NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Uyển Đình Nhu khẽ lắc đầu.

"Thế còn nhạc cụ?"

Tiêu Lang hỏi.

"Tôi biết chơi dương cầm, nhưng mà..."

"Vậy thì tốt rồi!"

Tiêu Lang vui mừng nói lớn. 

"Cô không biết thời gian qua chúng tôi tìm kiếm một gương mặt xinh đẹp thoát tục biết chơi piano đến thế nào đâu? Có nhìn thấy chiếc dương cầm lớn ở tiền sảnh không? Đợi người đến ngồi vào, đợi đến sắp mốc meo cả rồi."

Trong lời nói của Tiêu Lang, rõ ràng là rất vui vẻ chào đón cô, nhưng Uyển Đình Nhu lại có chút bối rối, cô cúi đầu, ngập ngừng nói...

"Nhưng... nhưng mà tôi không biết chơi như một nghệ sĩ chuyên nghiệp, chỉ có thể chơi những bài cơ bản thôi. Hồi học cấp hai nhà trường có phòng học năng khiếu, tôi vì thích chơi dương cầm nên sau giờ học thường hay ở lại tầm một hai tiếng để luyện tập, thời gian đó tính đến hiện tại chắc cũng đã gần mười năm rồi..."

"Không sao."

Tiêu Lang bất giác cắt lời.

"Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể thuê thêm giáo viên dương cầm mỗi ngày đến để hỗ trợ cho cô. Yên tâm, hoàn toàn miễn phí."

"Có thật không?"

Uyển Đình Nhu ngẩng mặt lên, cô mỉm cười rạng rỡ, nhưng cũng chính khoảnh khắc này, một suy nghĩ đồng thời chạy xẹt qua đầu cô, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, nụ cười như nắng mai lại không báo trước mà biến mất trên khuôn mặt.

"Sao vậy?"

Tiêu Lang hỏi.

"Bà tôi nói, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, anh giúp đỡ tôi như vậy... Không phải chỉ đơn giản là mời một đứa nghiệp dư như tôi đến chơi dương cầm có phải không?"

Tiêu Lang cười nhạt, nhún vai.

"Sao lại phải suy nghĩ phức tạp thế làm gì? Sao cô không thử nghĩ theo hướng đơn giản hơn, đó là đàn anh như tôi tốt bụng, muốn giúp đỡ đàn em có hoàn cảnh khó khăn có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống? Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng trường mà? Không phải sao?"

Uyển Đình Nhu hé môi, vừa định trả lời thì Tiêu Lang lại nói tiếp...

"Tôi khuyên cô nên đồng ý, bởi vì đề nghị này không có gì bất lợi đối với cô cả. Hoàn toàn chỉ có lợi ích mà thôi. Hơn nữa, nếu đã là tiếp viên cấp SS, tất nhiên là sẽ có chế độ đối đãi riêng, ngoài những điều mà tôi vừa phổ biến với cô ban nãy, thì còn có một điều mà cô chắc chắn sẽ cảm thấy hài lòng, đó là..."

Tiêu Lang đẩy qua một tờ giấy, gõ gõ ngón trỏ lên trên đó, ra hiệu cho cô nhìn vào điều khoản mà hắn sắp nói tới.

"Tiếp viên cấp SS, sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kì vị khách nào có cấp thấp hơn, nói chính xác hơn là, ngoài Vương thiếu Vương Thiên Ân và người đàn ông kia ra, chỉ cần vẫn còn ở trong địa bàn của Bar Kim Cát, sẽ không một ai có quyền yêu cầu cô phục vụ hay làm những việc mà cô cảm thấy không thoải mái, đây là luật! Nếu bất cứ một ai có hành vi cưỡng ép, đích thân tôi, quản lý của quán bar này sẽ thay mặt cô đứng ra mặt giải quyết."

...

Ngồi luyên thuyên cũng đã gần mười hai giờ, Tiêu Lang thực ra vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Uyển Đình Nhu lại xin hắn cho cô có một ngày suy nghĩ kĩ càng, sau đó sẽ chủ động liên hệ lại với hắn sau.

Tiêu Lang lái chiếc xe thể thao ra trước cửa quán bar, một tên mặc vest đen đứng gần đó nhanh chóng chạy lại mở cửa ra giúp cô, cúi người đầy cung kính.

"Cảm ơn." 

Uyển Đình Nhu nhẹ nhàng đáp lại, sau đó bước lên xe.

Bên trong xe một màn yên tĩnh, qua một chút, Tiêu Lang lại mở lời đánh tan đi bầu không khí yên ắng giữa hai người...

"Tôi thật sự mong cô sẽ đồng ý."

"Tôi sẽ suy nghĩ."

Uyển Đình Nhu quay sang nhìn Tiêu Lang, ngữ khí ôn hoà.

"Cô còn gì thắc mắc không, đường đến nhà vẫn còn một đoạn khá dài đấy?"

Uyển Đình Nhu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là quay về chủ đề ban đầu...

"Sao những tin tức liên quan đến Vương Thiên Ân đều không thể tìm thấy?"

Tiêu Lang cong môi, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc...

"Cô có vẻ mang chấp niệm với tên đó nhỉ?"

"Không được sao?"

Uyển Đình Nhu thản nhiên hỏi.

"Không phải là không được, chỉ là... đừng nên quan tâm thì hơn."

Uyển Đình Nhu nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn Tiêu Lang, rất nhanh, cổ họng cô đã bật ra hai tiếng...

"Tại sao?"

"Hắn ta không phải là người muốn tìm hiểu thì tìm hiểu, muốn biết gì thì ắt sẽ biết nấy. Là một gã vô cùng nguy hiểm và kín kẽ. Kể cả phóng viên và nhà báo nếu không có sự đồng ý của hắn thì bất cứ ai cũng không được phép đưa tin dù chỉ là một thông tin nhỏ nhất, ngoại trừ những lần Vương Sâm ba hắn kiên quyết muốn đưa những tin liên quan đến tập đoàn, cần phải công khai với tất cả mọi người thì những bài viết đó sẽ được phép đăng tải, và tất nhiên, không có hình ảnh minh hoạ."

Tiêu Lang quay sang nhìn cô gái nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn hắn, dáng vẻ giống như đang chờ đợi hắn tiếp tục mà không khỏi bật cười một tiếng.

"Không cần phải nói chắc cô cũng hiểu nhỉ? Chính vì vậy nên những ai dám cả gan viết bài liên quan đến đời tư của hắn thì chắc chắn sẽ có kết cục rất thảm, nhẹ thì sẽ bị đuổi ra khỏi ngành vĩnh viễn, thậm chí còn có thể gây áp lực đến cả tổ chức nơi người đó làm việc, hắn sẽ xử cả lũ bao gồm cấp trên của bọn họ, tội không quản lý nghiêm ngặt nhân viên, nặng thì chẳng những bị đuổi mà đến cả mạng cũng không còn đấy!"

"Cái gì?"

Uyển Đình Nhu sửng sốt, đôi đồng tử phút chốc đã giãn to.

"Ý anh là... gi... giết chết sao?"

"Không thì còn có thể là gì? Ngôn từ của tôi khó hiểu lắm sao?"

Tiêu Lang cười lớn, dường như không mấy lạ lẫm gì với những điều này nữa, vì dù sao, bản thân hắn cũng là một xã hội đen mà.

"Sao có thể chứ? Hắn ta là thần thánh ư? Hắn nghĩ mình là ai mà dám tự tiện hành quyết người khác như vậy? Cảnh sát đâu? Luật pháp không can thiệp ư?"

"Cô gái nhỏ à, cô ngây thơ quá đấy. Cô nghĩ xã hội này chỉ xoay quanh cảnh sát và pháp luật sao?"

Tiêu Lang thở dài, nhếch mép cười...

"Xã hội này giống tảng băng trôi vậy, cảnh sát và pháp luật chính là bề nổi của nó mà thôi, không một ai có thể lý giải được việc... Tại sao ngày hôm đó phóng viên A lại chết? Kết quả khám nghiệm tử thi đề là tự sát, nhưng không một ai quan tâm. Ngày hôm sau lại có nhà báo B chết, kết quả lại là tự sát, vẫn không một ai quan tâm? Họ vốn chỉ nhìn thấy bề nổi của tảng băng thôi, không một ai biết bên dưới nó tồn tại cái gì cả? Có những thứ giống như ma quỷ vậy, lặng lẽ xuất hiện, lặng lẽ biến mất, đến cả một vết tích cũng không có, hoàn toàn sạch sẽ, giống như... Hắn chưa bao giờ xuất hiện ở đó vậy!"

Uyển Đình Nhu nghe đến đây, bất giác rùng mình, cô bỗng cảm thấy nổi gai ốc, nhưng vẫn cố hỏi thêm một câu...

"Vậy tại sao bọn họ lại chết? Hắn giết người như vậy, đến cả anh còn biết được thì sao cảnh sát và pháp luật lại không biết? Không can thiệp? Hắn ỷ mình giàu có nên mua chuộc tất cả bọn họ ư?"

"No no..."

Tiêu Lang lúc lắc ngón tay trỏ.

"Cô nói thế là xem thường tác phong của hắn quá rồi. Tên Vương Thiên Ân đó, hắn không bao giờ đích thân làm những việc tầm thường như vậy bao giờ cả, bao gồm cả việc mua chuộc mà cô nói, hắn cũng chưa từng bỏ ra một xu nào để...''

''Sao có thể chứ?''

Uyển Đình Nhu bất giác nói chèn vào, đôi mắt ánh lên một sự kinh ngạc tột cùng.

''Sao lại không? Hắn đã từng nói rằng, chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới phải dùng đến đồng tiền để bưng bít cho tội lỗi mà chúng đã gây ra, thì cô nghĩ xem... hắn có khả năng không?''

Uyển Đình Nhu vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Chỉ có những người hoạt động trong thế giới ngầm mới có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn mà thôi. Tên đó ngoài đóng kịch là xuất sắc ra thì còn có thể nguỵ trang rất giỏi nữa."

Tiêu Lang giương cao khoé miệng, lầm bầm...

"Hừ! Một thằng khốn đa nhân cách!"

"Sao cơ?"

"À không... không có gì."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi