NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



"Năm đó, cũng là các ngươi như thế này, bức hắn đến đường cùng...."
Lam Tế phủ phục trên mặt đất, khắp người lân quang chạy tán loạn, y không còn sức để che lại một lỗ thủng to trên ngực, nhìn linh thức của mình như làn khói bay lên từ một thi thể vô chủ, biến mất giữa đất trời, kiệt sức nói: "Hắn từng đau khổ bẩm báo, Ôn thị không diệt trừ, đời sau tất có đại loạn! Tiếc rằng người trong tộc không ai để ý tới hắn....!Nhân quả luân hồi có báo ứng, ai có thể bảo đảm cơn đại loạn này một ngày nào đó sẽ không đổ lên đầu Cô Tô Lam thị?!"
"Ngươi!!!" Lam Khải Nhân cầm kiếm giận dữ.
Trong nhóm trưởng lão có người sợ hãi, có người lắc đầu, có người phẫn nộ, có người lâm vào trầm tư.
Lam Tế đem ánh mắt lần lượt quét qua từng trưởng lão Lam thị, buồn bã thở dài, bỗng nhiên, chuyển hướng sang Nguỵ Vô Tiện, "Ngươi! Ngươi khác với bọn họ, ta có thể nhìn ra được, không biết ta có thể cầu xin ngươi một việc?"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bị điểm danh, vẻ mặt kinh ngạc, từ trong đám người chen chúc xô đẩy bước ra.
Đôi mắt bi thương của Lam Tế sáng lên một tia ánh sáng nhàn nhạt cuối cùng: "Có thể...!giúp ta mai táng hắn không?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, "Được".
"Ngươi dám!!!" Lam Khải Nhân hét lớn một tiếng, ánh mắt chèn ép Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức lập tức lui về sau hai bước, nhưng vào lúc này, Lam Tế rốt cuộc một mình khó chống đỡ, thân hình mờ ảo hoàn toàn lung lay, hoá thành một làn khói nhẹ.
Làn khói nhẹ đó đem tia ý chí cuối cùng, bay về phía hồ sâu dưới vách đá, tựa như ở khoảnh khắc hồn phi phách tán, sự áy náy của đời này rốt cuộc cũng xoá bỏ, lướt qua dung nhan người yêu thương nhất.

Tiếng nước trong trẻo kỳ ảo, quanh quẩn trong màn sương trắng của núi rừng, gặp chỗ trống thì nghe rõ ràng, chỉ còn lại mưa phùn nhè nhẹ, lất phất rơi xuống.
***
Tra kiếm vào vỏ, dọn dẹp trận pháp thu cờ, chỉnh đốn hành trang.
Lam Khải Nhân đi ngang qua người Lam Vong Cơ, lạnh lùng nói, "Vong Cơ, ngươi trông chừng hắn cẩn thận cho ta".
Ánh mắt đảo qua Nguỵ Vô Tiện ở bên kia, lời này nói cho Nguỵ Vô Tiện nghe, cũng là nói cho Lam Vong Cơ nghe, báo cho y cần phải nghiêm túc tuân theo di huấn tổ tiên, ngăn cản Nguỵ Vô Tiện chôn kẻ trộm mộ xuống đất.

Lam Khải Nhân không biết hai người liên quan bao nhiêu đến chuyện này, lén lút có những gút mắc nào, nhưng lời nói vừa rồi của Lam Tế, không biết có thể lay động đến niềm tin mà đồ đệ yêu quý của mình ấp ủ trong lòng mười mấy năm qua hay không.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn không ra cảm xúc, chỉ cung kính nói, "Dạ".
Lam Hi Thần nhìn Lam Khải Nhân đi xa, sải bước đến bên cạnh Lam Vong Cơ, lại nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện, chần chừ một lúc, rốt cuộc nói: "Vong Cơ, nếu Nguỵ công tử khăng khăng muốn chôn người nọ, ngươi cũng không cần ngăn cản, thúc phụ bên kia ta sẽ nói thay..."
Lam Vong Cơ ngạc nhiên: "Huynh trưởng?"
Sự kiện thanh trừ lần này xảy ra đột ngột, kết quả khiến người ta không đành lòng, mãi cho đến cuối cùng, trong lòng Lam Hi Thần đều là suy nghĩ có cách giải quyết nào tốt hơn hay không.

Trong lúc giằng co với Lam Tế, Lam Khải Nhân hiển nhiên bị gợi lên ký ức về Thanh Hành Quân và phu nhân Thanh Hành Quân năm đó, mất bình tĩnh, bóp chết khả năng thương thảo một con đường sống, kiên quyết đấu tranh đến cùng.


Lúc Nguỵ Vô Tiện nhảy ra một phen dùng lời lẽ có thể là cưỡng từ đoạt lý, có thể là chỉ để chọc cười, nhưng Lam Hi Thần một lần nữa cháy lên tia mong đợi, tiếc là sự việc cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Cho dù dựa trên gia quy và di huấn, nhưng người cũng đã chết, mối nợ tình từ 100 năm trước, có cần phải làm một cách kiên quyết như thế không, trong lòng Lam Hi Thần cũng không xác định.

Thêm khoảng thời gian gần đây, hắn có thể nhìn ra Lam Vong Cơ đối xử với Nguỵ Vô Tiện không giống với người khác, nếu Nguỵ Vô Tiện khăng khăng muốn an táng người dưới hồ, với tính tình chính trực của Lam Vong Cơ, không khỏi sẽ cùng hắn nảy ra xung đột, không đành lòng nhìn đệ đệ giằng co buồn bực chỗ đường ranh giới, hắn liền chỉ cho y một con đường khả thi, để y tự quyết định.
Thấy dáng vẻ cố chấp không chịu hiểu của Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, lại cho y một ánh mắt an ủi, vỗ lên vai y một cái, rồi mới rời đi.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bóng dáng của mọi người đi xa, lại thấy Lam Vong Cơ dường như đang nhìn vào một nơi nào đó đến phát ngốc, hắn len lén đi xuống bên dưới vách đá.
Lam Vong Cơ đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy theo sau Nguỵ Vô Tiện, lúc hắn ở bên cạnh hồ sâu sắp sửa nhảy xuống, liền nắm lấy cổ áo hắn, ném hắn thật mạnh ra đất.
Nguỵ Vô Tiện bị đau khóc thét, xoa mông, "Lam Trạm! Ngươi thật là không thú vị! Không thể coi như không thấy sao?!"
Mắt Lam Vong Cơ bắn ra tia nhìn lạnh lùng, "Di huấn của tổ tiên, cần phải được tuân theo".
Nguỵ Vô Tiện nhăn mặt, "Ngược lại ta cảm thấy Lam Tế tiền bối nói có vài phần hợp lý".
Lam Vong Cơ phất tay áo nói: "Kết giao gian tà, thông đồng làm bậy, bôi nhọ thi thể của tổ tiên, tội ác tày trời, có gì hợp lý mà nói?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, cái này không nói, nhưng người đã chết lâu như vậy, an táng xuống mồ cũng không quá đáng đi? Ta thấy hai người bọn họ đều rất đáng thương..."
Lam Vong Cơ nói: "Đáng thương, cũng đáng giận".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, nói nhỏ: "Chuyện này mà đáng giận á? Bất quá chỉ là đào cái mồ, trộm cái bình thôi, cũng không thật sự xúc phạm đến người nào..."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã cảm thấy đào thi thể người khác không đáng giận, vậy tại sao kiên trì chôn một tên trộm mộ để hắn an nghỉ? Người khác vì hắn không thể yên ổn sau khi chết, hắn lại có tư cách gì muốn bản thân mình yên ổn?"
Nguỵ Vô Tiện nhéo nhéo cằm: "Ngươi nói vậy hình như lại rất có lý..."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nghiêm túc nhìn hắn: "Hôm đó ngươi nói trên lớp học, khai quật một 100 thi thể đánh nhau với đao phủ, đã có thể nói ra được lời tổn hại luân lý như vậy, tại sao bây giờ không đành lòng để người khác phơi thây, thật sự là trước sau mâu thuẫn".
Nguỵ Vô Tiện vỗ đùi nói: "Chuyện đó có thể giống nhau hay sao? Quỷ thi sau khi chết có thể cho người ta sử dụng nhất định là lúc sống có oán hận tích tụ, nếu như sau khi chết không oán không hận thì đã sớm đi đến chỗ Mạnh Bà, quên đi quá khứ, tẩy sạch và đầu thai, những người này sau khi chết an ổn.

Mà người sau khi chết không an ổn, dù sao oán khí của họ cũng tích tụ, cho dù ta không cần, oán khí của bọn họ cũng không tiêu tán, không phải vẫn lang thang khổ sở trên dương thế này hay sao? Nếu như ta dùng, oán khí trong lúc chiến đấu sẽ bị tiêu trừ, khiến cho bọn họ hoàn toàn tạm biệt trần thế, tuy rằng bạo lực một chút, nhưng chẳng phải cũng là một dạng độ hoá hay sao?"
Lam Vong Cơ kinh ngạc đến ngây người, rồi sau đó giận dữ nói: "Cưỡng từ đoạt lý! Lấy lòng mình đo lòng người, nếu sau khi ngươi chết bị người khác sử dụng, ngươi có thể cam tâm tình nguyện không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Nếu thân xác ta chết, vậy thì mặc cho số phận.

Nếu như thật sự oán khí ngút trời, ta đương nhiên sẽ hướng đến kẻ mà ta thù hận để đòi mạng, người khác muốn sử dụng ta, sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Nếu như không ghét không hận, ta cũng sẽ không lằng nhằng chậm chạp, một đêm uống xong chén canh Mạnh Bà, lại là một hảo hán trần như nhộng, vui vẻ đi đến kiếp sau, việc gì phải lưu luyến?"
Lam Vong Cơ nhất thời im lặng.

Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt y thoáng nhu hoà, mềm giọng nói: "Thế nào, Lam nhị công tử, luật pháp cũng không ngoài nhân tình, để ta mang Trương công tử đi an táng nha?"
Lam Vong Cơ lườm một cái, quả quyết nói: "Không thể".
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: "Thật sự ý chí sắt đá như thế?"
Thấy Lam Vong Cơ làm ra vẻ muốn rút kiếm, Nguỵ Vô Tiện liên tục lăn đi ngay, "Nè nè nè, sao lại muốn động thủ? Ta không đi ta không đi là được rồi chứ!"
Đôi tay giơ quá đầu thành dáng vẻ đầu hàng, nhưng khi trong mắt Lam Vong Cơ thoáng qua một tia lơi lỏng, liền lăn một cái, giống như quả dưa hấu, rơi ùm vào trong nước.
"NGUỴ, VÔ, TIỆN!"
Cách một mặt nước, tiếng gào như sấm rền đó của Lam Vong Cơ chỉ bí bách xoay vòng vòng ngay trước ngực hắn, rồi lập tức bị bao phủ bởi tầng áp lực nước mênh mông vô tận.
Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ lặn quá sâu như vậy ở dưới nước, không biết mất bao lâu, lúc dốc toàn bộ sức lực đạp chân hướng về phía đáy hồ, gân cốt khắp người giống như rung lên, một tảng đá ngàn cân đè nặng trên ngực, hai tay chụp lấy cánh tay của nam tử dưới nước kéo thật mạnh, rồi bơi lên trên.
Lúc sắp sửa lên tới mặt nước, lục phủ ngủ tạng của Nguỵ Vô Tiện khó chịu giống như sắp nổ tung, toàn thân kiệt sức, khó khăn lắm mới ngoi được đầu lên khỏi mặt nước, cổ họng nghèn nghẹn hướng về phía bóng người đang khoanh tay đưa lưng về phía hắn mà kêu một tiếng, "Lam Trạm giúp ta..."
Cũng không biết người nọ có nghe không, Nguỵ Vô Tiện chỉ kịp hít một ngụm nhỏ không khí, liền cảm thấy cả người bị một sức mạnh cực kỳ âm u kéo xuống phía dưới, tầm nhìn dần dần mờ mịt, tiếng nước ùng ục bên tai kéo dài thành một khối ù ù cạc cạc không rõ, ý thức chui vào một mảng tối tăm.
Chỉ nghe được một giọng nói thì thào nói với hắn, "Sẽ không có ai giúp ngươi..."
"Không có ai...."
"Từ đây, cũng chỉ một mình ngươi....."
***
Lúc tiểu Nguỵ Anh 9 tuổi nhìn thấy thi thể của cha mẹ, một đám chó hoang đang bu bên cạnh, răng nanh nhe ra, sắp sửa gặm cắn.
Hắn hét lớn một tiếng, cầm đá dưới chân ném loạn xạ.
Đám chó hoang bị dọa sợ bởi sự bùng nổ đột ngột của thân ảnh gầy gò nhỏ xíu, đua nhau chạy trốn.
Tiểu Nguỵ Anh ngồi thụp xuống giữa hai thi thể lạnh ngắt, gào khóc.
Khóc chừng nửa canh giờ, hắn lau lau nước mắt, khụt khịt mạnh một hồi.
Đột nhiên, kéo lê dép chạy đi.
Hai canh giờ sau, từ hướng biến mất đó chạy như điên trở lại, trên người leng keng lốc cốc một đống pháp khí pháp bảo lục tìm được trong nhà, chạy đến bên thi thể, từ trong mấy túi càn khôn lấy ra một mớ bùa chú dụng cụ.
Tay chấm chu sa, dùng mặt đất như một tấm vải, vẽ một trận pháp lớn bao quanh thi thể.
Mở ra một quyển sách chiêu hồn tụ linh, cố vẽ y chang như trong hình, sau đó bố trí cờ xí linh khí từng thứ thật thoả đáng, giữa trận để hai túi toả linh nang, bấm đốt ngón tay ngưng thần, làm như thật mà khởi động trận pháp.
Lại một canh giờ nữa trôi qua.
Tiểu Nguỵ Anh 9 tuổi rốt cuộc linh lực thấp kém, tu vi ít ỏi, không thể triệu hoán được vong hồn của cha mẹ.

Hắn giận dỗi phá tanh bành đồ vật trong trận pháp một hồi, trong đống hỗn độn lung tung đó, ôm lấy thi thể cha mẹ, lại bắt đầu một phen nước mắt nước mũi khóc oà lên.
Đến hoàng hôn, cuối cùng khóc đến mệt mỏi.
Sờ sờ bụng, lấy một quả táo từ trong cái bao hồi nãy mang ở nhà đến, chùi chùi lên người, bắt đầu cắn ăn rôm rốp.
Mới vừa gặm hai miếng, nước mắt lại ngập tràn, nhịn không được tiếp tục khóc nức nở.
Canh giữ hai thi thể, ngây người suốt hai ngày.
Ngày thứ ba lúc hoàng hôn.
Một giọng nói thì thào nói với hắn, "Sẽ không có ai giúp ngươi, đừng đợi nữa...!Tiếp tục đợi, thi thể sẽ có mùi hôi..."
Tiểu Nguỵ Anh sờ lên gương mặt của cha mẹ, cuối cùng hôn một cái.
Hai canh giờ sau, một cái hố to bằng kích thước hai người được đào xong, cánh tay nho nhỏ xanh đỏ lẫn lộn, mười ngón tay sưng thành củ cải nhỏ, móng tay bật ra, máu nhỏ giọt xuống đất.
***
Lúc mai táng cha mẹ, Nguỵ Vô Tiện còn quá nhỏ, đã không còn nhớ rõ ngôi mộ ở chỗ nào.
Ở đâu nhỉ...
Dù sao cũng tìm không thấy...
Chỉ có một mình...
Bỗng nhiên, một bàn tay khớp xương rõ ràng túm lấy cổ áo hắn, Nguỵ Vô Tiện ló đầu lên khỏi mặt nước, ngay sau đó, hai nách bị xốc lên, cả người được kéo ra khỏi hồ nước.
"Nguỵ Vô Tiện!!"
Một giọng nói quen thuộc kêu to.
Hắn muốn nhúc nhích, muốn trả lời, nhưng mà tay chân không chịu nghe theo, ý thức chỉ duy trì được một chút, rồi lại chui vào bóng đêm.
Ngực bị nhấn từng cái từng cái một cách nhịp nhàng, sau đó cằm bị giữ lấy, hai cánh môi nhẹ nhàng run rẩy dán lên môi hắn, hơi thở ấm áp thổi vào.
Đột nhiên phun ra một ngụm nước từ trong phổi, sau đó Nguỵ Vô Tiện từ trên mặt đất chậm chạp ngồi dậy, xoa xoa chỗ xương sườn đau nhói từng trận, ngẩng đầu thấy Lam Vong Cơ đang không hề quan tâm hình tượng, dùng tay áo lau hết lần này đến lần khác lên miệng mình, giống như muốn cố hết sức xoá sạch thứ gì đó.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ lên môi của mình, vẫn có thể cảm nhận được một tia ấm áp cùng với xúc cảm khác thường ở trên đó còn chưa biến mất.
Bóng người kia lại một lần nữa quay lưng về phía hắn, lúc này Nguỵ Vô Tiện lại không có tâm trạng đùa giỡn, nhìn nam tử được mình vớt ra từ trong nước, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, giống như 100 năm trước.

Trên tay nam tử mang một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, chất ngọc dày nặng, bên trên có khắc một hoa văn dường như đã từng quen biết.
Chẳng suy nghĩ nhiều, chọn một nơi đất xốp, hai tay hắn nắm chặt Tuỳ Tiện, xem như là dụng cụ đào bới.
Lam Vong Cơ nghe thấy động tĩnh, hơi hơi liếc nhìn, tay cầm Tị Trần siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.
Đấu tranh một hồi.
Một khắc sau, Nguỵ Vô Tiện đã đào xong một cái hố sâu vừa một người.

Kéo thi thể vào trong hố, sau đó sửa sang dung nhan quần áo một chút cho nam tử.
Lúc bàn tay giơ nắm đất vàng lên, hắn thoáng xuất thần.

"Lam Trạm..."
Hắn biết người nọ đưa lưng về phía hắn, mà hắn cũng không quay đầu, nhìn nắm đất vàng rải xuống dưới, hỏi.
"Ngươi có từng, tự tay mai táng cho ai đó chưa?"
Cái cảm giác trên tay nặng trĩu, nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng này.
Cái cảm giác người thân nhất trên đời vĩnh viễn mất đi, không còn gì ràng buộc ngươi với nắm đất trần thế này nữa, bất kỳ lúc nào cũng muốn bay đi.
***
Bên trong gian nhà hoa long đảm, một tấm bình phong ngăn cách người sống và người chết.
Lam Trạm sáu tuổi ngồi ngay ngắn ở phía bên này tấm bình phong, bên cạnh là huynh trưởng Lam Hi Thần, phụ thân Thanh Hành Quân.
Phía bên kia tấm bình phong, người nhập liệm dẫn theo mấy đồ đệ đang sửa sang lại dung nhan của phu nhân Thanh Hành Quân.
Sau một lúc lâu, vang lên tiếng sột sột soạt soạt, cùng một trận tiếng bàn bạc nho nhỏ.
"Sư phụ, giày mang không vừa..."
"Tại sao vậy?"
"Chân bị phù quá, giày mang không vừa..."
"Để ta".
Mấy người hợp lực một hồi.

Qua cái bóng trên tấm bình phong, dường như có thể nhìn thấy chân tay hơi bị vặn vẹo vì bị dùng sức.
Tiểu Lam Trạm mi tâm nhíu lại.
Rầm một tiếng, thân thể trên giường rơi một nửa xuống đất, một góc tấm bình phong, mái tóc dài của mẫu thân tràn ra.
Kinh hoảng bối rối, luống cuống tay chân, vội vàng khiển trách.
Tiểu Lam Trạm không nói một lời, nhìn thẳng về phía trước.
Lam Hi Thần che đôi mắt y lại, "Vong Cơ, đừng nhìn!"
Một lát sau.
"Kéo! Lấy kéo lại đây!"
"Đây là?...."
"Cắt giày ra!"
Lúc đưa thi thể của phu nhân Thanh Hành Quân đi, Lam Hi Thần ôm chặt lấy Lam Trạm, tiểu Lam Trạm nhìn qua khuỷu tay hắn thấy một hình dáng được bọc trong tấm vải bố.
Thanh Hành Quân quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc đối diện với tiểu Lam Trạm.
Hai cha con đối mặt một lát.
Nước mắt Thanh Hành Quân chảy xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi