NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

Trong bóng đêm, tiền sảnh trở nên xa hoa, cao sang khó với. Ngọn đèn cao nhã chiếu sáng cả màn đêm. Giờ khắc này, ngay cả những ngôi sao trên trời cũng phải nhạt nhòa đi.

Từ trong thang máy bước ra, Uyển Đình Nhu giống như một nữ thần, cô chậm rãi kéo nhẹ tà váy bước ra bên ngoài, tiến đến chiếc dương cầm màu đen ngồi xuống.

Mọi người tiến vào sảnh chính, ai nấy đều đang chọn cho mình một góc đứng đẹp để đứng chiêm ngưỡng được trọn vẹn nữ thần bên dưới ánh đèn pha lê.

Đêm nay, cô diện cho mình một chiếc đầm xẻ tà màu đỏ máu, váy xẻ tà rất cao, vừa khéo có thể khoe trọn đôi chân dài thẳng tắp của cô, chiếc đầm trễ vai bó sát vào những đường cong như yêu tinh, ôm trọn vào khuôn ngực đầy đặn mà hờ hững, thấp thoáng trong đáy mắt không quá lộ liễu, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ đều dâng lên một cảm xúc tò mò vô cùng kích thích.

Uyển Đình Nhu lướt nhẹ ngón tay ngon dài trên từng phím đàn, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm không quá cầu kỳ nhưng lại vô cùng sắc sảo và diễm lệ.

Cô đẹp đến mức khiến cho những gã đàn ông kia mắt chữ A mồm chữ O trầm trồ khôn nguôi, vẻ đẹp lộng lẫy không gì có thể sánh được quả đúng với hình mẫu về Seris trong trí tưởng tượng của bọn họ.

Mọi người đứng một lúc lâu, phải hơn một tiếng sau, tiền sảnh mới vơi đi bớt, tối nào bọn họ đến đây cũng đều phải nán lại một lúc để ngắm nhìn Seris chơi các bản giao hưởng nổi tiếng, chung quy nếu không phải vì cái thứ bậc chết tiệt mà quán bar đã quy định, bọn họ nhất định sẽ vung tiền thật mạnh tay để được ở cạnh cô.

Hiện tại nếu muốn tiêu tiền thì cũng đã quá muộn, quy định ở đây mỗi năm đều tăng thêm một ít, khách thượng lưu nếu muốn giữ vững cấp bậc đều phải chi tiền vào đây đều đặn mỗi tháng, mỗi năm mới có thể duy trì cấp bậc và thăng hạng.

Tính đến thời điểm hiện tại, cấp bậc S đã đạt đến ngưỡng 100 tỷ nhân dân tệ, trong đó vị khách mang danh Thượng Đế đang giữ vững ở vị trí đầu tiên đó là Vương thiếu Vương Thiên Ân với tổng số tiền tích luỹ là 160 tỷ, người tiếp theo đứng ở vị trí nhì bảng, tổng tiền tích luỹ là 115 tỷ. Hai con người nằm đầu bảng xếp hạng với số tiền tích luỹ cao ngất ngưỡng khiến cho những đối thủ ở phía sau đều phải dè chừng, đến cả Uông Sở Diệu đứng ở hạng ba, nằm trong top 10 những vị khách hạng A cũng chỉ đạt đến 87 tỷ.

Chính vì vậy, ngoại trừ Vương Thiên Ân năm đó được ghi vào sử sách Bar Kim Cát ra thì những người còn lại, nằm ở sau đó chỉ mới chạm đến mốc B, tức hạn mức là 25 tỷ chắc chắn sẽ không bao giờ có thể thăng đến hạng A chứ đừng nói đến cấp bậc S, điều đó là vô cùng xa vời, thậm chí là không có khả năng!

Hơn nữa, bọn họ cũng không điên khùng đến mức tiêu tiền vào trong cái quán bar xa xỉ này chỉ để mua vui hay làm giàu cho chuỗi ngân hàng của Dương Khắc Phong, trong khi họ có thể dắt những mỹ nhân ra bên ngoài để vui vẻ ngay chính biệt tự riêng của bọn họ.

Uyển Đình Nhu nhíu mày nhìn về phía tiền sảnh, nếu không phải vì công việc, cô nhất định sẽ không mặc kiểu váy khoe da thịt như thế này ngồi ở đây cho bọn họ chiêm ngưỡng như một tác phẩm nghệ thuật.

Đánh đàn suốt năm tiếng, cô lại nhìn đồng hồ lớn trên bức tường, đúng mười một giờ, lúc này mới thở dài một hơi thật thoải mái, rồi nói nhỏ...

"Tan làm."

Uyển Đình Nhu chỉnh lại tà váy, vừa định đứng lên, Tiêu Lang đã cầm một ly rượu bước tới, cười nhạt hỏi...

"Thế nào? Đã quen thuộc với tiến độ công việc ở đây chưa?"

Uyển Đình Nhu mỉm cười theo phép lịch sự, nhẹ nhàng gật đầu một cái...

"Sớm đã quen rồi... Cảm ơn quản lý Tiêu quan tâm."

Nghe thấy vậy, Tiêu Lang thở dài, chống tay lên trên chiếc dương cầm nhìn Uyển Đình Nhu nói...

"Nghe xa cách thế nhỉ? Tôi vẫn thích cô gọi tôi là đàn anh hơn."

"Nhưng ở đây là nơi làm việc, anh là cấp trên, tôi là cấp dưới, gọi như vậy có vẻ... không được phù hợp cho lắm."

Uyển Đình Nhu dời tầm mắt sang hướng khác, cô nghĩ thầm, nói vài câu xã giao, chắc cũng đã đến lúc kết thúc.

Cô đứng lên, khẽ cúi đầu, xem như là tạm biệt.

Cô xoay người liền đi đến thang máy ấn về phòng thay quần áo, tiện thể tẩy trang, Uyển Đình Nhu cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau thật mạnh mấy cái. Trong gương lớn liền xuất hiện một khuôn mặt vừa được tẩy trang xong không có một chút biểu cảm nào của cô, cô vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy với lấy túi xách đi ra khỏi căn phòng.

Uyển Đình Nhu tiến xuống tiền sảnh, đang định gọi cho mình một chiếc taxi, chợt, Tiêu Lang bên trong chiếc xe thể thao rồ ga tiến lên, hắn ấn cửa sổ hạ xuống nói...

"Lên xe đi, tôi đưa cô về."

...

Ngồi trong xe, một bầu khí yên ắng lại trỗi dậy, suốt ba tháng qua vẫn luôn như vậy, hễ khi nào chở Uyển Đình Nhu về nhà, Tiêu Lang cũng đều là người phải mở lời trước.

"À... Khi trước tôi nhớ cô đã từng hỏi tôi về giới hạn cấp bậc là gì đúng không?"

Uyển Đình Nhu khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng, không buồn quay sang nhìn Tiêu Lang.

"Giới hạn cấp bậc là hạn mức để giúp các vị khách thăng hạng và thể hiện quyền lực trong giới thượng lưu. Đối với những người chưa đạt đến thành viên thứ cấp thì cần phải tiêu 5 tỷ mới có thể đạt cấp C, bước vào những cấp thấp nhất trong bảng xếp hạng... Cô hiểu không?"

Tiêu Lang cặn kẽ giải thích, ánh mắt lâu lâu lại đánh sang Uyển Đình Nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi