NÀNG MUỐN CÙNG TA LY HÔN



Luật sư lúc trước nhận xử lý chuyện này là Triệu Cảnh, là luật sư có tiếng trong ngành, Thường Du không nghĩ đến hắn lại là bạn của An Mộ Ngọc, cũng không biết bản thân sẽ có liên quan với An Mộ Ngọc.

Cái gọi là đạo đức nghề nghiệp đã bị dục niệm ăn mòn, vị luật sư tuổi trẻ tiền đồ quang minh cũng là ăn cả ngã về không, tự tay hủy đi tiền đồ của mình.

Khi gọi điện cho Kiều Tây, gương mặt Thường Du luôn lạnh lùng, nàng cho rằng người nọ sau khi ăn hố kia xong sẽ an phận nhưng không ngờ nàng lại điên cuồng chấp nhất như vậy.
Một fan bình thường làm đến mức này, không chỉ làm nàng phiền chán, mà tâm cũng sinh hận ý, muốn hủy tất cả mọi thứ.

Hợp đồng của An Mộ Ngọc với Thịnh Đường vừa mới bắt đầu, vì bảo vệ tân nhân của công ty, Thịnh Đường dùng mọi thủ đoạn, đừng nói đến sẽ bảo vệ một người bị họ xem là "bạch nhãn lang" từng thuộc về công ty mình sau đó độc lập ra ngoài.

Trên mạng không ngừng la mắng, Thịnh Đường vẫn muốn tìm phim cho An Mộ Ngọc diễn, đương nhiên chưa chờ đến ngày thực hiện được, Biên gia, Kỷ gia cùng Thường Du tạo áp lực, nhà đầu tư không thể không quyết định bỏ, bọn họ không muốn đắc tội nên cũng sẽ không ngốc để An Mộ Ngọc diễn, ai cũng không muốn rơi vào vũng bùn này.

Người nằm trên giường bệnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt hồng nhuận như chìm vào giấc ngủ, chờ đến sáng sẽ tỉnh lại.

Thường Du ngồi ở đầu giường thở dài, nàng cúi đầu nhìn băng gạc trên tay mình, đau đớn trong lòng từng chút tăng lên, cuối cùng như thủy triều thổi đến, nỗi đau trên thân vẫn kém xa sự dày vò trong lòng, mi nhíu chặt lộ ra sự lo âu vô tận.

Đôi mắt nhìn Kỷ Dao Quang, ảo tưởng em sẽ đột nhiên mở mắt tươi cười.

Gương mặt có chút hoảng hốt, Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang hơi mỉm cười, nhưng khi lắc đầu đuổi đi những ảo tưởng đó, người trên giường vẫn nhắm hai mắt, không cảm giác thống khổ của người bên cạnh.


Khoảnh khắc này tựa như lăng trì làm người tuyệt vọng hơn cả khi đề xuất ly hôn trước đây.

Điện thoại không ngừng vang lên, lời thăm hỏi không ngừng gửi đến, không biết trong đó có bao nhiêu thật tình bao nhiêu giả ý, Thường Du bực bội, một tay chạm vào điện thoại, đang định tắt tiếng, ánh mắt dừng trên giao diện Weibo.

Chuyện nàng và Kỷ Dao Quang ly hôn như sóng triều che trời lấp đất trên mạng, từng dòng truy hỏi như không chiếm được đáp án sẽ không thiện bãi cam hưu.

Cả ngày nhàn rỗi để quan tâm chuyện nhà người ta? Cuộc sống của những người này đơn điệu nhàm chán thế nào đây? Tức giận dâng lên trong lòng muốn phát tiết ra ngoài, nàng không trả lời bất kì kẻ nào, chỉ đăng một Weibo, ngữ khí lãnh đạm như trước.

Thường Du V: Chuyện quá khứ tôi chưa bao giờ phủ nhận, giữa chúng tôi đã từng xuất hiện mâu thuẫn rất lớn nhưng đều đã qua.

Cuộc sống của chúng tôi không cần người nhàm chán xen vào.

Tôi cho rằng lúc này, tôi sẽ nghe được những lời chúc phúc.

- --------------- Kỷ bảo bảo hôn mê bất tỉnh, có lẽ vì cảm thấy vô cùng thất vọng về cô nên không chịu tỉnh.

Một nick tên Eddie để lại bình luận như vậy, dù biết là lời nói nhảm nhưng trong lòng Thường Du vẫn lộp bộp, tay run rẩy suýt không cầm được điện thoại.

Có thể giống như triết nhân nói sao? Tất cả trong quá khứ như đèn kéo quân không ngừng hiện trong đầu, Kỷ Dao Quang thỏa hiệp, lui bước, em thậm chí buông bỏ tất cả kiêu ngạo của mình, cả hai chữ tùy hứng cũng dần biến mất, vậy còn mình? Đã làm được những gì cho em? Suy nghĩ này làm trái tim Thường Du lạnh lên, nàng ngơ ngẩn ngồi đầu giường như đầu gỗ.


Nàng không biết mình làm sao ngủ mất, khi tỉnh lại vẫn không nghe được tiếng Kỷ Dao Quang cười nói, chỉ có tiếng chim chóc hót vang bên ngoài cửa sổ, trăm hoa đua nở, mùa xuân đến rồi, vì sao trong thời tiết tốt đẹp như này, người yêu của nàng lại chìm sâu trong mộng? Đứng lên duỗi thân đau nhức, ánh mắt nàng nhìn Kỷ Dao Quang hồi lâu, mới lưu luyến rời khỏi phòng.

Vết thương trên tay vô tình bị rách, máu thấm bên ngoài như hoa mai theo gió xuân thổi rơi xuống đất.

Biên Vu Đình đến rất sớm, vừa lúc gặp được Thường Du trên hành lang.

"Chị không cần tay nữa sao? Sao không chú ý một chút?" Biên Vu Đình nhìn thấy vết máu, thở dài: "Sao một người hai người đều không để người ta bớt lo? Tay chị nếu phế, chờ đến khi Dao Dao tỉnh không biết sẽ thương tâm thế nào."
"Tôi cũng muốn nhìn thấy lúc đó, ít nhất em ấy có thể tỉnh lại." Thường Du cười khổ: "Tôi cũng không biết sao em ấy lại như vậy, cũng không biết khi nào em ấy mới có thể tỉnh." Cảm giác không biết này không cho người ta hy vọng, còn có thể dần đẩy họ vào hố sâu tuyệt vọng.

Biên Vu Đình đi theo Thường Du, thấy nàng đổi thuốc không chớp mắt, miệng vết thương sâu như vậy, thấy cả máu thịt nàng cũng như không có cảm giác.

Có chút không đành lòng rời mắt, Biên Vu Đình ôm ngực, trầm giọng nói: "Chuyện trên mạng chị cũng thấy, tôi cũng đã bắt được tài khoản marketing, người như An Mộ Ngọc, Thịnh Đường còn nguyện ý ở phía sau thúc đẩy, giúp đỡ cô ta.

Tôi sợ tên Giang Thủ Phương bị quỷ ám kia sớm muộn cũng xong."
"Thịnh Đường? Tô Từ có tham gia sao?" Thường Du nhăn mày, hỏi.

Lúc trước vì người mới mà Tô Từ mang là An Mộ Ngọc, Kỷ Dao Quang đã thầm giận vài ngày, nếu chuyện này Tô Từ cũng tham gia, chờ em tỉnh lại....!Hậu quả Thường Du không dám nghĩ tiếp.


Nàng biết cách làm người của Tô Từ, có thể vì báo đáp cho Thịnh Đường sẽ làm ra một quyết định sai lầm.

Biên Vu Đình cũng hiểu suy nghĩ của Thường Du, lắc đầu nói: "Tôi đã tra qua, Tô Từ không tham gia chuyện này, vẫn luôn đứng bên chúng ta." Thấy Thường Du thở phào nhẹ nhõm, nàng lại hỏi: "Chị biết An Mộ Ngọc kia sao? Cô ta rốt cuộc là ai, sao lại chấp nhất với chị như vậy?"
"Trước kia tôi chưa từng gặp qua cô ta." Thường Du nhíu mày, nói: "Là bà chủ tiệm cơm do Lục Dư Thanh giới thiệu, nói là bạn của chị ấy, nhờ chuyển phát giúp tiệm, ai biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Lục Dư Thanh cũng có lúc nhìn lầm?" Biên Vu Đình cảm khái: "Chị vừa nói, tôi cũng muốn đi tra vị Lục thiên hậu kia, chị ta sẽ không ở phía sau quạt gió thêm củi nhỉ?" Biên Vu Đình đã gặp Lục Dư Thanh vài lần, cũng nghe rất nhiều người nói về cái tên này, dù không thân quen nhưng cũng không thể dùng từ người lạ để diễn tả.

"Lúc trước không phải An Mộ Ngọc cho người vu hãm Dao Quang chuyện em ấy đạo văn sao?" Thường Du ngước mắt: "Sau đó Dư Thanh tìm chị, chị ấy xin lỗi chị, nói đã dẫn một người như An Mộ Ngọc đến.

Chị ấy nói An Mộ Ngọc tìm chị ấy hỗ trợ, nhưng chị ấy sẽ không giúp đỡ cô ta, vị An tiểu thư kia tiến vào giới giải trí vốn dĩ đã là quyết định sai lầm."
"Tôi lại cảm thấy cô ta vào giới giải trí là vì muốn gần chị?" Biên Vu Đình nhướng mày, hừ lạnh nói: "Hai người ngẫu nhiên gặp được tiểu cô nương trên đỉnh núi, tiểu cô nương trong lúc vô tình tiết lộ vị trí của hai người, người dụng tâm kín đáo luôn có thể tùy lúc ra tay.

Trong giới nhiều năm như vậy, người đắc tội khẳng định có, nhưng nhẫn tâm muốn mạng hai người....không đúng, trong video người nọ hoàn toàn hướng mũi dao về phía Dao Dao, tôi hoài nghi là chuyện tốt do An lão bản xấu bụng làm, cô ta ghi hận trong lòng."
Sắc mặt Thường Du rét run, ánh mắt như dao bén, đáp: "Tôi cũng hoài nghi, đã có người đang điều tra."
- ------------------------------------------------
Trong thời gian hành chính, hẻm xưa vắng khách hơn, vốn không ít người vì tên tuổi của võng hồng mỹ thực mà đến nhưng vào lúc này, trước cửa Thử Tâm An vắng vẻ, thậm chí trên tường bị người khác đánh dấu "X" màu đỏ thật lớn.

Ở thời đại internet phát triển, ai không biết chủ tiệm này là người bôi nhọ Kỷ Dao Quang đạo văn, ngụy trang thành tiểu bạch liên? Ai không biết món ăn của Thử Tâm An đều sao chép từ Xuân Nhật Yến bên cạnh? So với vẻ ngoài nhu nhược nội tâm ác độc của nàng thì chị chủ Phật hệ đối diện càng được người hoan nghênh, không phải sao? Có khách đi đến trước cửa hai tiệm, nhìn hai tấm biển, chần chờ một lát quay đầu đi qua Xuân Nhật Yến.

An Mộ Ngọc đã trở thành "danh nhân" nên không dám trở lại hẻm này, gặp phải người quen đều sẽ nghe thấy những lời trêu chọc khó nghe, nhưng này không có nghĩa nàng thật sự không bao giờ xuất hiện.

Kính râm đen lớn cùng khẩu trang trên mặt, cả người nàng như lung lay trong gió, do dự một chút, cuối cùng rẽ vào Xuân Nhật Yến sắp đóng cửa.


"Ai nha, tôi nói đây là ai, không phải An đại minh tinh đây sao? Sao lại đến chốn nhỏ này của chúng tôi?" Triệu Hỉ nhìn người đến, trong giọng mang theo châm chọc sau khi được báo đại thù.

An Mộ Ngọc bị chế nhạo, sắc mặt trắng nhợt, sau một lúc lâu, ôn nhu hỏi: "Sư phụ tôi đâu?" Rất nhiều tay nghề đều học từ chị chủ, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, không chịu nhận từ "trộm" kia.

Nàng làm tất cả đều vì muốn nhanh chóng đến gần người kia, nhưng vì sao đã có cơ hội quay về lại không thể đến gần? Thậm chí khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Nàng thấy mình trong gương, đã sớm không còn vẻ ôn nhu, lương thiện như trước, ngược lại tràn ngập sự tàn khốc, vô tri cùng điên cuồng.

"Cô tới xin lỗi sao?" Triệu Hỉ không đáp lời An Mộ Ngọc, chớp mắt, giả ngây thơ hỏi.

"Sư phụ của tôi đâu?" An Mộ Ngọc lặp lại lần nữa, nàng nhân nhượng thật lâu, tìm Xuân Nhật Yến để chị chủ trợ giúp mình tẩy đi vết nhơ trên người, chỉ cần nàng chịu lên tiếng, chỉ cần nàng đứng ra phản bác những lời đồn đãi trên mạng đó.

Chị chủ xuất hiện, trong tay là bình nước tưới hoa, nàng nhàn nhạt nhìn An Mộ Ngọc, ánh mắt ôn nhu không vì đồ đệ được xưng là "bạch nhãn lang" mà thay đổi.

Nàng không nói gì, Triệu Hỉ nóng tính lập tức hiểu ý nàng, lửa giận dâng lên đầu, chỉ vào An Mộ Ngọc mắng: "Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Còn muốn chị chủ giúp cô? Mau cút ra ngoài, chỗ này của chúng tôi không chào đón cô.

Lúc cô làm những chuyện đó hay khi cô bôi đen Xuân Nhật Yến chúng tôi sao không thấy cô nhận chị chủ là sư phụ của mình?" Thấy An Mộ Ngọc vẫn đứng đó, nàng đẩy người sắc mặt trắng bệch kia, trong miệng vẫn đang mắng: "Người đang làm trời đang nhìn, cô đừng nghĩ rằng những chuyện mình ngầm làm không ai biết được, cô là thấy chị chủ của chúng tôi dễ khi dễ sao?"
Tiếng đóng cửa vang lên, còn có tiếng oán trách truyền ra.

"Em biết em biết." Triệu Hỉ cười nói: "Là một nữ hài Phật hệ, em mắng cô ta xong sau đó sẽ đọc kinh văn thanh tâm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi