NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: "Em thừa nhận yêu anh là được rồi".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má anh: "Đại vô lại".

"Sau khi chứng kiến sự vô lại của em, anh tự nhận thấy năng lực của anh là rất có hạn".

"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam không để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, cô vội xoa mặt anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Lúc đó em đánh anh có đau không?"

"Đau chứ, nếu không đau sao anh có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ".

"Mà anh cũng lạ thật đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em sẽ bỏ đi ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó". Tuy kẻ say rượu chính là bản thân cô, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn nói thật lòng.

"Cũng không phải như vậy, Lam Lam, lúc đó anh cảm thấy sắp gục ngã rồi. Thật ra anh biết rõ, anh đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, anh không có nền tảng vững chắc để một lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ, anh phải mở một nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bà đáng chết ức hiếp hai chị em anh thấy, con trai của mẹ anh, không phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ".

Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện anh chịu khổ cực, cô bất giác thấy xót xa trong lòng.

Doãn Tắc tiếp tục nói: "Chị gái anh khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường, lúc chị ấy bị tổn thương anh không kịp thời ngăn chặn, vì vậy anh nhất định phải giúp chị ấy sống thật tốt, để tên khốn đó biết, không có hắn, chị ấy càng sống tốt hơn. Vì vậy, Lam Lam à, con người là vật thể rất tham lam. Lúc đó anh vừa đi vừa nghĩ, anh nên làm thế nào mới có thể khiến việc kinh doanh khởi sắc, rồianh lại nghĩ tại sao anh phải cố sống cố chết giữ hai quán đó, tại sao anh không được phép thua? Nếu quán bị đóng cửa, chị gái anh nhất định sẽ rất lo lắng, liệu chị ấy có chán nản, có trách bản thân đã làm liên lụy đến anh? Nhưng thực ra đây có phải là cái cớ anh tự viện ra nhằm mục đích không thừa nhận là mình đã thua?"

Cao Ngữ Lam hiểu ý Doãn Tắc. Lúc đó, cô cũng nói với bố mẹ, thành phố A có nhiều công ty lớn, cơ hội tìm kiếm việc làm dễ dàng hơn, mức lương cũng cao hơn. Cô phấn đấu một vài năm còn khá hơn ở thành phố C mười năm, cô tự nhủ với bản thân, so sánh mọi điều kiện khách quan, thành phố A mạnh hơn thành phố C nhiều.

Nhưng sau khi phải chen chúc trên những xe buýt chật ních người vào giờ cao điểm đi làm và tan tầm, ngày nghỉ một mình ru rú ở nhà, Cao Ngữ Lam cũng từng nghĩ, mọi thứ ở thành phố A đều tốt, liệu có phải chỉ là lý do để cô trốn tránh quá khứ?

"Lúc đó chúng ta chỉ là người qua đường. Lam Lam, tuy em say khướt, ăn nói chẳng rõ ràng. Nhưng em kêu em muốn bỏ đi, đó thật ra cũng là tâm trạng của anh, anh cũng muốn vất bỏ hết tất cả, đi đến một nơi không ai quen biết. Anh mệt mỏi quá, anh đã cố gắng chịu đựng nhiều năm liền, thời điểm khổ cực nhất và tuyệt vọng nhất anh đều đã trải qua. Vậy mà ngày hôm đó anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh đột nhiên muốn từ bỏ hết".

"Nhưng anh lại cảm thấy, dù đi bất cứ nơi đâu anh cũng không thể trốn tránh".

Doãn Tắc nắm tay Cao Ngữ Lam: "Đúng rồi, bởi vì trong lòng anh vẫn còn sự bận tâm nên anh không thể trốn tránh. Về phần em, em biến những chuyện đau buồn thành ra rất hài hước. Rõ ràng tâm trạng của anh rất tệ, nhưng em làm anh chẳng thể nào tức em, vì vậy anh mới có ấn tượng sâu sắc với em. Thậm chí mấy năm trôi qua, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ, không biết cô gái vung lon bia giành chỗ ngồi công cộng, vừa mắng người vừa kể lể chuyện buồn đó không biết bây giờ thế nào rồi?"

"Còn thế nào nữa? Cô gái đó vẫn bi thảm như vậy, uống rượu say rồi đi cướp đàn ông chứ sao". Cao Ngữ Lam tự chế giễu bản thân, duyên phận giữa cô và anh đúng là huyền diệu. Lần đầu tiên gặp anh cô uống say khướt, đến buổi gặp mặt thứ hai vẫn là cô uống say, hơn nữa cả hai lần cô đều gây ra chuyện đáng xấu hổ.

Doãn Tắc cười ha ha: "Hình như chuyện buồn thế nào đi chăng nữa, qua con người em đều rất buồn cười".

"Buồn cười ở điểm nào?"

"Lúc thất tình thì em biến thành nữ lưu manh, còn lúc thất nghiệp em lại biến thành nữ thổ phỉ, thử hỏi có buồn cười hay không? Em có biết lần em cướp Man đầu của anh, em cố gắng giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, anh nhịn cười khổ như thế nào không? Lúc đó anh còn nghĩ, cô gái này thú vị quá đi, ba năm không gặp, trình độ thú vị của cô ấy tăng lên gấp bội".

"Em rõ ràng đáng thương, gặp phải chuyện thê thảm như vậy...". Cao Ngữ Lam định giáo dục Doãn Tắc về lòng cảm thông, chuông điện thoại của cô đột ngột reo vang.

Cao Ngữ Lam đẩy đầu Doãn Tắc để anh ngồi dậy, Doãn Tắc không tình nguyện, mãi mới nhấc đầu lên. Đến khi anh ngồi dậy, lại thấy Cao Ngữ Lam bất động. Doãn Tắc nhìn cô đầy nghi hoặc: "Em không nghe điện thoại à, không nghe anh lại nằm xuống nhé".

Cao Ngữ Lam nhăn nhó xua tay: "Không được, chân em hỏng rồi".

"Hỏng rồi?" Doãn Tắc biết cô không bao giờ nói giỡn bừa bãi, vội giơ tay sờ đùi cô: "Sao vậy? bị chuột rút à?"

"Bị anh đè thành ra tê liệt rồi, không nhúc nhích nổi". Cao Ngữ Lam khóc dở mếu dở, ra sức nắn đùi: "Đau quá...". Chuông điện thoại ngừng kêu, trong khi cô vẫn chưa thể đứng dậy.

Doãn Tắc thấy vậy cũng giúp cô xoa bóp đùi, anh vừa xoa vừa nói: "Xương em làm bằng đậu phụ đấy à. Đầu anh nặng bao nhiêu gối lên đùi em đã tê đến mức này rồi, sau này nếu bị đè nặng hơn thì làm thế nào?"

Đùi Cao Ngữ Lam vừa tê vừa ngứa, khó chịu đến mức mặt cô nhăn nhó thành cái bánh bao: "Anh đang kể chuyện cười "màu vàng" với em đấy à?"(màu vàng: sex).

"Là "màu vàng", có điều không phải chuyện cười".

"Haha...buồn cười quá". Cao Ngữ Lam bĩu môi, cuối cùng cũng có thể đứng dậy. Cô đi cà nhắc vào phòng ngủ tìm điện thoại di động để kiểm tra xem ai gọi tới.

Doãn Tắc gọi với theo: "Cho em mượn cây nạng của anh, miễn phí".

"Đáng ghét". Cao Ngữ Lam lê một bên đùi vẫn còn tê liệt, đi chậm rãi từng bước vào phòng.

Điện thoại gọi đến là một số lạ, Cao Ngữ Lam liền bấm máy gọi lại. Trong lúc chờ đợi đầu bên kia bắt máy, cô lại đi ra phòng khách và ngồi xuống ghế sofa. Doãn Tắc ngồi bên cạnh giúp cô xoa bóp đùi. Đầu bên kia cũng nhanh chóng trả lời.

"Alo, tôi là Cao Ngữ Lam. Xin hỏi ai vừa gọi điện cho tôi đấy ạ?" Cao Ngữ Lam vừa nói vừa đánh vào tay Doãn Tắc.

Đối phương ấp a ấp úng, Cao Ngữ Lam cau mày, muộn như vậy rồi gọi điện đến còn ấp úng, không hiểu chuyện này là thế nào? Cô vừa định lên tiếng, đối phương đột ngột mở miệng: "Lam Lam, tớ là Dương Dương".

Cao Ngữ Lam sững lại: "Dương Dương?" Dương Dương là một trong những người bạn tốt của cô thời đi học. Nhưng sau khi xảy ra sự kiện đó, do cô bị gắn mác "Vô liêm sỉ", "làm bộ làm tịch", "nham hiểm", Dương Dương cũng đứng về phía Trịnh Đào như những người bạn khác.

Thanh mai trúc mã có một điểm không hay là, bạn bè của người nữ cũng chính là bạn bè của người nam. Một khi xảy ra chuyện, những người bạn này nhất định sẽ lựa chọn đứng về một phía.

Mà Cao Ngữ Lam là người phụ nữ xấu xa vô liêm sỉ bắt cá hai tay, do đó đứng về phía cô, chỉ có mỗi cái bóng đơn độc của chính cô mà thôi.

Đã bao năm trôi qua, tại sao Dương Dương tự nhiên lại gọi điện thoại cho cô?

"Lam Lam, xin lỗi cậu, lâu rồi không liên lạc với cậu". Ở đầu bên kia điện thoại, Dương Dương nói rất thận trọng.

Thấy sắc mặt Cao Ngữ Lam thay đổi, Doãn Tắc liền kéo cô vào lòng. Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, cảm thấy yên bụng hẳn, cô hỏi Dương Dương: "Lâu rồi không gặp, cậu tìm tớ có việc gì?"

"Tớ...tớ..." Dương Dương lại ấp úng: "Tớ gọi điện cho mấy người, mới hỏi được số điện thoại nhà cậu, sau đó tớ hỏi chú Cao số di động của cậu".

Câu trả lời của Dương Dương không hề đúng trọng tâm, Cao Ngữ Lam nhíu mày, Dương Dương vất vả tìm số điện thoại của cô làm gì nhỉ? Cô hỏi lại: "Cậu tìm tớ làm gì?"

Dương Dương trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Lam Lam, chuyện là thế này, Nhược Vũ...thật ra cũng đang ở thành phố A".

Cao Ngữ Lam càng nhíu chặt đôi lông mày, Nhược Vũ ở thành phố A thì sao? Dương Dương nói tiếp: "Lam Lam, năm đó bọn tớ có lỗi với cậu, nhưng tình hình lúc đó cậu cũng biết rồi đấy, chúng tớ không tiện nói gì.Nhược Vũ cũng đã định lên tiếng giúp cậu, nhưng Trịnh Đào tỏ thái độ đó, Tề Na và những người bạn khác bất bình thay cho cậu ta. Nếu bọn tớ lên tiếng, sẽ trở thành đích ngắm của mọi người".

Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe, mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại có tác dụng gì chứ?

"Tớ biết bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lúc đó bọn tớ quả thật không thể làm gì cho cậu..." Dương Dương hình như đọc được suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng Cao Ngữ Lam lập tức ngắt lời cô, nếu đã không còn ý nghĩa thì không cần thiết nhắc lại.

"Dương Dượng, cậu tìm tớ rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Dương Dương im lặng một lát rồi nói: "Lam Lam, Nhược Vũ mất tích rồi. Mong cậu nể tình bạn bè lâu năm, có thể giúp tìm kiếm cậu ấy được không? Lúc đó cậu ấy cũng định mở miệng nói giúp cậu, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, Trịnh Đào...Ý tớ là, nếu Nhược Vũ đứng về phía cậu, cậu ấy sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích, vì vậy cậu ấy mới không dám lên tiếng. Bọn tớ...không tiện nói gì cả".

"Cậu nói gì?" Cao Ngữ Lam giật mình.

"Tớ muốn nói Nhược Vũ năm đó có ý giúp cậu, dù cuộc sống tình cảm của cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn coi cậu là bạn bè. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, cậu ấy thật sự chẳng thể làm gì hơn, cậu ấy sợ mọi người chửi mắng cậu ấy. Cậu ấy từng khóc than với tớ, cậu ấy không xứng làm bạn bè, cậu ấy có lỗi với cậu".

"Không phải, tớ không muốn nghe những chuyện này, cậu nói cậu ấy mất tích rồi?"

"Đúng vậy". Dương Dương nói chậm rãi: "Nhược Vũ mất tích rồi, người nhà cậu ấy mấy ngày nay không liên lạc được với cậu ấy. Trước đó cậu ấy nói là đổi số điện thoại nhưng không cho người nhà biết. Bố mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, họ lại không dám báo cảnh sát, vì vậy bọn tớ định nhờ vài người quen ở thành phố A, đến công ty cậu ấy xem sao".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi