NÀNG TỰA MẬT ĐÀO

(1)

Cuối năm, sau khi tất cả các bộ trong triều đều đóng cửa, Lý Phượng Minh cùng Tiêu Minh Triệt cải trang đi một chuyến tới lăng Thái hậu.

Lúc đầu, khi Tiền Chiêu Nghi bị đuổi tới lăng Thái hậu hối lỗi, Hoàng hậu và Thục quý phi đã cùng nhau hợp tác, ngăn tất cả mọi tin tức có liên quan tới bà đến tai Tề Đế.

Về sau triều cục Tề Quốc liên tục xảy ra biến cố, chuyện lớn phát sinh liên tiếp, Tề Đế không còn thời gian nhìn quanh, cũng sớm quên mất sự tồn tại của bà.

Tới khi Hằng vương xảy ra chuyện, bản thân Thục quý phi cũng khó bảo đảm. Thái tử qua đời, Hoàng hậu đau khổ. Tiêu Bảo Trân ngồi lên trữ vị, Nhiếp chính vương Tiêu Minh Triệt quật khởi*, một Tề quốc hoàn toàn mới mở ra…

* Nổi dậy lật đổ một chính quyền phản động.

Sau những sự cố lớn liên tiếp xảy ra, cũng không còn ai nhớ tới Tiền Chiêu Nghi bị cấm túc ở lăng Thái hậu. Bà giống như bị đày vào lãnh cung, mặc người ta tra tấn, có thể nói là sống không bằng chết.

Lúc tới nơi chỉ thấy Tiền Chiêu Nghi đang nằm rạp trên mặt đất, hối tiếc nhìn hình ảnh mình trong vũng nước bẩn.

Người kia dung nhan tiều tụy, nghèo túng chật vật, cử chỉ điên khùng, đâu còn vẻ ung dung diễm lệ ngày trước nữa?

Cô cô chưởng quản phụ trách trông coi lăng đứng sau lưng Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh, áy náy cười nói nhỏ: “Nàng ngang ngược đã quen, năm đầu tiên được đưa đến không bao giờ chịu theo quản thúc. Đầu năm nay còn phát điên không lý do, suốt ngày tự mình chạy lên núi, không biết ăn uống lung tung cái gì, sau khi trở về liền sốt cao hai ngày, sau đó thành ra như vậy.”

Lý Phượng Mình liếc nhìn chưởng sự cô cô một chút, chưởng sự cô cô lúng túng cười đáp lại.

Nào có người nào phát điên “không lý do” chứ? Chút chuyện của hậu cung này, dù sao cũng chỉ là hồng đỉnh bạch* thôi.

* Hồng Đỉnh Bạch hay còn gọi là Hùng Đỉnh Bạch là một loại chè có nguồn gốc của Tỉnh Phúc Kiến -Trung Quốc, là một trong 8 loại Trà Thơm đứng đầu bảng được tuyển chọn vào cung Tiến Vua.

Trà Hồng Đỉnh Bạch có mùi thơm giống Hương Hoa Cau, mùi hương thơm, tinh tế, nhẹ nhàng mà quyến rũ, uống một lần là nhớ, là mê giống như gặp một người con gái đẹp, nết na, thùy mị.

Người ở trong cuộc tự biết, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Bây giờ Tiêu Mình Triệt đang lên như diều gặp gió, căn bản không cần ai lên tiếng, thì Tiền Chiêu Nghi từng ngược đãi hắn cũng sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu.

Tiền Chiêu Nghi đang nằm rạp trên mặt đất giống như cũng cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu, ngây ngốc sững sờ nhìn qua.

Tiêu Minh Triệt không nói không cử động, ánh mắt cũng không tránh né.

Thật lâu sau, Tiền Chiêu Nghi giống như cũng rõ ràng hắn là ai, vẻ mặt lập tức hoảng hốt, co rúm ôm đầu kêu r3n, vừa lăn vừa bò lui về phía sau.

Cuối cùng dập đầu từ xa, trong miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, như thể đang cầu xin sự thương xót.

Tiêu Minh Triệt vẫn lạnh lùng nhìn bà như vậy, trong lòng cũng không có cảm giác thoải mái sung sướng, nhưng cũng không có chút thương xót nào.

Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra khi còn bé, liền dùng sức nắm chặt tay Lý Phượng Minh dưới sự che chắn của ống tay áo rộng

Khi còn bé, hắn luôn không thể đoán được khi nào Tiền Chiêu Nghi sẽ xé bỏ khuôn mặt tươi cười xinh đẹp xuống, rồi mang đến cho hắn vô vàn đau đớn, hận thù, kh ủng bố và sợ hãi.

Hắn không biết mình đã làm sai cái gì, lại càng không biết nên làm như thế nào mới là đúng.

Khi đó hắn vừa gầy yếu vừa suy nhược, cho dù có chạy như thế nào, thì bà với nhóm thuộc hạ của bà vẫn đuổi theo sau lưng như hình với bóng.

Cho dù sau này lớn lên, hắn cũng cố gắng không nhớ lại những chuyện đó nữa, nhưng những dấu ấn in sâu trong lòng từ khi còn nhỏ vẫn lặng lẽ không tiếng động tồn tại rất lâu.

Cho dù về sau hắn ở trên chiến trường giết người không chớp mắt, nhưng mỗi lần đối mặt với nữ nhân này, lông tơ vẫn không tự chủ được mà dựng đứng lên, tứ chi lạnh toát.

Mãi cho đến năm đó ở hành cung, Lý Phượng Minh mặc áo đỏ phấp phới đạp tuyết chạy tới nắm chặt tay hắn, ba hồn bảy vía của hắn mới thực sự thoát khỏi con ác mộng dài đằng đẵng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Minh Triệt quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Lý Phượng Minh cũng nhìn lại hắn, vẻ mặt ôn hòa.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng lại giống như đã nói hết tất cả.

Chưởng sự cô cô ở phía sau cẩn thận nheo mắt nhìn vợ chồng hai người, mấy lần muốn nói lại thôi.

“Bệ hạ bị bệnh đã lâu, Thái tử còn nhỏ tuổi, mẫu hậu lại muốn xử lý mọi việc trong hậu cung, nên về sau không cần bẩm báo những tin tức về người này vào trong cung nữa.

Tiêu Minh Triệt thu hồi ánh mắt, bình tĩnh phân phó công việc cho chưởng sự cô cô.

“Nếu người chết rồi, thì báo cáo cho Tông Chính tự, làm theo quy chế cho nhập vào lăng phi tần là được.”

Về phần lúc còn sống, hắn không muốn phải nghe thêm bất cứ điều gì về người này nữa.

Chưởng sự cô cô ngầm hiểu: “Xin tuân theo khẩu dụ của điện hạ.”

Trên đường hồi phủ, Tiêu Minh Triệt ngồi trong xe ngựa luôn cụp mi mắt từ đầu tới cuối.

Sau một hồi trầm mặc, hắn mới thấp giọng nói: “Nghe nói, lúc ta mới ra đời được hai ba năm, bà ấy cũng từng đối xử với ta rất tốt.”

Cho nên giữ lại thể diện để cho bà sau khi chết vẫn có thể đường hoàng nhập vào lăng phi tần, cũng xem như báo đáp chút ân tình mà bà đã từng dành cho hắn.

Lý Phượng Minh hiểu được tâm tư của hắn, cũng không nói nhiều lời, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đốt ngón tay mảnh khảnh của hắn: “Đều qua hết rồi.”

“Đúng, đều qua rồi.” Tiêu Minh Triệt ngước mắt lên, trong mắt dựng đầy ánh sáng rực rỡ.

***

Từ khi Tề Đế bị mù hoàn toàn, liền quanh năm nằm triền miên trên giường bệnh, người dần dần ốm yếu sa sút, cuối cùng chẳng đi nổi đâu nữa, cũng chẳng làm gì được.

Mặc dù có dược liệu quý giá nhất giúp ông duy trì mạng sống, còn có nhóm phi tần thay phiên nhau chăm sóc ngày đêm, nhưng bệnh lâu trên giường khiến mấy đứa con trai có hiếu của ông còn chán chẳng buồn chăm sóc, huống chi là phi tần thiếp thất.

Tề Đế không phải là một hoàng đế tồi, nhưng đối với hầu hết các phi tần của mình, thì ông ấy chắc chắn là một người chồng tệ bạc.

Lúc còn trẻ ông đối xử với nhóm phi tần cơ thiếp này như thế nào, thì bây giờ các nàng cũng báo đáp lại y như vậy.

Hoàng hậu biết hết mọi hành động nhỏ nhặt của đám phi tần, nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng quan tâm. 

Điều này cũng chẳng có gì kỳ quái. 

Sự thất vọng và oán hận trong lòng bà đối với Tề Đế rất sâu đậm, cũng không thua kém bất kỳ vị phi tần nào. 

Còn về phần Tiêu Minh Triệt, Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn, Thái quận vương Tiêu Minh Lễ, cộng thêm cả Thái tử Tiêu Bảo Trân, những hoàng tử hoàng nữ này lúc nhỏ đều không nhận được quá nhiều sự quan tâm yêu quý từ cha mình, nên bây giờ tất cả đều ai nấy đều thờ ơ.

Tất cả lòng hiếu thảo chân thành đều dành cho Thái hoàng thái hậu sống thọ trong hành cung, cũng mang lòng kính trọng đối với đích mẫu Hoàng hậu ngày xưa đối xử với bọn họ cũng coi như không quá tệ.

Mỗi tháng đúng hạn mọi người đều đúng hạn vào cung thỉnh an Tề Đế, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cố gắng không để cho thiên hạ bàn tán, sau đó liền mặc kệ ông ở trong hậu cung tự sinh tự diệt.

Quyền lực trống rỗng, bị nhốt trên giường bệnh giống như ngục tù, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, ở trong tình trạng nhìn không thấy sờ không được đối mặt với mọi loại dao mềm lạnh lùng vô tình, cố gắng sống lâu trăm tuổi.

Kết quả như vậy, chính là do lúc trước Tề Đế tự tay trồng nhân.

Cho dù là điên cuồng hay tuyệt vọng, đều chỉ có thể nhận lấy.

(2)

Trước đó Độ Dương Phỉ sai tâm phúc Trương Bích lẻn về Lạc Đô, đem chứng cứ “Nhị hoàng tử Lý Vận phái thích khách ám sát công chúa hòa thân, còn lệnh cho thích khách cố tình tham gia vào đấu tranh nội bộ giữa các hoàng tự Tề Quốc, ý đồ kích động chiến tranh quốc gia giữa hai nước” đưa cho Thái tử Lý Diêu.

Lý Diêu còn nhỏ tuổi, được sự ủng hộ hết mình của hậu đảng, trải qua hơn một năm đánh cờ, mới miễn cưỡng khiến cho Nguỵ đế giáng Lý Vận xuống làm quận vương, sau đó nhốt vào trong phủ, để xem hiệu quả về sau thế nào.

Cuối mùa xuân năm sau, Nguỵ Quốc cử một phái đoàn tới Ung kinh Tề Quốc, để dâng quốc thư hỏi thăm ân cần, giữ vững mối quan hệ ngoại giao hai nước như thường lệ. 

Trong bức thư hỏi thăm ân cần do đế hậu Nguỵ Quốc đồng ký tên, lần đầu tiên xuất hiện một câu lo lắng cho “Cẩm Bình công chúa Lý Phượng Minh.”

Tiêu Minh Triệt đã trải qua mấy năm lịch luyện làm Nhiếp chính vương, sự nhạy cảm đối với tình hình triều đình của các quốc gia cũng đã khá hơn rất nhiều so với trước.

Hắn gần như là lập tức hiểu, lần này quốc thư bày tỏ sự lo lắng đối với Lý Phượng Minh, nhìn như hời hợt, nhưng lại để lộ ra tâm tư xoắn xuýt vội vàng của đế hậu Nguỵ Quốc.

Là lời thăm dò, cũng là sự hối hận.

Rõ ràng, Nhị hoàng tử Lý Vận bùn nhão không trát được tường, vậy mà còn muốn đoạt quyền bằng cách kích động chiến tranh giữa hai nước. Tuy có Nguỵ đế ra sức bảo vệ, nhưng lòng tin của người dân cũng khó mà quay trở lại được với Lý Vận.

Mà Thái tử Lý Diêu hiện nay chỉ là kết quả của trận đánh cờ bất đắc dĩ giữa các phương, nếu nàng muốn thực sự tự lập được, thì còn cần trải qua cả một chặng đường dài phía trước. 

Đáng tiếc, nội bộ Nguỵ quốc có nhiều vấn đề càng ngày càng gay gắt, thời gian chờ đợi Lý Diêu trưởng thành đã không còn nhiều.

Mấy năm gần đây thế cục thiên hạ biến ảo khó lường, thực lực của các quốc gia lên xuống không ổn định.

Hạ quốc dưới sự trị vì của nữ đế Cơ Bình Quân trở nên càng ngày càng hùng mạnh, nước Tề cũng nhanh chóng thăng tiến sau chính sách mới, ngay cả nước Tống lúc trước gần như bị nước Tề tiêu diệt trong cuộc quốc chiến cũng phát động những thay đổi gây chấn động.

Hai đảng đế hậu Nguỵ quốc tranh chấp đã nhiều năm, nhưng ngay cả khi họ cố gắng kiểm soát cuộc chiến trong phạm vi triều đình, thì các loại xích mích nội bộ và chia rẽ trong giới chính trị vẫn vô ích đối với sự phát triển của dân sinh.

Bị kẹp giữa mấy nước láng giềng thịnh vượng cùng mấy nước mới khôi phục lại sau tổn thất, thật khó để nói tương lai của nước Nguỵ vốn đang bị bao trùm bởi những rắc rối nội bộ sẽ ra sao.

Cho nên hai vị của Nguỵ quốc kia, hối hận vì lúc trước đã bỏ rơi Lý Phượng Mình chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Tiêu Minh Triệt ăn không ngon ngủ không yên mất ba ngày, mới cẩn thận che giấu nỗi lo lắng cùng bất an, giả bộ bình tĩnh thông báo về tình hình hiện tại của Nguỵ quốc, cùng nội dung quốc thư giao cho Lý Phượng Minh.

Lúc đó Lý Phượng Minh đang buồn ngủ trong ngực hắn, nghe xong chỉ kinh ngạc lẩm bẩm: “Thì ra mấy ngày nay chàng cư xử kỳ quái, là bởi vì chuyện này.”

Tiêu Minh Triệt ôm chặt nàng vào trong ngực, ghé vào tai nàng thì thầm: “Nếu lúc này nàng trở lại Nguỵ Quốc, có lẽ…”

Lý Phượng Minh ngáp một cái, cười nói: “Nếu lúc này ta trở về kế thừa trữ vị, là có thể chọn một phò mã hai trắc lang. Đợi cho tới năm đăng cơ, ngoại trừ trung cung của hoàng đế, còn có thể sắc phong tam cung lục viện…”

Tiêu Minh Triệt nghe xong vừa khó chịu lại buồn bực, dùng môi ngăn lại lời nói của nàng.

Thật lâu sau, Lý Phượng Minh ôm lại hắn, lười biếng cười nói.

“Yên tâm đi, có lẽ hai vị kia có hối hận, cũng có thể sẽ suy nghĩ một chút, nhưng bọn họ cũng chẳng thật sự làm gì đâu. Hơn nữa, cho dù bọn họ có thật sự muốn mời ta trở về, ta cũng không bao giờ quay về lối cũ.”

***

Lúc trước, Nguỵ đế và Nguỵ hậu có những suy nghĩ khác nhau về việc từ bỏ Lý Phượng Minh.

Nhưng, quan tài của Thái tử Lý Nghênh đã sớm bị đưa vào lăng mộ dưới sự tiếc thương của cả nước. Cho dù hai người bọn họ bây giờ có hối hận đến xanh ruột, thì cũng chỉ có thể tự gánh lấy nghiệp mình đã gây ra mà thôi.

Là bọn họ vứt bỏ Lý Phượng Minh trước, nên cho dù như thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại. Từ lúc uống viên thuốc giả chết kia xong, Lý Phượng Minh cũng chỉ là Lý Phượng Minh.

Từ khi sinh ra nàng đã là Thái tử, gánh trên vai quá nhiều kỳ vọng nặng nề. Không có ai hỏi xem nàng có đồng ý hay không, có muốn hay không.

Kinh, sử, tử, tập, luật pháp lễ nghĩa, thuật đọc tâm đ ế vương, tình hình chính trị của các quốc gia đương thời…

Quá nhiều những lo toan, suy nghĩ, việc làm, chiếm cứ phần lớn thời gian trước năm mười bảy tuổi của nàng.

Nàng chưa từng kêu khổ kêu mệt, càng chưa từng ngại phiền hay chán chường.

Nhưng cũng không phải là thích thú, chỉ là công việc bắt buộc phải làm khi ngồi ở vị trí này. Cho dù có không thích cuộc sống như vậy, thì đây vẫn là bổn phận của trữ quân.

Những gì nàng nghĩ và làm trong mười bảy năm đầu tiên của cuộc đời, chẳng qua là vì nàng sinh ra đã bị đẩy vào thân phận đó, mà nàng lại không muốn để cho phụ mẫu cùng thần dân thất vọng.

Cho tới mấy năm nay hòa thân đến Tề, nàng chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối khi bỏ lỡ cơ hội bước lên địa vị tối cao, chỉ cảm thấy được giải thoát.

Mặc dù thân phận thay đổi khiến nàng mất đi rất nhiều, nhưng cuối cùng nàng cũng có được sự thoải mái và tự do mà nàng từng cho rằng mình không thể tìm thấy trong đời.

Tương lại Nguỵ Quốc sẽ biến thành như thế nào, không hề còn liên quan gì tới Lý Phượng Minh nữa. Đó là trách nhiệm của đế hậu Nguỵ Quốc cùng các quan văn võ mãn triều, còn có Thái tử đương nhiệm Lý Diêu.

Đúng là các vị quân vương khác nhau có thể dẫn dắt đất nước đi theo những con đường khác nhau, nhưng giữa mỗi con đường chưa chắc có phân chia cao thấp. 

Đối với dân chúng bình thường mà nói, chỉ cần ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, thì ai ngồi trên chiếc ghế tối cao, căn bản không quan trọng.

Trị quốc khó khăn bao nhiêu, Lý Phượng Minh rất rõ ràng, cho nên chưa bao giờ dám coi nhẹ cho là mình nhất định có thể làm được tốt nhất, cũng chưa bao giờ cảm thấy Nguỵ Quốc không có mình là không thể tồn tại.

Nàng sinh ra đã là Thái tử, nếu như không có chuyện kia xảy ra, đợi đến Nguỵ đế trăm năm về sau, nàng kế vị đăng cơ vốn là chuyện đương nhiên, một chút khó khăn trắc trở cũng không có.

Mà muội muội Lý Diêu của nàng, thì cần phải trải qua vô số khó khăn cùng luyện tập.

So sánh hai bên, ai dám nói tương lai Lý Diêu tiếp quản đất nước, là nhất định không bằng trưởng tỷ?

Liên quan đến việc cai trị đất nước, Lý Phượng Minh đã học được rất nhiều, nhưng chưa kịp thực hiện, nên không có cơ hội xác minh xem rốt cuộc mình có phải là một hoàng đế tốt hay không.

Nhưng nàng tin chắc, nàng nhất định là Lý Phượng Minh tốt nhất.

Những gì nàng học được lúc trước, trải qua thời gian đã dung nhập vào máu thịt của nàng, để nàng có thể tiến lùi tự nhiên, thoải mái tùy ý, làm việc tùy tâm.

Cho dù gặp phải chuyện gì, thì nội tâm của nàng cũng chưa bao giờ thực sự tan vỡ.

Tri thức cao thì cúi đầu, nặng thì mới bén rễ. Đối mặt với mặt trời trong tuyệt vọng, tái sinh trong đống tro tàn.

Điều hiếm hoi nhất trong cuộc đời là được sống đúng với bản thân trong những giấc mơ thuở bé.

Và nàng đã làm được.

Không hề cô phụ mười bảy năm từng có được tất cả, cũng xứng đáng với mười bảy năm cố gắng không ngừng nghỉ kia.

Vậy là đủ rồi.

“Nàng thật sự không hối tiếc?” Tiêu Minh Triệt hỏi.

“Không hối tiếc. Từ nhỏ ta đã học cách làm thế nào để trở thành trữ quân, đại khái cũng hiểu được một Hoàng đế tốt là như thế nào, cho nên càng rõ ràng ngôi vị tối cao kia không hề dễ ngồi.

Im lặng một lát, nàng vùi mặt vào hõm vai Tiêu Minh Triệt, giọng cười khẽ buồn bực.

“Nhưng mà, thực ra cũng có chút tiếc nuối. Bởi vì, không thể ngồi giữa tam cung lục viện, chiêu nạp các loại mỹ nam. Quãng đời còn lại chỉ có thể độc sủng một mình chàng, điểm ấy ta càng nghĩ càng thấy thiệt… Này này, gì thế?!”

Đêm hôm nay, Tiêu Minh Triệt thật sự rất hung ác, trêu đùa để lại đầy ấn ký trên người nàng.

Thủy triều mãnh liệt dần dần lắng xuống, Tiêu Minh Triệt ôm nàng, cằm dựa vào đỉnh đầu nàng, thỏa mãn cười lường biếng, không có ý tốt.

“Nếu nàng còn cảm thấy thua thiệt, ta có thể tiếp tục…”

“Không cần không cần, không thiệt không thiệt.” Lý Phượng Minh lệ rơi đầy mặt, mềm nhũn run rẩy.

Nàng âm thầm nhắc nhở chính mình: Sáng mai thức dậy, nhất định phải đốt quyển Diễm hương Xuân truyền kỳ mang từ Hạ Quốc về mới được!

Nếu như bị tên cầm thú Tiêu Minh Triệt này nhìn thấy bên trong quyển sách kinh dị đó có ba mươi hai loại “chiêu thức”… 

Vậy thì chắc chắn nàng sẽ bị hành hạ tới mức phải hô cứu mạng mất!

—Hoàn—



Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra phiên ngoại định viết mấy vạn chữ, nhưng trong quá trình chỉnh sửa, cân nhắc lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không đăng.

Với tôi mà nói, mỗi câu chuyện sau khi hoàn tất, cuộc sống giả tưởng trong thế giới ảo vẫn diễn ra như thế giới thật, vẫn đi về phía trước, sinh hoạt của mỗi người bọn họ cũng vẫn đang tiếp diễn như bình thường.

Những bản thảo phiên ngoại bị ném vào trong rương vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời kia, thật ra đều là nỗ lực cố gắng giải thích về thế giới này của bản thân tôi, điều này thì không thú vị lắm đối với người đọc.

Nhân đây, nói thêm một vài điều:

Liêm Trinh cùng Văn Âm sẽ đến với nhau, cũng không có quá nhiều thăng trầm sóng gió. Tiểu cô nương yêu thầm nhiều năm cuối cùng cũng được như ý nguyện, sau đó là cuộc sống sinh hoạt rất bình thường chân thực.

Lý Phượng Minh cùng Tiêu Minh Triệt sẽ có một trai một gái, con trai tên Tiêu Vân Quảng, con gái tên Tiêu Vân Ca. Hai huynh muội đều bướng bỉnh nghịch ngợm kinh khủng, cứ ba ngày là lại bị ăn đòn một trận.

Lý Phượng Minh tập trung vào sự nghiệp của mình, rảnh rỗi lại đưa hai đứa trẻ đi chơi rong ruổi. Người cha già Tiêu Minh Triệt chủ yếu chịu trách nhiệm về việc giáo dục, thường xuyên bị chọc tức đến nỗi tóc muốn dựng thẳng lên. Về sau hai đứa nhỏ này, một đứa là nhân tài đứng đầu về mảng khoa học kỹ thuật, một đứa trong lúc vô tình thúc đẩy bước ngoặt lịch sử  của dòng họ bên ngoại (Nguỵ Quốc).

Còn bên Nguỵ Quốc, trong lòng Nguỵ đế Nguỵ hậu mang theo sự áy náy vì chuyện bỏ rơi Lý Phượng Minh tới lúc chết, mà cũng chẳng làm gì được.

Trữ quân Lý Diêu thì tới năm hai mươi hai tuổi mới đăng cơ, về sau nàng trở thành một vị vua vô cùng quan trọng trong lịch sử nước Nguỵ.

Về sau khi có con, Lý Phượng Minh rất ít khi tự mình ra biển, công việc chính của nàng là củng cố và cải thiện hơn nữa về mọi mặt của cục hàng hải Tề Quốc, cuối cùng trở thành người có tầm quan trọng lớn trong việc thiết lập trật tự công cộng cho các chuyến vận chuyển thương mại ở các nước khác nhau.

Tiểu Thái tử Tiêu Bảo Trân của Tề Quốc tương lai sẽ cùng nữ đế Lý Diêu nước Nguỵ sẽ trở thành một đôi ngọc bích đương thời. Mà cặp vợ chồng Nhiếp chính vương Tiêu Minh Triệt cùng Lý Phượng Minh, với Tiêu Bảo Trân cùng nhau nổi tiếng qua các thời đại, trở thành một vị vua sáng suốt, một tổ hợp minh quân ăn ý điển hình.

Bắt đầu từ cuộc cải cách này, nước Tề sẽ dẫn dắt các quốc gia khác bước vào hình thức ban đầu của chế độ quân chủ lập hiến và hệ thống nghị viện.

Sầm Gia Thụ, Thuần Vu Đại, Ngọc Phương, Đồ Vu, về sau sẽ có màn trưởng thành lột xác kinh người cùng Bình Thành công chúa. Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn, Chung Tình và Văn Thanh sẽ trở thành những thành viên trụ cột vững vàng bên trong đội ngũ triều đình.

Sau bộ này tôi sẽ tiếp tục viết những truyện khác, sẽ có những nhân vật mới xuất hiện, và có thể sẽ có những người quen cũ ở bên này qua đó làm carameo. 

Tôi vẫn luôn viết về những thế giới hư cấu, và quy tắc vận hành của những thế giới này đều dựa trên ý tưởng bất chợt của cá nhân tôi.

Do kinh nghiệm còn hạn chế và vốn kiến thức còn yếu nên mỗi bài viết đều có những thiếu sót, xin chân thành cảm ơn mọi người đã chỉ ra chỗ sai, thông cảm và bao dung cho tôi trong suốt thời gian qua.

Yêu mọi người ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi