NÀY VƯƠNG ÁC THIẾU, CHỚ LÀM LOẠN!

"Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy?"

Vương Thiên Ân gằn giọng hỏi.

Uông Sở Diệu vẻ mặt thoáng sự chần chừ. Hắn trả lời:

"Thực ra thì, tôi cũng không biết...phải bắt đầu như thế nào?"

Không biết bắt đầu như thế nào ư?

Tên này đang đùa mình chắc?

Bình thường chẳng phải mồm mép nhanh nhảu hoạt bát lắm sao?

Hôm nay thốt ra câu nói này thật trông chẳng giống hắn chút nào.

"Không biết bắt đầu ra sao thì cứ nói thẳng vào trọng tâm đấy. Vậy sẽ dễ dàng hơn."

Uông Sở Diệu cười khổ. Hắn gục đầu trên vô lăng rồi quay sang nhìn Vương Thiên Ân. Thở dài:

"Làm sao tôi có thể mở lời khi người bạn quan trọng nhất đối với tôi..."

"Không ủng hộ tình yêu của tôi chứ?"

Đúng là người tính không bằng trời tính, trốn đi cả vòng trái đất thì vẫn quay về điểm xuất phát. Chả trách sao trái đất này không phải là hình vuông hay tam giác?

Nực cười thay lại là những mối quan hệ không mong muốn nhưng lại vô tình liên quan một cách cố ý.

"Haiss..."

"Tôi thở dài vì khổ tâm. Xin hỏi Vương Ác Thiếu đây là vì điều gì?"

Uông Sở Diệu nhướn mày đầy thắc mắc.

Vương Thiên Ân chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà hỏi luôn:

"Cô ta có gì thú vị à?"

Cũng đúng, hắn trước giờ không sợ trời, không sợ đất. Hắn chỉ nghĩ đơn giản là không hiểu, không biết thì cứ việc hỏi thôi. Đành vậy. Vương Thiên Ân đang chờ đợi một câu trả lời khiến hắn cảm thấy tâm phục khẩu phục.

"Thú vị?"

"Cô ấy không thú vị. Chỉ là tôi cảm thấy..."

Uông Sở Diệu ngập ngừng.

"Tôi muốn mình được tiến xa hơn nữa. Tôi thích Uyển Đình Nhu. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự rung động trước một cô gái nào cả. Cho đến khi, tôi gặp được cô ấy."

Vương Thiên Ân chưa từng thấy Uông Sở Diệu như vậy bao giờ. Trước đây, đối với hắn, nữ nhân là phù phiếm, ấy vậy mà giờ đây, ánh mắt của Uông Sở Diệu khi nhắc đến Uyển Đình Nhu lại vô cùng dịu dàng và ngời sáng.

Đồng ý rằng hắn là một tên sát gái, tâm tư cũng đen tối chẳng kém gì những tên đàn ông ngoài kia là bao, nhưng sự thật thì vẫn mãi là sự thật, đó là...

Hắn chưa từng yêu ai bao giờ.

"Cậu chắc chắn?"

Đôi mắt Uông Sở Diệu loé lên những tia tràn đầy hi vọng. Hắn quay sang nắm lấy tay của người anh em chí cốt, thành khẩn da diết:

"Chắc chắn đấy. Cậu có kinh nghiệm nhiều hơn tôi. Cho tôi một vài lời khuyên đi. Ngoài cậu ra tôi chẳng biết phải hỏi ai nữa cả."

"Cứ mời cô ta đi công viên giải trí hay những nơi có tầm cao xem sao? Chẳng phải phụ nữ thường hay thích những nơi ấu trĩ như vậy sao?"

"Công viên giải trí? Nơi có tầm cao à? Nghe giống đu quay nhỉ?"

"Tuỳ cậu. Hối hận thì đừng tìm tôi."

Uông Sở Diệu vỗ vai Vương Thiên Ân, nở một nụ cười đầy niềm tin vững chãi:

"Đừng lo. Tôi chắc chắn sẽ không hối hận."

Đình Nhu, tôi thích em. Đợi tôi.

Miệng thì bảo "tuỳ" nhưng sao trong thâm tâm mình chẳng muốn điều đó được xảy ra chút nào vậy nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi