NÀY NHÓC, EM LÀ VỢ ANH

Nó chạy lên lớp ôm balo và bỏ về nhà làm bọn trong lớp không hiểu cái mô tê gì hết. Về đến nhà nó liền nằm ườn ra giường mà khóc... Ánh mắt nó bất chợt rơi vào cái thiệp màu hồng mà hôm nọ nó vứt vào góc tường... Vâng!!! Thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Ánh Nguyệt. Mai là đến sinh nhật của cô ta rồi, nó không muốn đi một chút nào vì nếu đi thì chắc chắn sẽ chạm mặt cô ta, nhưng không đi thì cô ta sẽ khinh mình và nói mìn là sợ không giám đến. Đắn đo một lúc thì nó cũng có quyết định cho chính mình là nhất định sẽ đến. Nó lại nghĩ đến hắn, những lúc tức giận, những lúc hắn cười, lúc hắn nói yêu nó và lúc hắn làm nó đau, một tay hắn đã cầm dao rạch nát tim nó và để lại vết thương khó lành, nhưng... Đâu chỉ riêng nó đau, hắn cũng đau lắm chứ nhưng biết làm sao được, có trách thì trách chính con Ánh Nguyệt đó đã làm hạnh phúc của nó vỡ tan.

- ---+--- tối -+-+++---+-+

Thẫn thờ ngồi bên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài, hôm nay trời không sao, không trăng chỉ có một màu đen yên tĩnh, bầu trời đen kịt báo hiệu cho nó một điều chẳng lành sắp xảy ra. Nó mặc kệ vẫn ngồi trên bậu nghĩ vẩn vơ thì tiếng người gõ cửa làm nó bừng tỉnh.

* cốc cốc cốc *

_ ai???

_ dạ tiểu thư, là tôi ạ - người làm nhà nó nói vọng vào.

_ có việc gì.

_ cậu Triệu muốn gặp tiểu thư.

Là hắn, tại sao hắn lại đến đây vào giờ này chứ, cũng đã 10h đêm rồi mà, hắn đến có việc gì sao????. Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó, lúc này nó cũng muốn gặp hắn lắm nhưng nó không thể thì vì hận hắn đã làm nó đau, lạnh lùng buông ra câu:

_ đuổi anh ta về đi.

_ dạ vâng.

Cô hầu kính cẩn rồi lui xuống nhà.

- ---- phòng khách ----

_ Bảo Như đâu.

Vừa thất cô hầu đó hắn liền lên tiếng hour ngay vì hắn nhớ nó lắm, muốn gặp nó lắm và hắn cũng muốn giải thích tất cả cho nó nghe là giữa hắn và cô ta thật sự là không có gì hết.

_ dạ thưa cậu Triệu, tiểu thư không muốn gặp cậu nẻn cậu về cho.

_ sao??? Không muốn gặp tôi thì tôi tự lên gặp.

Rứt câu hắn rời chỗ ngồi rồi lên thẳng lầu mặc cho người làm trong nhà nó cũng ra sức ngăn cản nhưng hắn mặc kệ, hướng thẳng phòng nó mà đi.

_ Bảo Như, mở cửa ra cho anh.

Nó đang chuẩn bị chợp mắt thì giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào, một thoáng bất ngờ nhưng nó vẫn giữ im lặng không nói gì. Còn hắn sau khi gọi mà không ai thưa bèn lấy tay vỗ rầm rầm vào cánh cửa rồi hets:

_ Bảo Như, mở cửa cho anh đi, anh biết em chưa ngủ mà, mở ra.

Ở trong, nó rất muốn chạy ra mở cửa để nhìn thấy hắn, bàn chân nó định bước xuống giường nhưng một lần nữa lí trí lại ngăn cản trái tim nó, bất lực ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh mà nước mắt không ngừng rơi.

* RẦM *

Cánh cửa bị đạp văng ra ra và hắn chạy vào. Nó giật mình nhìn cảnh trước mắt lòng không khỏi xót xa vì.... Nhà nó lại phải chi ra một khoản tiền để thay cửa mới rồi ( hố hố).

- ----------

Sau khi cánh cửa đổ xuống rồi thì hắn lại gần chỗ nó, nó ngước mắt lên nhìn thì hắn quỳ ập xuống chỗ nó vòng tay ôm nó. Bất ngờ, vui vui trong lòng nhưng nó cố gắng đẩy hắn ra vì nó sợ nếu cứ như vậy thì nó lại yêu hắn mất ( Heo: * hát * nếu cứ như vạy, chắc chắn anh sẽ buông đôi tay, nếu cứ như vậ.... Nó: * đạp * biếnnnnn. / Heo: ngồi khóc).

_ anh.... Buông tôi ra mau... Buông ra - nó hét lên, nhưng hắn cứ mắc kệ, ôm chặt lấy nó và khóc, chẳng mấy chốc mà vai áo nó đã ướt đẫm nước mắt củavhắn:

_ xin em.... Nghe anh nói một lần thôi có được không??? Anh và cô ta thật sự là không có gì hết. Em tin anh....

_ tôi không muốn nghe gì hết, buông raaaaaaaaaaaaaaa - nó hét lên mà nước mắt cũng rơi nhưng vẫn cố gắng đẩy hắn ra.

_ EM CỨNG ĐẦU CŨNG VỪA PHẢI THÔI CHỨ!!! TẠI SAO EM KHÔNG LẮNG NGHE ANH NÓI MỌI CHUYỆN RA SAO HẢ?? ANH MUỐN GIẢI THÍCH TẤT CẢ MÀ SAO EM KHÔNG NGHE, CỨ TIN VÀO NHỮNG ĐIỀU EM ĐÃ NHÌN THẤY, NHƯNG TRƯỚC ĐÓ EM CÓ Ở ĐẤY KHÔNG HẢ??? EM NÓI ĐI - Hắn nhìn thẳng vào nó mà hétxlên,nói ra những gì hắn muốn nói. Còn nó thì sao? Nó sững người khi nghe câu nói của hắn, ừ thì nó không có ở đấy để chứng kiến mọi việc mà nó chỉ thấy hắn và cô ta hôn nhau, đối với nó như vậy là quá đủ rồi vì nó chẳng muốn chuyện gì xảy ra nữa, nhỡ đâu lời nói của hắn chỉ là ngụy biện.

_ tôi không muốn biết gì hết, tôi không muốn nghe... Anh cút đi cho tôi.. Cút điiiiiiiiiii - nó đấm thùm thụp vào hắn làm hắn đauvlắm, không phải là đau ở ngoài da thịt mà là đau tận sâu trong tim, tại sao nó lại không tin chứ? Sự thật là hắn chỉ có mình nó và yêu nó thôi mà! Hắn cũng phải thừa công nhận rằng ngày xưa hắn đã rất lăng nhăng,thích thì quen, không thì bỏ... Đối với hắn những cô gái hắn quen cũng chỉ là người tình qua đường không hơn không kém, hắn nghĩ là trên đời này làm gì tồn tại cái thứ được gọi là tình yêu thật sự thì làm gì mà mình phải chung tình với người ta. Nhưng bây giờ đã khác rồi vì nó đã đến, đã bắt mất hồn của hắn từ lần gặp đầu tiên, đã cho hắn biết cái cảm giác được yêu thương là như thế nào vậy mà cũng chỉ tại hắn không biết giữ chặt người con gái mình yêu trong vòng tay để nó tuột khỏi tay hắn như vậy... Bây giờ hắn không biết phải làm thế nào để nó mới trở về với hắn đây?

_ ANH KHÔNG ĐI, ANH KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT, CHỪ KHI EM PHẢI TIN TẤT CẢ NHỮNG GÌ ANH NÓI, ANH THỀ VỚI EM NHỮNG ĐIỀU ANH NÓI ĐỀU LÀ SỰ THẬT, TIN ANH ĐI - hắn vừa nói vừa khóc, đôi tay thì ôm chặt lấy nó ( heo: * bĩu môi * con trai mà khóc như gì á), nó nghe thấy vậy chẳng nói gì chỏ gục đầu vào lồng ngực hắn mà khóc nấc lên, bất chợt chuông điện thoại hắn reo lên.

* cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa và một thời gian sau, em sẽ là cô dâu.

Dù anh luôn biết sẽ thật khó đến ngày mà anh luôn mơ thầm...

Nhưng mong lắm ngày gọi em là vợ yêu ơi.. ( vợ yêu - vũ duy khánh & khắc anh)

Hắn vôi vàng lấy điện thoại ra thì hóa ra là số của ba hắn nhưng tay kia vẫn ôm nó:

_ dạ con nghe.

"....."

_ dạ, thật hả ba, con về liền.

Cúp máy rồi nhìn vào nó.

_ em đến nhà anh đi

_ tại sao tôi phải đi.

_ người của ba " chúng mình " đã bắt được tên bắt cóc em lần trước rồi, nhưng người đứng sau việc này bẫn chưa tìm ra, đi thôi.

Rứt câu hắn đứng dậy kéo nó đi nhưng nó nào có chịu, cứng đầu ngồi ở đấy. Bực mình, hắn nhấc bổng nó lên bồng ra xe làm nó kêu oai oái:

_ đồ điên, cko tôi xuống, tôi không muốn đi.

_ em im lặng có được không.

- -+-------+-++----+-+-----+++

Nhà hắn:

Khi hai đứa lôi nhau vào nhà, à mà nói đúng hơn là hắn lôi nó vào thì nhìn thấy giữa nhà có một tên thanh niên người dính bê bết máu, gương mặt tím bầm do bị đánh nhiều quá, thấy hai đứa vào ba hắn lên tieengs:

_ Hải Minh, cho con lo vụ này, ba chịu.

Hắn không nói gì chỉ nhìn tên đsáy bằng ánh mắt sắc lạnh, không ai khác mà chính là Bảo Su nổi tiếng trong giang hồ.

_ nói, ai là người thuê mày bắt cóc Bảo Như.

Gia Bảo không nói gì chỉ khinh khỉnh nhìn hắn rooif quay mặt đi làm hắn chướng mắt.

* bốp *

_ mày có nói không.

_ hừ... Muốn chém muốn giết thì tùy các người.

* bóp, bốp, bốp *

_ mẹ kiếp, thằng c.h.ó này mày nói ngay cho tao.

Hắn như con thú dữ xông vào đáng cho Gia Bảo miotj chận thừa sống thiếu chết nhưng Gia Bảo cũng không thèm nói một lời nào, ba hắn thất vậy thì ra hiệu cho hắn dừng tay rồi ông nói:

_ theo như tôi được biết thì cậu đã phạm nhiều tội như giết người, buôn bán ma tuy, vũ khí trái phép..v.v đúng chứ, nếu như cậu khai ra người chủ mưu thì tôi sẽ tha cho cậu bằng không... Lo mà ngồi tù đến chết đi.

_ hừ... Thằng này giờ đã vào tay của các người rồi nên mấy người thích làm gì thì làm đi.

_ được thôi, đem vào.

Ba hắn rứt câu thì từ ngoài mất tên mặc đen toàn tập khênh một người phụ nữ đã bất tỉnh từ ngoài cửa đi vào làm cho Gia Bảo giật mình.

_ mẹ...mẹ.... Các người làm gì thế hả, tội tôi một mình tôi chịu tại sao lại bắt mẹ tôi hả - anh hét lên, nghe vậy ba hắn cũng chỉ nhéch mép cười.

_ sao??? Cậu có khai ra không hay là muốn hốt xác mẹ cậu.

Ông rứt lời thì tên áo đen cũng dí súng vào đầu mẹ của Gia Bảo làm anh hoang mang, lo sợ vì mẹ cậu là người mà cậu thương nhất nên vội nói:

_ được, tôi nói, chỉ cần mấy người không làm gì mẹ tôi là được.

_ tôi đảm bảo là mẹ caauk sẽ không bị mất một sợi tóc nào nếu như cậu nói ra.

_ là Phan Ánh Nguyệt con gái của giams đốc công ty xây dựng Thiên Long.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi