NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Nhắc tới Kim Quang Dao, sắc mặt Lam Hi Thần tối sầm, tìm cái ghế ở cạnh giường ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại vụ giằng co giữa hắn và Kim Quang Dao trên Kim Lân Đài cho Nguỵ Vô Tiện nghe một lần.
"Vậy thì đúng rồi".

Mắt Nguỵ Vô Tiện loé lên một tia sáng sắc bén, tinh thần phấn chấn, đem những gì hắn tận mắt nhìn thấy khi hắn và a Bích cộng tình dưới tầng hầm của con dê yêu quái, sau đó kể chi tiết câu chuyện chính tai nghe từ Ôn Hoán.
Kể chuyện xong, Lam Hi Thần gật đầu cảm khái: "Hoá ra bà ấy chính là Ôn Hoán, tổ tiên của Ôn thị xâm chiếm lăng mộ Trương gia....!Cho nên, tiền bối Lam Tế ăn trộm linh hồ chứa nước tinh khiết, đã nói sự thật, đồng loã của ông ấy, vị công tử họ Trương kia, năm đó cũng cho rằng linh hồ có thể hoá giải hoả thuật của Ôn thị, bởi vậy mới đến Cô Tô Lam thị xin giúp đỡ".
Lời nhắc nhở này vừa nói ra, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ đến một việc quan trọng, "Trạch Vu Quân, Ôn Hoán hiện giờ ra sao? Các ngươi ở trong nhà của Thông Lung, hẳn là cũng gặp được bà ấy mới phải".
Lam Hi Thần nói: "Ừ, lúc ấy ta nhận được thư của ngươi, liền mang theo linh hồ đến Nghĩa Thành, tập hợp cùng với Giang Trừng và nhóm người thúc phụ cũng đang tìm tung tích của ngươi và Vong Cơ.

Vì đề nghị trong thư của ngươi, ta thi pháp dẫn nước trong linh hồ lên bầu trời hoá thành mưa, nước mưa rơi xuống các thi thể bị đốt cháy, thực sự xối thành một vũng bùn tanh hôi.

Sau khi tiêu diệt sạch sẽ đám hoả thi quanh quẩn trong Nghĩa Thành, thì xuất hiện chuyện bất thường, rất nhiều pháp khí mang theo trên người của mọi người đều nổi lên phản ứng, đúng lúc này, Ôn Ninh công tử đi vào trướcc tìm ngươi không thu hoạch được gì, cũng đã quay trở lại...!Thiếu chút nữa lại bị Vong Cơ...!Khụ, tóm lại, chúng ta căn cứ vào chỉ dẫn của pháp khí chạy tới bên ngoài Nghĩa Thành, bên trên căn nhà hoang tàn của Sơn Thần, khắp nơi đều là âm linh ngút trời, sau khi chúng ta trấn áp âm linh, vị...! Thông Lung công tử này mở rộng cửa phụ ra, đón chúng ta vào, Vong Cơ y...!sau khi nhào tới bên cạnh ngươi thì ngất xỉu.

Cũng chỉ có Vong Cơ, y liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngươi ngã trong vũng máu, trên thực tế lúc ấy mọi người chúng ta, đều bị cái người bốc cháy toàn thân kia thu hút sự chú ý".
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện dời ánh mắt qua, Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn một khoảnh khắc, ánh mắt dao động hiện ra một tia cảm xúc không rõ, lại xoay đầu không nhìn hắn, tay Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, muốn giơ ra nắm lấy bàn tay dưới tay áo của Lam Vong Cơ, lại phát hiện y ngồi xa như vậy, một cánh tay thế nhưng không với tới.
Không chú ý đến động tĩnh nhỏ của đôi biệt nữu này, Lam Hi Thần tiếp tục nói: "Nghĩ lại, khi đó đầu óc của mọi người đều liên tưởng đến một việc -- hoả thi, trong lúc nhất thời lại một lần nữa liên hệ ngươi đang thở thoi thóp trên mặt đất với âm mưu trên Bách Phượng Sơn, nhưng ngươi đã mất đi sự uy hiếp, cho nên mọi người liền bao vây người lửa kia.


Tình hình lúc ấy rất là hỗn loạn, mọi người hoảng sợ một trận, phát hiện người lửa cũng không tấn công bọn họ, vì thế mới có người lên tiếng một cách đứt quãng, ném ra đủ loại nghi vấn cho bà ấy.

Vị...!Ôn Hoán mà ngươi nói này, lúc ấy cũng không nói cho chúng ta biết chân tướng, trên thực tế bà ấy căn bản không nói được mấy câu, chỉ nói là có người không biết từ đâu tìm được hầm mộ của bà, đào bà ra khỏi hầm mộ, sau đó có một thiếu niên chặt đứt một tay của bà, cũng luyện tập hoả thuật tại đỉnh núi này.

Mọi người tranh nhau xâu chuỗi mọi việc lại một chút, Tiết Dương đã chết, cánh tay lửa không ngờ lại bị trộm, Kim Quang Dao không biết tung tích, dưới tình huống mù mờ không biết tại sao lại sinh ra cảm giác cùng chung kẻ địch, yêu cầu vị tiền bối này một lời giải thích.

Mà bà ấy lại chỉ yêu cầu...!hồn chết thân diệt, chôn sâu dưới đất".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nguyện vọng đó của bà...!đã thực hiện chưa?"
Lam Hi Thần hơi hơi gật đầu, cảm xúc ngổn ngang trăm mối nói: "Ta khi đó liền nhớ tới linh hồ chứa nước tinh khiết ở trên người.

Nước từ trong linh hồ tưới lên người bà, thân hình bà lập tức hoá thành một đống tro tàn nóng chảy, một bãi bùn đen, không còn lại gì".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Bà ấy...!có để lại lời nói gì không?"
Lam Hi Thần nói: "Bà ấy nói, bà muốn từ biệt con gái, tiền bối gọi một cái tên, khi đó có pháp khí trấn hồn của ai đó phát ra âm thanh khác thường.

Nhưng chỉ vang lên một chút như vậy, rồi không có tiếng động gì nữa."
Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, tiếc hận nói: "Vậy đó chắc là a Bích rồi, vong hồn bị liên luỵ trong lúc trấn áp, đã bị pháp khí tiêu diệt, phản ứng của sợi tàn hồn cuối cùng".
Lam Hi Thần nói: "Vị Ôn tiền bối này, cuối cùng còn nói ra một địa điểm, người sau màn đem bà xuất hiện trở lại hậu thế, nếu muốn đạt được sức mạnh để nổi dậy trở lại, rất có khả năng sẽ đến một chỗ".
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sắc bén lên: "Chỗ nào?"
Lam Hi Thần nói: "Lăng mộ của Trương gia".
Nguỵ Vô Tiện thoáng sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: "Trương gia năm đó là thế gia khổng lồ tung hoành triều dã, trong mộ không chỉ có một số lượng lớn quan tài không mục rữa, càng là có một số lượng lớn thi thể, có thể cung cấp cho việc luyện hoả, địa điểm cũng bí mật, đốt rách trời cũng không ai biết, nếu Kim Quang Dao cố ý bồi dưỡng ra một kẻ kế nhiệm Tiết Dương, người kế nhiệm muốn học hoả thuật, nơi đó quá mức thích hợp rồi, cũng nhân tiện ẩn nấp để tránh bị săn đuổi.

Nhưng...!mộ Trương gia ở đâu?"
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, "Ngươi hôn mê nửa tháng nay, ta gần như mỗi ngày đều đi Tàng Thư Các, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối để lại từ trong sách cổ, nhưng...!không có kết quả.

Sau đó, ta lại nghĩ tới, a Dao...! Kim Quang Dao hắn biết được chỗ này, rất có khả năng là từ những tài liệu thu được của Ôn thị sau Xạ Nhật Chi Chinh, Ôn thị từng tiêu diệt sạch Trương thị, trong tài liệu hẳn là có ghi chép tỉ mỉ hầm mộ Trương gia.

Nhưng Kim công tử...!hiện giờ là Kim tông chủ, y nói mật thất của Kim Quang Dao không biết khởi động cơ quan gì, bây giờ không ai có thể phá nổi, đồ đạc bên trong, cũng không thể thấy ánh mặt trời được nữa".

Vừa dứt lời, nhìn thấy hai người bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt còn có chút tái nhợt lại nhíu mày, hắn hơi mỉm cười, nói: "Việc này không vội, đợi thân thể các ngươi khoẻ hẳn, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn".
Hắn vừa nói xong câu này, Nguỵ Vô Tiện đã đứng dậy khỏi giường, hất ngược mái tóc lên, tinh thần sảng khoái nói: "Trạch Vu Quân, ta đã rất khoẻ rồi! Thật sự, mỗi ngày đều được ôm truyền linh lực, con cũng có thể đẻ ra luôn rồi! Lại nói, ở cữ cũng phải xuống đất đúng không, ta dưỡng bệnh, nói chung cũng không thể giống như vỗ béo heo nái đi!"

Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi đến vô cùng kỳ quái, hầu kết hơi nhúc nhích, nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Nguỵ Anh, đừng nói bậy...."
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, ấp dưỡng linh đan có thể hoá thành con sao?"
Hơi thở Lam Vong Cơ đều đã hỗn loạn cả lên, lạnh lùng nói: "Chưa từng nghe qua".
Nguỵ Vô Tiện cười đến mức ruột gan muốn rớt ra, cả người nghiêng đến trước mặt Lam Vong Cơ, ngo ngoe rục rịch, một ngón tay sắp sửa miết lên lỗ tai y, xem chín chưa, đúng lúc này, truyền đến tiếng đập cửa, chỉ nghe thấy một giọng nói thập phần gợi lên hồi ức: "Vong Cơ, là ta".
Giọng nói gợi lên hồi ức bị xử phạt, chịu mắng, phạt quỳ, chép gia quy.
Màng nhĩ của Nguỵ Vô Tiện rung lên mấy cái, đầu óc không kềm chế được mà ong ong lên, ai ngờ phản ứng của Lam Hi Thần còn lớn hơn cả hắn: "Là thúc phụ!".

Vẻ mặt đó, nhìn giống như là đang uống rượu chơi đoán số giấu xuân cung đồ bị bắt tại trận vậy, Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười hắc hắc, hay cho Trạch Vu Quân, từ biệt mấy năm, thế mà cũng học hư, không biết làm chuyện gì trái lương tâm, mà khiến đường đường là một Lam tông chủ như hắn hoảng sợ thành ra như vậy.
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng va vào nhau, không hẹn cùng nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Sự thật chứng minh, vị trí tông chủ này không phải làm vô ích, đánh giá vài lượt, Lam Hi Thần đã mang dáng vẻ của một đương gia gặp biến không sợ, quả quyết dứt khoát, hướng về Lam Vong Cơ ra hiệu: "Vong Cơ, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của a Tiện một chút, ta đi giữ chân thúc phụ".
Nguỵ Vô Tiện mang tâm trạng thái độ ăn dưa xem náo nhiệt, nhất thời cũng không xem xét ý tứ trong lời nói của hắn (Lam Hi Thần), đang rất hào hứng nhìn Lam Vong Cơ hấp tấp chạy ra gian ngoài, người đã bị ấn xuống gối, chăn nhấc lên, Lam Hi Thần che chắn kín mít hắn lại bên ngoài truyền đến giọng nói trịnh trọng lạ thường của hắn: "Nguỵ công tử, uỷ khuất ngươi một chút, ngàn vạn lần đừng lên tiếng".
Nguỵ Vô Tiện: "....!Hả?"
Đây là...!giấu hắn giống như chơi trốn tìm hả?
Lúc này cuối cùng hắn mới phản ứng lại, mình chính là cái "chuyện trái lương tâm kia"!
"Không, ta vì cái --- ưm!" Hắn vừa muốn tránh thoát, đã bị Lam Hi Thần nhanh tay lẹ mắt nhét kín chăn, "A Tiện, đừng nhúc nhích đừng lên tiếng! Đợi thúc phụ đi rồi ngươi hãy ra!"
Nguỵ Vô Tiện buồn bực, chẳng lẽ Lam Khải Nhân chán ghét hắn đến mức độ này, ngay cả mặt hắn cũng không muốn nhìn? Hay là nói hai em bọn họ chứa chấp Di Lăng Lão Tổ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vốn là phạm vào gia quy, nếu bị phát hiện sẽ bị đánh bằng thước? Đang nói thầm, trong không gian tối tăm ngột ngạt thì nghe được giọng nói rất ngạc nhiên của Lam Khải Nhân: "Hi Thần, ngươi cũng ở đây?"
Ba người ngồi xuống, sau khi thăm hỏi thương thế của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân dường như không chút để ý nói: "Nguỵ Vô Tiện thế nào? Đã tỉnh lại chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Đã tỉnh, buổi sáng Vong Cơ mới đi thăm hắn trở về".
Hả? Trở về? Nhưng hắn đang ở đây nha?
Nguỵ Vô Tiện trong đầu lộp bộp vang lên một tiếng, sau đó liền hiểu rõ.
Hiển nhiên đối với bên ngoài, người Lam gia đã chuẩn bị một gian phòng khách cho hắn, chỉ là Lam Vong Cơ muốn canh giữ hắn, nên trộm mang hắn về phòng mình, Lam Khải Nhân nếu biết môn sinh đắc ý của ông ấy ngày ngày đêm đêm thân mật khắng khít với Di Lăng Lão Tổ ở chung một chỗ, chẳng phải nổi giận bay râu sao?
Chỉ tưởng tượng đến đây, trong lòng Nguỵ Vô Tiện dâng lên một cảm giác tự hào dào dạt, thầm nghĩ, cháu trai băng thanh ngọc khiết của ngài sớm đã bị ta làm bẩn ở Bách Phượng Sơn rồi, hiện giờ không chỉ dẫn sói vào nhà, còn quang minh chính đại ngủ hơn nửa tháng, ngài tìm chỗ ngồi khóc đi thôi.
Gian ngoài, Lam Khải Nhân làm như suy tư gì đó nói: "Nhưng hắn có nói gì không?"
Lam Vong Cơ liền kể lại những chuyện Nguỵ Vô Tiện mới vừa kể cho bọn họ, Lam Khải Nhân sau khi nghe xong, vuốt râu trầm ngâm.

Sau đó ba người ngắt quãng bàn bạc hành tung của Kim Quang Dao cùng với kế sách và thái độ trước mắt đối với các thế gia tiên môn một hồi, cuối cùng, Lam Khải Nhân uống ngụm trà, chậm rì rì nói: "Nguỵ Vô Tiện cũng đã tỉnh rồi, mấy ngày nữa, đợi thân thể hắn không việc gì, thì tống cổ ra ngoài đi".
Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu nhìn thẳng Lam Khải Nhân, "Thúc phụ...."
Lam Khải Nhân không biết vô tình hay cố ý, trốn tránh ánh mắt của y, nắm chặt ly trà trong tay, dùng khoảng thời gian cố tình trầm mặc này để cân nhắc chuyện gì đó, ý vị cảnh báo đột nhiên nảy sinh.
"Thúc phụ," ánh mắt Lam Vong Cơ trở nên sáng long lanh, "Nguỵ Anh hắn, hắn đã chiến đấu chống lại Tiết Dương một cách quên mình bằng tất cả sức lực, cứu mấy chục tính mạng từ trên xuống dưới của Lan Lăng Kim thị, điều này đủ để chứng minh thái độ làm người của hắn, tại sao ngài còn muốn..."
Chân mày Lam Khải Nhân giựt nảy lên, "Hắn cứu người, nhưng không thể thay đổi sự thật hắn là tà ma ngoại đạo, Âm Hổ phù bị huỷ, hắn liền gần như mất hết tính người ngay tại chỗ, tẩu hoả nhập ma, cuối cùng nếu không phải chúng ta hợp lực trấn áp tà linh, thì không biết sẽ làm hại nhân gian đến thế nào, ngươi dám bảo đảm, kết quả hắn cứu người nhiều hơn hại người không?!"

Lam Vong Cơ cắn răng nói: "Nhưng đây không phải là lỗi của hắn! Nếu Tiết Dương không đem Âm Hổ phù -----"
Lam Khải Nhân nói: "Không có Tiết Dương thì hắn vĩnh viễn không mất nhân tính không phát điên hay sao? Quỷ đạo hại người hại mình, hắn đã đi con đường này, cũng đừng trách người ta nhìn hắn với con mắt khác...." Màu mắt ông tối lại, đầy thâm ý lia mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, "Ngươi đừng cho là ta không biết, ta hỏi ngươi, thương tích trên người của ngươi, có bao nhiêu phần là do hắn ban tặng?"
Lam Vong Cơ sững người, im lặng không nói.
"Vong Cơ..." Lam Khải Nhân đau lòng nói, "Ta không muốn nhìn thấy, cái giá mà hắn phải trả khi tu quỷ đạo, lại ở trên người của ngươi a!"
"...."
Không khí im lặng một lát, nhất thời không có ai nói chuyện.
Nguỵ Vô Tiện bị che kín ở trong chăn phía bên này, một chút cảm giác bay bổng ấm áp mới vừa rồi trong nháy mắt mất sạch không còn thấy tăm hơi, lời nói của Lam Khải Nhân từng câu từng chữ gõ chưa bao giờ thấm sâu vào tim hắn như lúc này.
Cho dù là Lam Hi Thần, người luôn am hiểu việc làm trung gian giữa hai chú cháu bướng bỉnh này, nhưng hiện giờ cũng không nói ra được lời nào hay, trên Loạn Tán Cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng đã hỏi thăm được từ trong miệng của tu sĩ Kim gia, nếu lúc ấy Nguỵ Vô Tiện điên thêm một chút, nhập ma thêm một chút, đi tới trước thêm vài bước như thế, có phải Lam Vong Cơ sẽ mãi mãi không trở về được hay không? Ở Nghĩa Thành, hắn thấy Lam Khải Nhân gần như nổi trận lôi đình, muốn trói Lam Vong Cơ đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng đệ đệ chỉ còn một hơi tàn chống vỏ kiếm Tị Trần kia của hắn, làm như mù điếc, ai nói cũng không nghe, chỉ di chuyển một bước đi một bước quỳ về hướng Nguỵ Vô Tiện mất tích.

Trong nháy mắt Lam Hi Thần gần như sinh ra ý nghĩ, đệ đệ này của hắn, đời này xem như xếp lại rồi, nếu không gặp được Nguỵ Vô Tiện, có thể chịu khổ ít hơn một chút, có thể, ít nhất là bình an trôi qua cả đời hay không?
Làm người thân ruột thịt nhất, hắn rất hiểu suy nghĩ của Lam Khải Nhân, đối với chuyện này, hắn cũng không có lời gì để nói.
Cuối cùng, vẫn là Lam Khải Nhân kết thúc phiên xét xử này, ông sửa sang lại vạt áo, dường như dựa vào hành động này để phủi đi những sầu muộn không cách nào tan biến, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, giọng điệu dịu xuống, tuy không phải từng chữ mạnh mẽ, nhưng cũng lộ ra một vẻ quyền uy lặng lẽ, ra kết luận: "Vong Cơ, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, mọi người nói ngươi đã có phong thái của người nổi danh, ta thấy vốn là đã có, nhưng từ khi hắn trở về...!Tóm lại, sau này đừng lêu lổng cùng với Di Lăng Lão Tổ kia nữa.

Các ngươi không phải là người cùng chung một đường, tương lai cũng không đi đến cùng chỗ, trước kia ranh giới rõ ràng như thế nào, sau này cũng đường lớn hướng tới như thế, mỗi người tự đi, hắn cũng có nơi đến của hắn, không cần ngươi phải hao tâm khổ trí, chính ngươi cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện thành gia một chút".
Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Lam Vong Cơ, cuối cùng, lại gõ bàn bổ sung một câu: "Thành gia hiểu không? Ngươi lập gia đình của ngươi, hắn lập gia đình của hắn".
Lam Vong Cơ hơi hơi chấn động, sắc mặt bỗng nhiên giống như rửa bằng nước đá vậy, trong tích tắc trắng nhợt, làm như bị gõ vào hồi ức bí mật ở đáy lòng, lại giống như một chữ khiến cả người tỉnh mộng, gần như là ngạc nhiên nhìn Lam Khải Nhân một lát, kinh ngạc chưa hết, trong mắt đã có sương tuyết.
Lam Khải Nhân làm như quyết tâm cứng rắn, không thèm để ý đến phản ứng của y, nói cho xong nửa đoạn sau: "Đợi trước mắt những chuyện này qua đi, ta kêu các trưởng lão trong tộc thay ngươi tìm kiếm người có căn cốt đoan chính, phẩm mạo và gia thế tương xứng với ngươi, đôi bên gặp gỡ, hoặc là chọn người mà ngươi vừa ý từ trong bản môn, nhân lúc còn sớm xác định luôn".
Lúc này Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nghe không nổi nữa, một tay kéo chăn ra, sắp sửa vọt đến trước mặt Lam Khải Nhân, biểu thị chủ quyền công khai: "Lam Trạm là người của ta, đời này, ai cũng đừng hòng cướp đi!"
"Nhưng mà thúc phụ!" giọng nói của Lam Hi Thần chặn đứng tâm trạng hoang mang hỗn loạn hồ đồ của hắn lại, trái tim hắn đập thình thịch, một chân đạp trên mặt đất nghe ngóng.
Người sốt ruột trước lại là Lam Hi Thần, giọng nói nóng nảy: "Thúc phụ, Vong Cơ và Nguỵ công tử, giữa bọn hắn...!bọn hắn...."
Giữa bọn hắn như thế nào, lại không nói xong được.
Thần sắc Lam Khải Nhân không biết là phẫn nộ nhiều hơn, hay là kinh sợ nhiều hơn, lúc nhìn về phía Lam Hi Thần, hai mắt đều trợn tròn, trong lòng tràn ra một dự cảm xấu, bất kể thế nào, đoạn sau của câu nói này, chắc chắn không phải là tin tốt lành gì.
Bầu không khí treo lơ lửng chờ quyết định ngưng đọng lại một lát.
Chỉ nghe thấy một giọng nói gần như lãnh đạm cất lên: "Huynh trưởng hiểu lầm rồi"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi