NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Uyển Đình Nhu đứng thẳng người lên, lạnh nhạt hỏi:

"Lí do là gì?"

Trịnh An Nhã cười khẩy.

"Lí do là gì ư?"

Cô ta bắt đầu đứng lên, đi vòng quanh Đình Nhu, sau đó ung dung ngồi xuống chiếc ghế sô pha, rót một tách trà đặt lên cánh môi...

"Bởi vì mày dám ngang nhiên gieo rắc tương tư lên vị hôn phu của người khác."

"Cái gì?"

Mình? Gieo rắc tương tư lên hôn phu của người khác ư?

Uyển Đình Nhu giật thót, cô cố trấn an rằng mình đã nghe nhầm.

Trịnh An Nhã nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hoảng hốt kia, không tránh khỏi dấy lên một sự căm ghét, cô ta hất cằm, khoé môi khẽ nhếch...

"Lại còn bày đặt giả vờ cho ai xem? Bị tao nói trúng tim đen nên chột dạ sao? Thế nào? Lí do đó đã đủ dạy dỗ mày chưa?"

Uyển Đình Nhu sau khi nghe Trịnh An Nhã nói ra, từng thanh âm vẫn còn văng vẳng trong đầu, cô không những không thể tin được vào tai, mà còn cảm thấy mơ hồ như một người cõi trên vừa đi du ngoạn trên Cung Trăng về.

Phải hơn nửa ngày sau, Uyển Đình Nhu mới định thần, cô khẽ nhắm mắt lại, bình tĩnh hít vào thở ra một hơi, sau đó mới quay sang hỏi Trịnh An Nhã...

"Trịnh tiểu thư, cô là đang hiểu lầm chuyện gì đó có phải không? Từ khi tôi đến đây, ngoại trừ việc học ra thì tôi vốn chẳng tiếp xúc hay kết bạn với bất kì một ai cả, hiện tại lại bị cô nói như thể tôi là một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác? Cô dựa vào đâu mà nói như vậy?"

Uyển Đình Nhu trước nay tính tình hoà nhã lại dịu dàng, hôm nay cư nhiên bị đặt điều vu khống như vậy, giọng không khỏi tăng thêm vài phần.

"Nếu cô dám đặt điều vu khống bôi nhọ danh dự người khác, tôi sẽ không để yên cho cô."

Trịnh An Nhã cười lớn, cô ta vỗ tay tán thưởng tỏ vẻ khinh khi chế giễu:

"Khá khen cho mày, một con hồ ly tinh dùng nhan sắc dẫn dụ đàn ông lại còn dám lên mặt cảnh cáo tao sao?"

Uyển Đình Nhu đảo mắt một vòng, cô lắc đầu thở dài.

Chuyện vốn chẳng có căn cứ, bản thân cô không làm, hà cớ gì phải sợ?

"Được! Nếu cô nói tôi ve vãn vị hôn phu của cô, vậy bằng chứng đâu? Tôi thậm chí còn chẳng biết hôn phu của cô là ai? Trịnh An Nhã, tôi vốn không muốn quy chụp cho tất cả, nhưng làm ơn..."

Uyển Đình Nhu vẫn giữ nguyên thái độ, cô không quá tức giận, cũng không muốn đôi co với người phụ nữ trước mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

"Để yên cho tôi đi học có được không?"

Sắc mặt Trịnh An Nhã lúc này đã biến lạnh, hàng lông mày khẽ nhíu lại, nhất thời cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa giận từ từ bùng lên, cô ta đang chuẩn bị mở miệng phản bác thì kết quả lại bị Uyển Đình Nhu chặn lại:

"Hết bị Trương Hâm Đình gây sự vì nghĩ tôi và anh trai cô ta có tình ý, sau đó lại tới cô nói rằng tôi gieo rắc tương tư cho vị hôn phu của cô? Các người đều có vấn đề về thần kinh sao? Sao không tự hỏi rằng, những người đàn ông đó đã bao giờ thuộc về các người chưa mà năm lần bảy lượt đều phải tra tấn người khác bởi vì nghĩ họ bị người khác cướp đi?"

CHÁT!

"Câm ngay! Con khốn này, mày biết gì mà nói? Thiên Ân yêu tao! Anh ấy yêu tao! Nghe rõ chưa?"

Thiên Ân? Vương Thiên Ân sao?

Trịnh An Nhã điên tiết bước tới giáng xuống mặt cô một bạt tai, phút chốc khiến gò má cô ửng đỏ, mái tóc cũng theo đó mà rũ xuống một nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Con đàn bà điên này...cuối cùng cũng chịu nói ra.

Trịnh An Nhã bị động chạm đến lòng tự tôn, cho dù muốn nghe tiếp cũng không thể nào nghe thêm được nữa, tất cả đều có thể bình tĩnh ứng biến, duy chỉ có việc nếu có ai đó dám nhắc tới việc Vương Thiên Ân hắn không hề yêu cô ta, thì trăm phần trăm là sẽ khiến cô ta hoá rồ.

Tất cả mọi người trong học viện Sử Đế Lan này đều biết, cô ta trước giờ là vậy, vốn chưa bao giờ thay đổi.

Uyển Đình Nhu cười nhạt, cô ngẩng mặt, ánh mắt mang theo cái nhìn rét lạnh, bất ngờ vung tay đáp lại một tiếng:

CHÁT!

"Mày...!! Mày dám?"

Trịnh An Nhã ôm mặt, thần sắc kinh ngạc, gần như là tái mét, cô ta ngay cả một chút cũng không nghĩ rằng, Uyển Đình Nhu dám đánh trả.

Vốn cũng đã được nghe Trương Hâm Đình tường thuật sơ qua, khi trước bị đám người của cô em họ hội đồng, Uyển Đình Nhu kia ngay cả một cái cũng không đánh trả, vậy mà khi đứng ở đây, không nghĩ khoảnh khắc này cô lại to gan đến vậy?

Năm dấu tay của Đình Nhu hằn rõ trên mặt Trịnh An Nhã.

Cô xoay người, rời đi, cuối cùng cảm thấy không thể nuốt trôi, Uyển Đình Nhu lần thứ hai tiến tới trước mặt cô ta.

Trịnh An Nhã vẫn còn ngây người ra, nhìn thấy tư thế của cô, nghĩ cô còn chưa muốn bỏ qua, khuôn mặt thoáng sợ hãi, trong vô thức bất giác lùi lại.

"Trịnh An Nhã, cô nghe cho rõ đây, tôi muốn khẳng định lại một lần nữa cho cô nhớ, tôi không hề quen biết gì với người đàn ông tên Vương Thiên Ân kia, việc hắn là vị hôn phu của cô cùng tôi vốn chẳng có nửa điểm quan hệ, là cô tự mình gán cho tôi tội danh đó, nếu muốn, cô cứ việc bảo hắn đến gặp tôi, chúng ta ba mặt một lời cùng nhau chất vấn."

Dứt lời, Uyển Đình Nhu bước ra khỏi đó ngay lập tức, cô không muốn nghe, cũng chẳng muốn tranh cãi thêm bất kì một điều gì nữa.

Giọng nói của cô cường ngạnh, đột nhiên nghĩ tới những mà lời bà đã từng dạy cô, đúng là sống phải biết trước biết sau, nhưng đối với một số người, đúng là không thể nói đạo lý.

Còn ở đó thêm một giây phút nào nữa chỉ càng khiến cô thêm ức chế hơn mà thôi.

Bọn họ vốn dĩ là cậy thế ức hiếp người khác, chẳng ai chịu nói lý lẽ, chỉ biết dùng vũ lực là giỏi.

Từ lúc bước vào học viện cho đến nay, cô vốn biết thân biết phận, bản tính cô ôn hoà, sao có thể gây sự với ai?

Kể cả Trương Hâm Đình kia có vô lý đến đâu, cô cũng ráng nhẫn nhịn, Uyển Đình Nhu lúc đó không phải không dám đáp trả, cô chỉ là đang nhìn rõ tình hình, biết thức thời không phản kháng mới mong sống sót thoát khỏi cô ta vào ngày hôm đó. Cô ta cả đám người hơn mười mạng, dù cô có muốn chống trả, vốn cũng chẳng làm lại ai.

Uyển Đình Nhu thầm nghĩ, Trương Hâm Đình tốt nhất là nên đi theo ''bầy đàn'', bởi vì một ngày nào đó, nếu cô ta chỉ có một mình, lại xui xẻo để cô bắt gặp, cô nhất định sẽ đem hết tất cả các món nợ những ngày qua từ từ tính lên người cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi