NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Ngày chủ nhật, tiết trời rét lạnh.

Lý Hân Nghiên hôm nay xin nghỉ phép một ngày, cô nghe thấy tên Trần Thiên Hạo đáng ghét kia hiện tại đã dọn qua nhà người chị em thân thiết của cô thì trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Chơi với nhau từ nhỏ, Đình Nhu luôn hiểu tính cách của Hân Nghiên, nếu không phải vì bị bệnh đến mức không thể bước xuống giường nổi thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ phí phạm một ngày làm việc nào.

Ấy vậy mà ngày hôm nay, cô lại dành trọn vẹn hẳn một ngày quý giá chứ không phải là xin nghỉ nửa buổi chỉ để qua thăm người bạn thân.

Lý Hân Nghiên bước vào nhà, khỏi phải nói cô đã kinh ngạc như thế nào khi nhìn thấy Vương Thiên Ân, cô nhìn chằm chằm, tròng mắt tựa hồ sắp rớt ra ngoài...

"C...C...Cậu!!?"

Cô thật không thể tin nổi, người đàn ông đó mà lại là cái gã hàng xóm quái gở mà ngày đó cô đã gặp ư?

Trời ơi! Sao có thể chứ?

Hắn đẹp trai đến mức trong giây phút khiến cô không thể thốt nên thành lời.

Tất cả mọi thứ trong trí nhớ của Lý Hân Nghiên đều hoàn toàn không ăn khớp, duy chỉ có mỗi cái thái độ khó ưa đó thì chắc chắn là cô không thể nhầm lẫn.

"Nhìn cái gì?"

Hắn ung dung uống trà, lạnh lùng đánh mắt lướt qua khuôn mặt thất kinh của Lý Hân Nghiên, như có như không hỏi ra một câu, bất giác khiến cô hoàn hồn.

Hừ, đúng là chỉ được cái mã bề ngoài!

Lý Hân Nghiên định thần mới "Hừ" lạnh một tiếng, cô thong thả bước vào nhà ngồi xuống đối diện hắn, đanh thép đáp lại...

"Này! Trước đó anh không hề giống như thế này nhé! Nói cho mà biết, đây là lừa đảo đấy!"

Lý Hân Nghiên nóng nảy, lại bị hắn chọc giận nên khó tránh khỏi khó chịu, cô rất dễ bị thái độ trêu ngươi đó của hắn làm cho tức điên.

"Thôi thôi, tớ xin can."

Uyển Đình Nhu ngồi đó, cô cười giả lả kéo kéo tay Hân Nghiên, sau đó lại nhìn sang Vương Thiên Ân như thể năn nỉ hắn đừng khích bác người bạn thân này của cô nữa, kẻo lát nữa Hân Nghiên không khống chế được bản thân thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Nếu xui xẻo có thể sẽ bị cô tiến lên đấm cho vỡ "hàm tiền đạo" ra cũng nên?

Lý Hân Nghiên nhìn chăm chú Vương Thiên Ân, cô khẽ híp mắt quan sát, đáy mắt đột nhiên loé lên một tia sáng, giống như nhận ra điều gì đó, cô bỗng cảm thấy người đàn ông này quả thật rất quen thuộc...

Là quen thuộc nhưng không thể nhớ rõ rốt cuộc là đã nhìn thấy hắn ở đâu, phút chốc thật khiến cô cảm thấy khó chịu.

Song, hồi lâu không thể nghĩ ra được, Lý Hân Nghiên mới tạm gác suy nghĩ đó qua một bên, tiếp tục quan sát.

Tuy rằng hắn hiện tại chỉ mặc một chiếc quần dài cùng áo phông bình thường, nhưng thân thể lại toát ra vẻ cao quý khó tả.

Chiều cao hơn một mét tám mươi lăm, hắn có khuôn mặt góc cạnh cùng ngũ quan tinh xảo.

Cô nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng có thể khẳng định được thứ đẹp nhất trên khuôn mặt này là gì...

Đôi mắt đó!

Đôi mắt sắc lạnh mang theo vẻ dụ hoặc khiến nữ nhân say mê, nó lạnh lẽo, nhưng lại rất gợi tình, nhìn sâu vào lại có một cảm giác cuốn hút kì lạ, nhan sắc này...

Lý Hân Nghiên tỉ mỉ đánh giá.

Đúng là yêu nghiệt!

Theo lời kể của Đình Nhu, Lý Hân Nghiên thật không thể tin được đây lại là một kẻ không nhà không cửa, không tài sản, khất tiền thuê nhà tại khu phố người nghèo này tận ba tháng?

Giống như vô gia cư?

Đùa gì vậy?

Nhan sắc này đủ để đi làm minh tinh luôn ấy chứ! 

Không có khả năng diễn xuất cũng chả sao, tuỳ hứng chụp vài tấm ảnh cũng có thể kiếm được khối tiền từ các nhãn hàng thời trang, dạo bước xuống phố, chắc chắn sẽ có vô số người đến xin chụp ảnh cùng vì tưởng là người nổi tiếng, với vóc dáng và nhan sắc đó...

Lý Hân Nghiên vô thức bật lưỡi thành tiếng.

Không đi làm minh tinh hay người mẫu ảnh thì đúng là phí của trời!

Song, Lý Hân Nghiên đi vào trong bếp, kéo Uyển Đình Nhu sang một bên, bí mật hỏi...

"Cậu có chắc hắn ta thực sự là một kẻ túng thiếu không vậy? Chỉ dựa vào ngoại hình của hắn ta, tớ không nói điêu, có thể trở thành một minh tinh hoặc người mẫu đấy!"

Uyển Đình Nhu phì cười...

"Không phải những người có nhan sắc đều thích hợp làm minh tinh hay người mẫu đâu, huống hồ, anh ấy chỉ là một học sinh bình thường đến đây du học? Hơn nữa, quê nhà anh ấy cũng không phải là ở đây."

Lý Hân Nghiên ngẫm nghĩ lại, thấy cũng đúng, không phải cứ có nhan sắc là có thể trở thành ngôi sao, chưa kể đến, giới giải trí vốn rất phức tạp.

"Bây giờ mỗi ngày đều ở cùng hắn ta, cậu có nảy ra suy nghĩ gì không?"

Uyển Đình Nhu lắc đầu ngao ngán, không phải trước đây Hân Nghiên còn lo lắng hắn sẽ làm gì đó với cô sao, bây giờ có vẻ cô ấy lại lo lắng ngược lại, sợ cô sẽ làm gì với hắn thì đúng hơn.

Lý Hân Nghiên còn chưa biết được tình cảm giấu kín trong tim cô...

"Anh ấy lớn hơn tớ bốn tuổi, hiện tại giữa tớ và anh ấy chỉ là mối quan hệ anh trai đối với em gái thôi. Cậu đừng lo."

Tuy Uyển Đình Nhu nói vậy nhưng Lý Hân Nghiên vẫn không thể yên tâm, cô không tin, trên đời này lại có loại quan hệ "anh trai - em gái" kết nghĩa gì đó...

Nghe rất ư là hoang đường!

Trong đầu cô, nếu có là loại quan hệ đó đi chăng nữa thì trước sau gì cũng sẽ đi đến một kết quả duy nhất đó chính là...

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!

Đồng ý là người bạn cô rất xem trọng mối quan hệ này, nhưng còn gã kia thì sao, hắn có tốt như bạn cô đã nói hay không? 

Thật sự là không giống như những gì cô đã tưởng tượng?

Lý Hân Nghiên nghĩ xong, liền đi tới trước mặt Vương Thiên Ân...

"Tôi phải nói những lời cảnh cáo anh trước, anh có thể sống ở đây, nhưng anh phải đảm bảo không được làm điều xằng bậy, không lừa gạt Tiểu Nhu. Phải biết rằng Tiểu Nhu ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Nếu anh là kẻ lừa đảo, tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh!"

"Nghiên Nghiên, cậu nói gì vậy? A Hạo sẽ không nói dối tớ đâu."

Uyển Đình Nhu vội vã nói xen vào.

"Cậu quen biết anh ta bao lâu chứ? Dù sao cũng phải nói rõ ràng trước. Này! Anh có nghe rõ không hả?" 

Lý Hân Nghiên lập tức quét tầm mắt sang Vương Thiên Ân.

Hắn bình thản, ánh mắt sắc bén không ngần ngại mà nhìn chọc thẳng vào đôi con ngươi mang theo sự cảnh giác của Lý Hân Nghiên, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên...

"Được, tôi hiểu rồi."

Rõ ràng vẻ mặt của hắn lúc này là cười nhạt, hơn nữa cũng không hề có ý phản bác mà chỉ trả lời là đã hiểu.

Nhưng dường như trong lòng Lý Hân Nghiên lại có một nỗi bất an khó giải thích, giống như loại khí thế nguy hiểm, cư nhiên khiến cô cảm thấy giống như đang bị hắn cảnh cáo ngược lại?

Không...

Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chắc vì tính cô hay đa nghi thôi, cô suy nghĩ nhiều rồi.

Lý Hân Nghiên tự nhủ trong lòng. 

Lát sau, khi ra về, cô vẫn ngầm dặn dò người bạn tốt của mình phải biết tự bảo vệ bản thân, thuận tay nhét vào tay cô cái đồ chích điện, nói cô phải giữ bên mình, phòng tránh có chuyện không may xảy ra...

Nói nào là không thể tin tưởng ai, nào là thời buổi này rất nguy hiểm, dù sao thì hắn cũng là đàn ông, bạn cô lại xinh đẹp như vậy, cô không tin là hắn không nảy sinh...thú tính?

Năm lần bảy lượt nói Đình Nhu nhất định phải ấn gọi cho cô mỗi khi có chuyện.

Khi trong nhà chỉ còn lại hai người, Uyển Đình Nhu mới nói với Vương Thiên Ân...

"Anh đừng bận tâm về những lời vừa rồi của Nghiên Nghiên, cậu ấy chỉ đang lo lắng cho em thôi."

"Cô ta là bạn của em. Những gì cô ta nói, tôi sẽ không để tâm."

Vương Thiên Ân đáp lại. 

Lời cảnh báo như vậy đối với hắn quả thật rất buồn cười.

"Quan hệ của em và cô ta tốt lắm sao?"

"Ừm, rất tốt."

Cô mỉm cười.

"Đối với em, ngoài bà ra thì cô ấy chính là người chị em tốt nhất, thương yêu em nhất."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi