NÀNG MUỐN CÙNG TA LY HÔN



Mưa rào dọc theo mái ngói màu đen chảy thành hàng thẳng tắp như bước rèm châu trước cửa.

Hẻm nhỏ sau khi trải qua oanh động, lại lâm vào sự an tĩnh ban đầu, ngẫu nhiên có vài người vì nghe danh mà đến, dừng ở đối diện một thời gian, sau đó do dự vào Xuân Nhật Yến.

"Là ai đang hát vào ngày mưa, hạt mưa từng hạt rơi xuống mái hiên, tiếng hát hiện lên quá khứ đã lâu, chúng ta đã rất lâu chưa liên lạc, dãy số vẫn nhớ rõ nhưng lại không dám gọi đến....." Tiếng guitar cùng tiếng hát khàn khàn bi thương vang lên, hòa làm một trong cơn mưa xuân đìu hiu, như một thiếu niên mông lung trong cảnh mơ, có vô tận bi thương cùng hoài cảm.

Khi chị chủ ra khỏi phòng bếp, trên tay bưng một chén sứ men xanh mỏng, mùi gạo nếp mềm bên trên là đậu nành cùng măng cắt lựu, hương vị hòa vào nhau quanh quẩn khắp phòng, thật lâu không tan.

Lúc này trong tiệm vẫn quạnh quẽ như cũ, không có khách.

Trình Hạc Niên đặt guitar sang một bên, khi rửa tay, vẻ mặt đã thay đổi, ưu sầu nơi đáy mắt tan đi chỉ còn lại ý cười sáng sủa, nàng nhìn gương mặt chị chủ bị khói từ cơm gạo nếp bốc lên, hít sâu một hơi, cười nói: "Thơm quá đi."
"Ăn đi." Chị chủ rũ mi, trên mặt cười ôn hoàn, nhỏ giọng nói như chưa từng có điều gì làm nàng nóng nảy hay tức giận.

Lần đầu tiên Trình Hạc Niên cùng nhóm Kỷ Dao Quang đến quán, vẫn nhớ mãi không quên đối với mỹ thực của quán, sau đó, một lần trong sân ngẫu nhiên nhìn thấy, tâm tình nóng nảy bỗng chốc trở nên bình tĩnh.

Trước kia khi không có linh cảm viết nhạc, nàng thường đem bản thân nhốt trong phòng mấy ngày mấy đêm để phát tiết, mà hiện tại, hận không thể dọn đến Xuân Nhật Yến.

Cửa tiệm nhìn khá nhỏ nhưng bên trong lại rộng, các phòng bên trong hầu hết đều trống.


Chị chủ đi ra, tiểu Triệu nhanh chóng đi vào, trừng mắt nhìn Trình Hạc Niên, trong mắt chứa đầy ghen ghét cùng bất mãn.

Nàng đá chân ghế, hỏi: "Chị nói xem ngoài đến đây cọ ăn cọ uống, chị còn làm gì? Chị có tin em chụp ảnh đăng lên mạng không? Để fans của chị đều chị đến đây."
Trình Hạc Niên nghe thấy bật cười, hào phóng nói: "Lúc này là được rồi, một mình chị ở Xuân Nhật Yến đã đủ náo nhiệt rồi.

Nếu nhiều người đến chỉ sợ đến lúc đó cả em cùng chị đều sẽ bị chị chủ đuổi ra ngoài." Căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của nàng, nàng phát hiện chủ quán là một người hệ Phật, nàng căn bản không để tâm đến thu chi của quán, tựa như mở cửa chỉ vì thích.

Chỉ có người không thiếu tiền mới có thể như vậy, khi nhìn chị chủ, Trình Hạc Niên vẫn không nhịn được cảm khái.

Trong lòng nàng cũng từng có những giấc mơ không thực tế này, nhưng đến cuối cùng, còn không phải bị hiện thực mài giũa không chút nào sót lại sao?
"Hừ, đương nhiên!" Tiểu Triệu hơi nâng cằm, dùng mũi hừ với Trình Hạc Niên, nói về bà chủ, trong mắt nàng tràn ngập sùng bái, "Chị chủ của bọn em khác với người phụ nữ đối diện kia, chị thấy cô ta lòe thiên hạ, nhân lúc phát sóng trực tiếp bôi đen Xuân Nhật Yến bọn em, cũng không nghĩ bản thân mình từ đâu mà ra, là ai giúp đỡ cô ta từng chút! Hiện tại người ta phát triển theo hướng đại minh tinh rồi, làm sao còn quan tâm đến bọn em.

Chị cũng biết bạo lực trên mạng rất đáng sợ, nói vài câu đã bị chìm chết trong đám nước bọt của đám fans."
Trình Hạc Niên cong môi, cảm thấy thú vị, nàng biết rất ít tin tức từ trong miệng chủ quán, nhưng Triệu Hỉ thì khác, miệng nàng rộng, hận không thể đem bất bình trong lòng nói hết cho người qua đường, rồi lôi kéo họ về đội mình.

"Có chuyện thì kể một chút đi?"
"Minh tinh các chị đều không đáng tin cậy." Triệu Hỉ trợn mắt nói.


Trình Hạc Niên nằm không trúng đạn buông tay, nhún vai nói: "Chị cũng không phải minh tinh, mời gọi chị là đại lão kịch truyền thanh.

Đúng rồi, Hỉ nhi, kịch truyền thanh lúc trước chị đưa em, em nghe xong chưa?" Nói rồi Trình Hạc Niên nháy mắt ái muội với Triệu Hỉ.

Triệu Hỉ vừa nghe thấy, như con mèo bị dọa giật mình, thẹn quá hóa giận nói: "Chị đừng dạy hư em! Cũng không được gọi em là Hỉ nhi! Nghe giống như nha hoàn." Câu cuối cùng lẩm bẩm như gió thổi.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng gọi của chị chủ, Triệu Hỉ quay đầu thở phào bưng chén không ra, mà Trình Hạc Niên ngồi lấy giấy vẽ, đây là toàn bộ Kỷ Dao Quang đưa nàng, là nhiệm vụ viết một khúc nhẹ nhàng mà tiết mục giao cho nàng.

Trình Hạc Niên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc, không phát hiện Xuân Nhật Yến đã có thêm một vị khách lặng yên đến.

Qua giờ cơm, đương nhiên không phải vì ăn cơm.

Chờ đến khi viết xong giai điệu, Trình Hạc Niên duỗi eo lười, thoáng nhìn người an tĩnh ngồi một bên.

Một đoạn thời gian không nghe thấy tin tức của Lục Dư Thanh, khi gặp lại, nàng có chút bất ngờ, sau đó lười nhác cười nói: "Là Lục lão sư sao, trùng hợp cũng ở chỗ này."
"Không phải." Lục Dư Thanh lắc đầu, nàng nhấp môi nói, "Tôi là cố ý đến tìm cô."
"Tìm tôi?" Trình Hạc Niên chỉ mình, khẽ cười ra vẻ không thể tin, nàng vờ không hiểu cảm xúc trong mắt của Lục Dư Thanh, sắp xếp lại giấy trên bàn, thong thả ung dung hỏi, "Lục lão sư, dạo này thế nào?"
"Còn được, cô thì sao?" Lục Dư Thanh chớp mắt, nhẹ nhàng cười.


"Bận, bận như chó." Cây bút xoay từng vòng trên tay, nàng không đợi Lục Dư Thanh hỏi đã chủ động nói, "Nhận một ít việc, kịch truyền thanh cũng bị hoãn vô thời hạn."
Lục Dư Thanh hỏi: "Là chuyện của Kỷ Khai Dương?"
"Đúng vậy." Trình Hạc Niên gật đầu, nghiêng đầu cười, "Lục lão sư chị không phải đã biết rồi sao?"
Lục Dư Thanh trầm mặc, sau đó nói: "Cô gia nhập giải trí Bắc Đẩu? Vì sao lúc trước tôi mời thì cô lại không muốn, hiện tại lại....."
"Không phải như chị nghĩ." Trình Hạc Niên ngắt lời Lục Dư Thanh, tươi cười ngả ngớn trên mặt biến mất, "Suy nghĩ của tôi vẫn luôn không đổi, tôi không muốn chìm nổi trong giới giải trí, nhưng có một số việc, mọi người nói đúng, vì tôi yêu thích công việc này nên tôi không thể nào hoàn toàn thoát khỏi giới này.

Tôi vẫn sẽ luôn tiếp tục viết nhạc, tên của tôi tạm thời sẽ không biến mất khỏi giới này.

Nhưng dưới tình huống đó, lòng tôi, người tôi đều được tự do.

Tôi đã sớm chán ghét đối mặt với vô số người nghe trên sân khấu, những ngày ồn ào náo nhiệt hòa cùng tiếng hát, nó không thích hợp với tôi." Nàng nhìn Lục Dư Thanh, thấy nàng nghiêm túc nghe, tiếp tục nói, "Thật ra còn một nguyên nhân khác, quả thật lúc trước tôi nhận không ít công việc tương đối nhỏ, vụn vặt nhưng những cành oliu của ngôi sao sáng trong giới, tôi chưa bao giờ chạm vào, lần này, thứ nhất là vì Kỷ Dao Quang, thứ hai vì cảm ơn Kỷ tổng của Bắc Đẩu đã giúp tôi giải quyết chuyện phiền toái lúc trước, tôi không muốn nợ nhân tình."
"Tôi hiểu." Lục Dư Thanh khẽ thở dài, "Tôi tôn trọng lựa chọn của cô, lúc trước từng bước ép sát, là tôi không suy xét đến tâm tình của cô, xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi." Trình Hạc Niên nhẹ nhàng cười, "Rất nhiều người đều như vậy, tính tôi cố chấp cũng tạo không ít bối rối cho chị, tôi cũng xin lỗi chị."
Lục Dư Thanh cười khẽ.

"Một thời gian không gặp, tâm thái cô thay đổi rất nhiều." Nhớ khi vừa gặp mặt, người này mang vẻ kiệt ngạo làm những người muốn đến gần sẽ mình đầy thương tích.

Thói xấu không lựa lời, sau khi đã trải qua phong ba trên mạng đã dần thay đổi sao? Trình Hạc Niên là người có tài, nhưng khi mọi người tiếp xúc với nàng, chỉ ấn tượng sự kiệt ngạo cùng trương dương.....này không phải xấu, nhưng cũng không điểm tốt.

Trình Hạc Niên nửa đùa nói: "Tôi bắt đầu tu rồi, chị cũng biết, người xuất gia tâm thái đều phải bình thản."
"Vậy sao?" Lục Dư Thanh cong môi, "Cô quyết định vào cửa Phật? Vậy Trình sư phụ, tôi muốn hỏi một việc, hiện tại chúng ta vẫn là bạn sao?"

"A di đà Phật." Theo Lục Dư Thanh làm Phật hiệu, Trình Hạc Niên chắp tay trước ngực, đè xuống ý cười nói.

"Tứ hải là huynh đệ, mỗi một thí chủ bần tăng gặp, đều là bạn của bần tăng." Chỉ thiếu mỗi áo cà sa cùng kim bát, đã có thể sải bước lên ngựa trắng mà đi.....!Không, là đi Tây Thiên thỉnh kinh.

- ------------------------------------------
Những giọt mưa tí tách rơi, trong lớp đất ẩm ướt, các mầm xanh mang hơi thở mùa xuân nảy mầm.

Siren trốn trong lùm cây, nhảy lên hành lang, cả thân dính mưa.

Bước chân ưu nhã đi trên hành lang, để lại dấu chân ẩm ướt, nó dùng móng vuốt cào khung cửa kêu meo meo, nhưng quan hốt phân không chú ý đến nó.

Đột nhiên Siren xoay người, dựng đuôi về cửa, nhưng rất nhanh nó đã bị thứ khác hấp dẫn tầm mặt.

Động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, dừng trên lan can, nó co thân mình nhìn người không ngừng chạy trong mưa, nó nhảy lên nơi nàng đặt đồ, làm loạn nơi để gỗ.

Gỗ Thường Du mang về đặt trong sân, nếu bị mưa xối........!
Suy nghĩ của An Mộ Ngọc đều là Thường Du, khi bắt đầu trời mưa, nàng đã đứng ở hành lang, lúc lâu sau mới vội vã chạy vào màn mưa, từng chút "cứu lấy" gỗ bị mưa xối.

"Hắt xì......" Cái lạnh xâm nhập vào người, mái tóc ướt nhiễu nước, An Mộ Ngọc phẫn hận trừng mắt nhìn con mèo đang quấy rối, ánh mắt hung ác hận không thể đem nó ăn tươi nuốt sống.

Siren bản năng nhận ra nguy hiểm, nó kêu meo một tiếng, chạy vào góc khác, nhanh chóng biến mất trước mặt An Mộ Ngọc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi