửng hồng, ánh mắt vừa kinh sợ vừa xấu hổ. Nàng ấp úng hồi lâu, cảm thấy mình vừa nghe thấy điều không nên nghe, lúng túng đến mức nói năng lộn xộn: "Chị...chị...sao chị có thể làm chuyện như vậy...không...không tiện nghe điện thoại thì không cần nghe, chút nữa tôi có thể gọi lại cho chị....chị không cần phải...."

Không cần phải nghe vội vội vàng vàng nghe điện thoại trong lúc tắm rửa.

Nếu điện thoại bị dính nước thì sao? Nếu mặt đất trơn trượt làm cô té ngã thì làm sao bây giờ?

Giản Thanh đứng cạnh bồn nước, cô đang chuẩn bị nấu món táo đỏ nấm tuyết cho ngày mai nên cô phải mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên giá.

Cô nhìn táo đỏ trong nước, nhàn nhạt cười, ngừng việc trêu chọc Lộc Ẩm Khê, sau đó lau khô tay, cầm điện thoại lên, nói: "Tôi đang rửa táo, không cảm thấy bất tiện."

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Thanh: À, tôi đang rửa táo đỏ.

Lộc Ẩm Khê (mặt đỏ tía tai, ăn nói lắp bắp): ajdhf @ # ¥%... & ......

Giản Thanh: Thật sự đang rửa táo đỏ.

Lộc Ẩm Khê (phản ứng lại khi phát hiện ra mình bị cô trêu chọc): ... Tôi sẽ gϊếŧ chị!

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi