NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Nguỵ Vô Tiện nghiêng ngả lảo đảo chạy trong rừng rậm trên núi, đến chỗ con suối bí ẩn.
Ngồi xổm xuống trong làn nước lạnh lẽo, hắn xốc vạt áo lên.
Nghĩ chắc hẳn trên đường chạy tới đây lại xé rách vết thương, chỗ hậu huyệt đỏ tươi một mảng đáng sợ, hắn ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu.
Lam Trạm tên lưu manh này rốt cuộc chán ghét ta đến thế nào?!
Còn không phải chỉ là dùng Xuân Cung đồ đùa với y một chút sao, đến nỗi phải chà đạp như vậy để trả thù ta?!
Ai cũng ca tụng Hàm Quang Quân, thế nhưng, thế nhưng lại làm ra chuyện đê tiện thế này?!
Nói ra có ai tin chứ?!!
Khinh người quá đáng như thế, bản thân mình lại chỉ có thể nén giận hay sao?!!
Hơn nữa thế mà lại là cái chỗ này, thế mà lại cắm vào cái chỗ này...
Một cảm giác nhục nhã cho dù làm thế nào cũng không vứt đi được ập đến trong lòng.
Chỗ này là có thể bị dùng như thế hay sao?!!
Chỗ yếu ớt và mềm mại như vậy, lại có thể bị đối xử thô bạo như vậy sao?!!
Hắn lại duỗi ngón tay ra sờ sờ vào chỗ huyệt khẩu bị lật ra, các nếp gấp bị kéo phẳng đang co rút, có thể nhìn thấy dày đặc những tơ máu nhỏ không ngừng bị dòng nước cuốn đi.
Trước nay chưa từng có ai đối xử với ta như vậy...
Giày xéo thân thể ta như thế...
Nước mắt lại một lần nữa không có tiền đồ mà rơi xuống.
Cũng từ trước đến nay, chưa từng có người nào tiến vào hắn ở khoảng cách như vậy....
Hắn thậm chí, cả hôn môi còn chưa thử qua nha...
Nghiến răng nghiến lợi một hồi, thử đưa ngón tay vào bên trong rửa sạch.
Đau! Đau! Đau quá!
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Cánh môi bị cắn sắp sửa chảy máu, hắn dùng lưng ngón tay chạm nhẹ lên khoé miệng, là lúc nãy cắn rách sao.
Bỗng nhiên, hậu huyệt cảm thấy một cảm xúc âm ấm, cúi đầu, lại có một chút chất nhầy trắng đục chảy xuống.
Lam Trạm tên lưu manh này....
Hắn rõ ràng đã xin lỗi, không còn chút tôn nghiêm ở trước mặt y xin tha, nhưng y vẫn không buông tha cho mình, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là thuần tuý phát tiết cơn tức giận, thật giống như, giống như hận hắn vậy, hận hắn đến nỗi muốn lấy mạng hắn!
Hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng, cảm giác một khắc trước Lam Vong Cơ ở trong thân thể hắn.

Toàn bộ quá trình, hắn không phải chưa từng có khoái cảm, lúc khoái cảm đó tới, hắn thậm chí, từng có một khoảnh khắc, sinh ra khao khát đối với Lam Vong Cơ.

Chỉ là khoái cảm đó chỉ lướt nhẹ qua, Lam Vong Cơ giống như một con mãnh thú hung tàn, không chút thương xót mà chà đạp thân thể hắn, thật vất vả mới sinh ra chút tình cảm dịu dàng, lập tức bị cơn đau xé rách đột ngột nhấn chìm.
Không nỡ nhìn tiếp, lung tung rửa sạch chỗ tư mật một hồi, sau đó Nguỵ Vô Tiện cởi sạch tất cả quần áo xuống.
Thương tích đầy mình.
Cổ tay, cánh tay, trước ngực, trên lưng, trên mông, chỗ đùi, xanh tím một mảng.
Tưới nước suối lạnh ngắt lên người, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày một trận, không khỏi lại nghĩ tới nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lam Vong Cơ, cho dù cách lớp quần áo, cũng vẫn nóng hừng hực như thế, làm cho hắn phát đau.

Tóc ướt lộp độp dán lên ngực, hắn muốn buộc tóc lên, nhưng tìm không thấy dây cột tóc.
Trên đường chạy tới đây, chắc rớt ở chỗ nào rồi.
***
Sau khi về phòng, Nguỵ Vô Tiện cứ luôn nằm sấp trên giường, cho đến khi Giang Trừng tới kêu hắn đi ăn cơm, hắn cũng vẫn là ủ rũ.
"Ngươi bị sao vậy?"
"Ta không ăn, ngươi cứ đi đi".
Nguỵ Vô Tiện không ăn cơm, đây chính là phá lệ.
Hỏi nửa ngày, không có câu trả lời.
Giang Trừng lại hỏi hắn có phải bị bệnh hay không, có muốn mời đại phu đến xem không, Nguỵ Vô Tiện chỉ lắc lắc đầu.
"Ngươi không cần quản ta, ta muốn ở một mình".
Mấy ngày kế tiếp, Nguỵ Vô Tiện đều không đi học.
Không chỉ không đi học, mà ngay cả phòng ở cũng không bước ra, thậm chí không xuống giường, cũng không ăn cơm.
Giang Trừng liên tục tới tìm hắn, hắn cũng không để ý tới.
Cuối cùng Giang Trừng muốn kéo hắn ra khỏi giường, Nguỵ Vô Tiện đau đớn kêu lên một tiếng.
Giang Trừng nghi hoặc: "Ngươi bị thương?"
Sau một hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói, "Ngươi cứ coi là vậy đi".
Giang Trừng cả giận nói: "Cái gì kêu cứ coi là?! Rốt cuộc là có bị thương hay không? Là đi bắt cá hay ăn trộm gà bị ngã gãy chân hả?"
Nguỵ Vô Tiện chỉ vùi đầu vào gối.
Giang Trừng rốt cuộc cũng đi rồi.
Hắn không nói, đã xảy ra chuyện gì, hắn càng không thể nói ra rằng, hắn sợ đi ngoài, sẽ đụng đến vết thương bên dưới, cho nên ngay cả cơm cũng không dám ăn.
Lam Khải Nhân ở trên lớp hỏi tình hình của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng liền nói hắn bị thương, ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Thân hình Lam Vong Cơ đột nhiên nhúc nhích, giống như là ngồi không yên vậy.
Lam Khải Nhân hỏi, có mời y sư khám chưa, Giang Trừng nói hắn không chịu.
Lam Vong Cơ siết chặt nắm tay.
Nguỵ Vô Tiện không tới lớp học mấy ngày nay, Lam Vong Cơ ngoại trừ đi học, thời gian còn lại chính là quỳ gối trước từ đường.
Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần tới hỏi y, rốt cuộc thế này là sao, y cái gì cũng không chịu nói.
Quỳ đến đầu gối sưng lên, y vẫn không hé răng.
Buổi tối, Lam Hi Thần đến Tĩnh Thất tìm y.
Lam Vong Cơ cả người ghé vào án thư, các tờ giấy trắng phủ kín khắp nơi trong phòng, Lam Hi Thần nhặt lên một tờ, bên trên viết bốn chữ:
KHÔNG THỂ DÂM LOẠN!
Hắn vạn phần kinh ngạc, sau một lúc lâu, lại nhặt lên một tờ khác, vẫn là bốn chữ này! Hắn trên sàn nhà đi một bước dừng một bước, liên tục nhặt hơn mười tờ giống như bông tuyết vậy.
Không thể dâm loạn!
Không thể dâm loạn!
Không thể dâm loạn!
Đây là chữ viết của Lam Vong Cơ, nhưng rõ ràng lại không phải, chữ của Lam Vong Cơ, trước nay đều giống như con người y, nghiêm túc đoan chính, không chút cẩu thả, có cốt cách có khí tiết, mà những chữ viết này, lại giống như bị tâm ma đoạt hồn, khi thì run run rẩy rẩy, khi thì dùng hết sức lực, lại có khi kiệt sức mà ngừng, người hạ bút, giống như bị một nỗi căm hận tra tấn, mà đối tượng của nỗi căm hận này, đúng lúc lại là chính y!

Bị động tĩnh của Lam Hi Thần quấy nhiễu, Lam Vong Cơ từ trong đống hỗn độn trên bàn ngẩng đầu lên, mạt ngạch luôn luôn cột đúng quy cách xiêu xiêu vẹo vẹo, vài sợi tóc rối rũ xuống hai bên má, ánh lên mấy dòng nước mắt, hai mắt đỏ bừng, biểu tình hoảng hốt.
Lam Hi Thần khiếp sợ vô cùng, dưới chân gần như bước không vững: "Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ thấy trong tay hắn cầm mấy chữ viết của mình, như là sợ hắn nhìn thấy, bỗng nhiên hoảng loạn đứng lên, lao về phía trước: "Đừng..."
Lam Hi Thần không thể tin tưởng nhìn y: "Vong Cơ, ngươi...!rốt cuộc là bị sao vậy?!"
Lam Vong Cơ thấy giấu giếm cũng vô vọng, nhìn nhìn vẻ mặt Lam Hi Thần, lại ngồi thụp thật mạnh xuống mặt đất.
Lam Hi Thần trong lòng hỗn loạn, liên tưởng đến vẻ mặt tức giận mấy ngày nay của Lam Khải Nhân khi nhắc mãi chuyện Nguỵ Vô Tiện vô cớ vắng mặt trên lớp, mơ hồ đoán ra một chút manh mối, hỏi: "Thế ngươi và Nguỵ công tử......"
Lam Vong Cơ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt cực kỳ hoảng sợ, nhung sau một lát, sắc mặt lại trở nên thập phần cổ quái.
Lam Hi Thần vô cùng khỏ hiểu, truy hỏi: "Nhưng mà ngươi và Nguỵ công tử có mâu thuẫn gì?"
Lam Vong Cơ không đáp, hai người đối diện nhau không nói gì, sau một lâu y ngước mắt lên: "Huynh trưởng, ngươi có từng thích qua người nào không?"
Lam Hi Thần bất ngờ nhìn y, lắc lắc đầu, hơi khựng lại, lại chần chừ nói: "Vong Cơ...!ngươi...!thế là đối với Nguỵ công tử..."
Lam Vong Cơ quả quyết hét to: "Không phải!!!".

Tiếng hét này đột ngột, hét tới kiệt sức, rồi lại mang theo sự bất lực hoàn toàn, y thẫn thờ, thấp giọng thầm thì: "Ta không phải...!ta đối với hắn...!căn bản không có quá..."
Y trước nay đều không cảm thấy mình thích Nguỵ Vô Tiện.

Nhưng nếu không phải là thích, tại sao lại làm chuyện này với hắn?!
Vậy...!là chán ghét sao? Mười mấy năm cuộc đời, y chưa bao giờ có tình cảm phức tạp, mâu thuẫn lại mãnh liệt như vậy đối với một người, y không biết bản thân mình đối với Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc là thích, là tò mò, là chán ghét, là khinh thường, là không đáng quan tâm, là tâm phiền ý loạn, hay là vô cùng ghê tởm, đau đầu đến cực điểm? Hay là tất cả đều đúng?
Có lẽ trước khi y nhận ra, ánh mắt và suy nghĩ của y đã bất tri bất giác bị Nguỵ Vô Tiện câu đi rồi.
Nhưng bất kể tình cảm đó là như thế nào, trong không gian nhỏ hẹp kia ở Tàng Thư Các, lúc y đè Nguỵ Vô Tiện dưới thân mà hung hăng xâm phạm, vô cùng chắc chắn, không thể nghi ngờ, đó chính là khao khát hắn.
Nhưng...!cái loại khao khát này, rốt cuộc là cái gì?
Cái loại cảm giác này, chính là ham muốn tình dục sao?
Nếu bản thân mình không phải thích hắn, tại sao lại có loại hành động không an phận này đối với hắn?
Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy dưới cái túi da hình người của mình này, có thể vẫn luôn cất giấu một con thú hung dữ mà mình chưa bao giờ biết đến, ở thời khắc đáng sợ kia, vì mình từ trước đến nay chưa từng giải toả ham muốn tình dục, cho nên đã thức tỉnh từ trong cơ thể, làm ra loại hành động tàn bạo không thể tưởng tượng này đối với người khác?
"Ta...!ta không biết..."
Lam Hi Thần tất nhiên không ngờ rằng Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện, đã làm ra một hành vi phạm tội quá đáng như thế, không thể tha thứ như thế, hắn suy đoán, đơn giản chỉ là ép hôn hoặc ép ôm gì đó.

Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối không tin tưởng Lam Vong Cơ sẽ làm ra loại hành động phi lễ này đối với người khác, cho dù y thích đối phương như thế nào đi nữa, đây không phải là tính cách của Lam Vong Cơ.

Nhưng, nếu người kia là Nguỵ Vô Tiện, hắn nghĩ, hắn ít nhiều có thể tưởng tượng ra, hắn mơ hồ cảm thấy, tất cả những điều này đều không phải là lỗi của Lam Vong Cơ, với tính cách của Nguỵ Vô Tiện, nếu hắn làm ra một vài hành động khác thường, thậm chí là hành động khác người, khiến cho Lam Vong Cơ nhất thời cầm lòng không đậu phải vi phạm điều cấm, thì phần nào về mặt tình cảm hẳn là có thể tha thứ đi.
Xuất phát từ lòng thương xót và yêu thương đệ đệ, trên mặt hắn nở một nụ cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: "Vong Cơ, ngươi với Nguỵ Vô Tiện tuổi trẻ ngây thơ, trước đây lại chưa từng bước chân vào chuyện tình yêu, nhất thời xúc động cầm lòng không đậu cũng là có, không cần quá mức tự trách.

Ta nghĩ, qua một thời gian nữa, đợi lúc ngươi và Nguỵ công tử đều bình tĩnh lại, ngươi đến xin lỗi hắn đàng hoàng, ta nghĩ với tính tình rộng rãi phóng khoáng của Nguỵ công tử, sẽ không cánh cánh trong lòng đâu."

Lam Vong Cơ hoảng hốt lắc lắc đầu, dường như nói cho Lam Hi Thần, lại dường như nói cho chính mình, nỉ non nói: "....!Hắn, hắn đời này...!đều sẽ không tha thứ cho ta..."
Lam Hi Thần thở dài một hơi, dẫn dắt từng bước nói: "Thích một người không phải là sai, thậm chí cũng không phải là việc mà mình có thể khống chế.

Thích chính là thích, phần tâm ý này cần phải chân thành, thiện ý, như vậy ta tin là, cho dù Nguỵ công tử không thể đáp lại phần tình cảm này của ngươi, cũng nhất định sẽ không trách cứ ngươi".
Lam Vong Cơ ngước mắt, mí mặt nhẹ nhàng rung động, như là không chắc chắn, nhưng lại giống như là cháy lên một tia mong đợi, lẩm bẩm nói: "Thật sự...!sẽ không trách cứ ta sao..."
***
Lúc Lam Vong Cơ gặp lại Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, hắn đang ầm ĩ với Nhiếp Hoài Tang.
Nguỵ Vô Tiện hung hăng nói: "Có y thì không có ta, có ta thì không có y! Dù sao ta cũng không đi học! Trừ phi y chết đi!"
Tim Lam Vong Cơ đập lỡ một nhịp, vội vàng tránh sau ô cửa sổ chạm rỗng, cẩn thận lắng nghe.
Nhiếp Hoài Tang cả kinh nói: "Làm sao vậy? Y đắc tội ngươi à?"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nhiếp Hoài Tang nghi ngờ nói: "Các ngươi trước đây, không phải rất tốt sao?...!Ặc, không đúng không đúng, ngươi trước đây, không phải là cả ngày muốn dính ở bên người y hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện buột miệng thốt ra: "Câm miệng! Tóm lại, tóm lại ngươi đừng nhắc đến y trước mặt ta!"
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn nhìn nắm tay đang siết chặt của mình, móng tay bấm vào trong thịt, gần như muốn sứt da chảy máu.
Nhiếp Hoài Tang nheo mắt lại, huých Nguỵ Vô Tiện một cái, "Làm sao thế? Lúc trước không phải ngươi còn ngủ qua đêm với y sao? Thế nào, tiểu tình lữ chia tay hả?"
Ngực Lam Vong Cơ phập phồng không thôi, ngay sau đó, làm như hạ quyết tâm, bước ra một bước.
Nguỵ Vô Tiện cả giận nói: "Đừng làm ta ghê tởm! Ai ngủ với y! Cái miệng của ngươi còn nói tới việc ghê tởm này lần nữa, ta sẽ cắt bỏ nó!"
Lam Vong Cơ dừng bước chân lại.
Nhiếp Hoài Tang mếu máo: "Ơ? Thật kỳ quái, lúc trước ngươi đâu có nói như vậy.

Ngày đó không phải ngươi còn mượn Xuân Cung đồ của ta sao? Kết quả thế nào? Cãi nhau? Đánh nhau?"
Nguỵ Vô Tiện thở phì ra một hơi bực tức, chỉ vào hắn mắng: "Cái Xuân Cung đồ tệ hại kia của ngươi, nhắc tới ta liền nổi giận! Bên trong làm thế nào còn có Long Dương đoạn tụ?!"
Nhiếp Hoài Tang uỷ khuất nói: "Là có mà, ta cho rằng ngươi không ngại".
Nguỵ Vô Tiện hừ lạnh một tiếng: "Thứ đồ ghê tởm như vậy sau này đừng đưa ta xem nữa!"
Nhiếp Hoài Tang hồ nghi nói: "Hả? Nguỵ huynh? Lúc trước ngươi đối với chuyện này cũng không phản cảm như thế mà?"
Nguỵ Vô Tiện đá hắn một cước, "Ai nói?! Ngươi đừng nói bậy! Loại chuyện ghê tởm nam nhân với nam nhân này ngươi bớt nhắc tới với ta!"
Nhiếp Hoài Tang lùi về sau mấy bước, trốn sau một tảng đá trắng, sợ hãi rụt rè nói: "Ta nói...!Nguỵ huynh, ngươi phản ứng kịch liệt như vậy, không phải là hai ngươi...!thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Đột nhiên yên tĩnh.
Sau đó, là tiếng kiếm phong rời khỏi vỏ.
Nhiếp Hoài Tang nhảy vọt một cái, nhấc chân chạy ngay: "Nè nè nè?! Đừng đánh người nha Nguỵ huynh!!"
Lúc Nguỵ Vô Tiện đuổi theo Nhiếp Hoài Tang đòi chém, Lam Khải Nhân đi qua, hét lớn một tiếng.
Tiếp theo, Nguỵ Vô Tiện liền bị kéo tới trước từ đường.
Hai gậy đánh xuống, Nguỵ Vô Tiện té ngã ra đất, mông lập tức chảy máu ra.
Lam Vong Cơ vọt tới, đẩy vội người thực hiện hình phạt ra, sau đó chính mình quỳ thụp xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhịn đau bò dậy, thấy là y, đôi mắt trợn tròn, ngay sau đó, lại đột nhiên xoay đầu không nhìn y.
Giọng điệu Lam Vong Cơ nghèn nghẹn: "Thúc phụ, Nguỵ Anh...!Nguỵ Anh có thương tích trong người.

Xin ngài, xin ngài phạt ta, ta thay Nguỵ Anh chịu phạt".
Lam Khải Nhân cả kinh: "Đây là lý do gì?"
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, vẻ mặt đau khổ, "Là...!là Vong Cơ hại hắn bị thương..."

Lam Khải Nhân liền hỏi bị thương như thế nào, Lam Vong Cơ lại không nói.
Lam Khải Nhân lại hỏi Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không đáp, xoay đầu đi, vô tình nhìn lướt qua, chú ý tới những ánh mắt dừng ở phía sau hắn, trong lòng hắn giật thót, quay người vén vạt áo lên, mới phát hiện chỗ khả nghi kia nhuốm một mảng đỏ tươi.
Xấu hổ và phẫn nộ nuốt chửng hắn giống như con kiến ăn tuỷ vậy, chỉ muốn vĩnh viễn trốn ra khỏi tầm mắt của mọi người, vĩnh viễn thoát khỏi nơi này.

Đột nhiên giãy giụa hai cái, thế mà không thể đứng dậy.
Lam Vong Cơ nhịn không được đưa tay ra đỡ.
Giọng nói âm trầm của Nguỵ Vô Tiện truyền đến, tựa như kềm nén cái gì đó, nói: "Đừng chạm vào ta!"
Tầm mắt Lam Vong Cơ đối diện với Nguỵ Vô Tiện, ngẩn người.
Rốt cuộc, Nguỵ Vô Tiện bộc phát ra cơn nỗ lực, thành công đứng dậy, đột nhiên đẩy đám người đứng vây xem ra, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.
Giây lát, Lam Vong Cơ cúi đầu, ánh mắt quặn đau, cánh tay vươn ra rất từ từ cực kỳ chậm chạp, cuộn thành nắm tay.
Lam Khải Nhân chỉ vào mũi y múa may một hồi lâu, nói một tràng đủ thứ, giận dữ đi tới đi lui, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
***
Nhiếp Hoài Tang thu hết mấy chuyện này vào mắt, khi Giang Trừng tìm đến, hắn kể ra tất cả.
Giang Trừng đập bàn, "Giữa hai người bọn hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Nhiếp Hoài Tang nhíu nhíu mày, ngập ngừng nói, "Ta đoán, chắc là có liên quan đến Xuân Cung đồ kia".
Giang Trừng nhăn trán nói: "Có ý gì?"
Nhiếp Hoài Tang ngượng ngùng xoắn xít nói: "Hôm đó...!Nguỵ huynh không phải mượn ta Xuân Cung đồ sao, nói là muốn trêu đùa Hàm Quang Quân một chút.

Ta đoán nha...!khả năng là Hàm Quang Quân tức giận lên, hai người, hai người liền đánh nhau một trận.

Sau đó...!sau đó không phải là bị thương hay sao? Hơn nữa ta đoán, có thể bị thương ở một nơi nào đó...!Chính là, ngươi biết đó, chỗ khó nói...."
Giang Trừng nghẹn họng nhìn trân trối, "Đây là cái gì với cái gì?!"
Nhiếp Hoài Tang mang vẻ mặt nghe tới là cảm thấy thốn, "Ta nghĩ...!cực kỳ đau..."
Giang Trừng mất một hồi lâu mới tiêu hoá xong lời này, một lát sau, từ từ nghĩ lại, nhớ tới phản ứng của Nguỵ Vô Tiện, gian nan nói: "Chẳng lẽ...!Đúng như ngươi nói vậy?...!Nếu thật là vậy...!cũng phải, loại chuyện này hắn khẳng định không nói nên lời".
Nhưng kiểu thương tích thế này không thể đùa, chuyện quan hệ đến mệnh căn con cái, đối với nam nhân mà nói là rất quan trọng.
Hai người bắt đầu thương lượng đối sách, lúc đang bàn bạc làm sao để thuyết phục Nguỵ Vô Tiện đi gặp y sư, thì gia phó tới nói, Hàm Quang Quân truyền tin.
Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang liếc nhau, mở giấy viết thư ra.
"Suối nước lạnh ở phía sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, có tác dụng chữa thương kỳ diệu, thay mặt chuyển lời".
***
Trước khi khoá tu học kết thúc, lần cuối cùng Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, là ở suối nước lạnh.
Sau khi y chần chừ ở núi đá một hồi, mới chậm rãi bước qua.
Nguỵ Vô Tiện đang ngâm mình trong nước suối lạnh thấu xương, nhắm mắt lại, nước suối chưa tới ngực hắn, thấm ướt ngọn tóc rũ trên đường cong nhấp nhô chỗ xương quai xanh, ở trong nước nhẹ nhàng nổi lên, trên đầu chỉ buộc lỏng lẻo một sợi dây cột tóc màu đen bình thường, không thấy màu đỏ như mọi khi.
Lam Vong Cơ dừng bước chân.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên mở mắt, thấy là y, thoáng giật mình, ngay sau đó, con ngươi như ngọc đen bốc cháy lên hai ngọn lửa giận dữ, bên dưới ngọn lửa giận, còn chợt loé lên một tia sợ hãi.
Ngực Lam Vong Cơ quặn thắt một trận.
Nguỵ Vô Tiện lui về sau hai bước, đột nhiên xoay người, lên bờ, luống cuống chân tay mặc quần áo, mang giày vào định bỏ chạy.
"Nguỵ Anh!"
Nghe tiếng, người nọ dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt tụ lại một ngọn lửa, rồi lại lạnh lẽo một cách khác thường, "Ai cho ngươi kêu tên của ta?!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi