NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Lam Vong Cơ bước vội xuyên qua bóng hoa, mí mắt bất an giựt giựt.
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đi đâu? Hay là Nguỵ Anh giả nói với hắn cái gì, cho nên cứ luôn trốn tránh mình?
Y càng phiền não, càng không phân biệt được thứ gì, sắc hoa rực rỡ khắp trời đất, hoàn toàn quấn lấy khoá y vào trong.
Răng rắc.
Tiếng cành cây bị giẫm vang lên giòn giã, không nhanh không chậm, như là có ai đó nhàn nhã bước đi.
Theo tiếng bước chân đi tới một đoạn, giữa những cành hoa lá rung rinh, một chút màu trắng đáng chú ý đâm xuyên vào mi mắt, ngay sau đó đối diện với một đôi mắt nhạt màu lạnh giá.
Đó là ---
Một Lam Vong Cơ khác.
Bàn tay siết chặt của Lam Vong Cơ đột nhiên thả lỏng, Tị Trần suýt chút nữa trượt ra khỏi tay hắn.
Đối diện, "Lam Trạm" cũng thoáng kinh ngạc, ánh mắt như làn gió lạnh khẽ lướt qua trên người y.
Tâm trạng Lam Vong Cơ lại không bình tĩnh như ảo ảnh của y, quả thực có thể nói là một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng.
Ảo ảnh này, hiển nhiên chỉ có thể do Nguỵ Vô Tiện triệu hoán.

Nếu thực sự như lời Thông Lung nói, phản ứng của mảnh rừng hoa mận này chính là khát vọng sâu thẳm bên trong nội tâm con người, vậy không phải có nghĩa là, người mà Nguỵ Vô Tiện khát vọng, chính là...!Lam Vong Cơ y sao?
Lồng ngực giống như bị tan chảy bởi vài giọt mật đậm đặc, một cảm giác ấm áp đột ngột bao trùm lấy y.
Nguỵ Anh....
Lam Vong Cơ thất thần một lúc, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt càng thêm không rõ ràng, trái tim lại bắt đầu khẩn trương lên.
Y gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện.
Nếu tất cả những điều này là sự thật...
Nếu trong lòng Nguỵ Vô Tiện đối với mình...
Còn chưa kịp cho y suy nghĩ, một hình bóng quen thuộc đã xuất hiện.
"Hả? Ủa ủa?? Làm thế nào có hai người?"
Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, thấy rõ ràng, vẫn cứ là hai người, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta hiểu rồi! Lần này đến phiên các ngươi đúng không! Rừng hoa này cũng thật là thú vị...!Là muốn để ta đoán một chút, ai mới là Lam Trạm chân chính đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa lòng bàn tay, đi vòng quanh bọn họ vài vòng, làm như sốt ruột muốn bắt đầu rồi.

Hai Lam Vong Cơ giữ im lặng, hiển nhiên là bó tay với cơn hào hứng thích vui chơi của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đứng giữa hai người, hắng hắng giọng, nghiêm trang nói: "Hai vị Lam nhị công tử, các câu hỏi sau đây, các ngươi cần phải trả lời đúng sự thật, chuyện này khá quan trọng, câu trả lời của các ngươi liên quan đến...!ừm, cũng không liên quan đến cái gì...!khụ khụ, tóm lại, gia quy Lam thị, không thể nói dối".
Hai Lam Vong Cơ thoáng nghiêm túc lên vài phần, mặc dù không kể tới gia quy Lam thị, hiện giờ bọn họ rõ ràng là cần lấy được sự tin tưởng của Nguỵ Vô Tiện, đúng như lời Nguỵ Vô Tiện nói, chuyện này liên quan đến...!Ừm, cũng không liên quan đến việc gì quan trọng.

Dù vậy, cả hai Lam Vong Cơ vẫn trao nhau một ánh mắt địch ý vi diệu.
Nguỵ Vô Tiện hưng phấn xoa tay, nói: "Hỏi phải trả lời nhanh, không cho phép suy nghĩ! Các thí sinh Lam Trạm, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Lam Trạm: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Câu hỏi thứ nhất, giả thiết ta và các ngươi đánh nhau, ai sẽ thắng?"
Lam Trạm: "Ta".
Lam Vong Cơ: "Ta".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Xét đến hai thí sinh lần đầu trả lời câu hỏi, bổn giám khảo đại phát từ bi, cho các ngươi một cơ hội sửa đáp án lại cho đúng".
"......."
Nguỵ Vô Tiện ho nhẹ một tiếng: "Nhắc nhở hữu nghị, ta có Trần Tình và Âm hổ phù trong tay".
"......."
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay: "Ta còn có Ôn Ninh".
"......."
Nguỵ Vô Tiện nghiến răng: "Phía sau Ôn Ninh còn có một đám tiểu bằng hữu tẩu thi mới ra lò".
"......."
Nguỵ Vô Tiện chịu hết nổi, trong lòng bất bình lấy Trần Tình ra nhịp nhịp gõ gõ ở trong tay một trận, thờ ơ hất cằm về phía hai người, liếc nhìn một hồi, nghiêm túc nói: "Thử hỏi, lúc Xạ Nhật Chi Chinh, là ai thổi sáo, dễ như trở bàn tay, đánh bại Ôn Cẩu trên chiến trường? Rồi lại là ai hiệu lệnh cho quỷ binh quỷ tướng, lao vào trận địa của địch, chiếm được quan ải Ôn thị đã lâu không đánh hạ được?"
Từ khi thay đổi sang thân hình này của Mạc Huyền Vũ, Nguỵ Vô Tiện luôn canh cánh trong lòng việc thân thủ của mình không còn được như ngày xưa, cộng thêm mới hồi nãy cùng Nguỵ Anh giả nói chuyện, càng khơi gợi trái tim căm phẫn bất bình của hắn lên, nghĩ thầm một Di Lăng Lão Tổ, tổ sư ma đạo tung hoành quỷ đạo như ta, hiện giờ trong một thân thể mong manh yếu đuối thế này, đấu tay đôi là thấy đánh không lại Lam Trạm rồi, nhưng đánh nhau chú ý đến sức mạnh toàn diện, ai nói nhất định phải xáp lá cà.

Chỉ là, miễn không đánh bằng đao thật kiếm thật, về mặt lý thuyết bất kể thế nào cũng phải tìm ra một cách nói, để lấy uy.
"...!Câu trả lời yêu cầu nói có sách mách có chứng, lấy lý lẽ thuyết phục người khác, các ngươi nói xem, dựa vào cái gì để đánh thắng ta? Trước tiên phải nói rõ, không kể xáp lá cà, cái đó không tính.


Hai bên đối chiến chú ý đến công bằng, chính trực, không được dùng các mánh khoé như ở gần đánh lén, ở xa bắn trộm.

Trần Tình trong tay, ta có tẩu thi, quang minh chính đại, các ngươi dựa vào cái gì có thể thắng ta?"
Lam Trạm và Lam Vong Cơ yên lặng nghe hắn ôn lại xong sự tích huy hoàng năm đó, sẵn tiện nhảy qua cái đoạn lẽ thẳng khí hùng dẫn cả đám người đi đánh nhau, lại lớn tiếng nói về tính công bằng của trận chiến, trước sau mâu thuẫn, cách nói chiếm hết mọi lợi thế, chỉ nhàn nhạt nói: "Cấm ngôn thuật của Lam thị".
"Hả?" Thực sự là đã chịu đau khổ thê thảm bởi pháp thuật này, Nguỵ Vô Tiện vô thức sờ sờ môi, đang định hỏi cái này sao có thể thu phục được ta, đúng lúc nhìn lướt qua cây sáo trong tay, nhất thời cứng họng.
Sau khi cấm ngôn, không phải là hắn không thể thổi sáo hay sao!
Từ rất lâu vào thời niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện đã sâu sắc cảm thấy pháp thuật này của Cô Tô Lam thị cực kỳ ngang ngược, cực kỳ vô lý, không hề có chút xíu nhã chính, không hề có chút xíu khí khái danh sĩ, không thích người trong nhà nói chuyện thì thôi đi, thế nhưng cũng không thích nghe người khác nói chuyện là sao.

Hiện giờ suy nghĩ lại, làm như pháp thuật này sinh ra là để trị hắn, không chỉ chịu vô số khổ sở vào thời gian đi học, mà ngay cả khi sáng tạo ra phương pháp dùng âm luật để điều khiển tẩu thi, sau khi trở thành Di Lăng Lão Tổ mà ai nấy nghe tiếng đều sợ vỡ mật, cũng chỉ đành chấp nhận hay sao!
Nguỵ Vô Tiện tức muốn nổ phổi: "Vô lại! Vô sỉ! Lưu manh! Ta muốn chính thức buộc tội Cô Tô Lam thị các ngươi, thực hiện tà thuật, cướp đoạt quyền tự do ngôn luận của người khác! Tự cho là đúng, bá đạo đến cực điểm!...!Ưm ưm ưm! Ưm? Ưm ưm??..."
"......."
"Ưm! Ưm! Ưm! Ưm! Ưm!"
"......"
"Ưm...!Ưm ưm.....!Ưm ưm ưm ~~......!Ưm ưm ~~"
"Ưm ưm ~~......!Thực xin lỗi, ta sai rồi --- Hả?....!Giải bỏ rồi??...."
Xác thật là tà thuật, cũng xác thật là đấu không lại.

Nguỵ Vô Tiện ra vẻ bình tĩnh: "Khụ khụ.

Tiếp tục tiếp tục".

Để tìm lại chút mặt mũi, cằm hất lên, tung ra câu hỏi thế này: "Ta so với các ngươi, ai bắt gà rừng lợi hại hơn?"

Lam Trạm: ".....!Ngươi"
Lam Vong Cơ: ".....!Ngươi"
Nguỵ Vô Tiện vô cùng hài lòng, nheo một mắt lại, thừa thắng xông lên: "Ta so với các ngươi, ai xem Xuân Cung đồ nhiều hơn?"
Lam Trạm: ".....!Ngươi"
Lam Vong Cơ: ".....!Ngươi"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đã tìm lại được chút tự tin, cười tủm tỉm nói: "Như vậy, ai được nữ tử hoan nghênh hơn?"
Lam Trạm: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Những câu hỏi không chút bổ béo được nêu ra cho đến giờ, hoàn toàn không có một câu hỏi nào cảm thấy có ý nghĩa, cả hai Lam Vong Cơ bắt đầu thận trọng suy nghĩ đến việc từ chối trả lời.
Hoàn toàn không hiểu vẻ mặt khinh thường ngày càng rõ ràng trên mặt cả hai người, Nguỵ Vô Tiện cạy cạy móng tay, bất mãn nói: "Do dự cái gì chứ, chuyện này mà cũng do dự...!Danh tiếng của Nguỵ Vô Tiện ta giữa vạn đoá hoa, là uổng phí cái hư danh hay sao?" Khúc sau của câu nói này, che giấu lương tâm, lại được nói ra quá mức dễ dàng, đương nhiên, cuối cùng, nhận được một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Lam Vong Cơ.
Bị ánh mắt bất thình lình này làm cho đóng băng, Nguỵ Vô Tiện rụt rụt cổ.
Dù gì đi nữa, vẫn ý thức được mình làm việc không đàng hoàng, hắn thu vẻ mặt lại, nghiêm nghị nói: "Như vậy, các câu hỏi khởi động dừng ở đây, tiếp theo, mới là lúc thực sự khảo nghiệm các ngươi."
Hai Lam Vong Cơ hơi ngước mắt lên, gom tay áo lại, một lần nữa chấn chỉnh tinh thần.
Nguỵ Vô Tiện thanh thanh giọng, trịnh trọng nói: "Câu hỏi kế tiếp đây, chú ý! Câu hỏi thứ nhất, ta so với các ngươi, ai...!đẹp hơn?"
Hiển nhiên không cảm thấy câu hỏi này đứng đắn gì hơn mấy câu hỏi trước, Lam Trạm cạn lời nghẹn họng.
Bên kia, Lam Vong Cơ lại trầm ngâm một lát, cực kỳ nghiêm túc nói: "....!Ngươi".
Các câu hỏi cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hai Lam Vong Cơ bất đồng ý kiến, hơn nữa là hai phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Nguỵ Vô Tiện tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nghiêm túc suy ngẫm một phen, cuối cùng tuyên bố: "Một phiếu bầu ta, một phiếu trắng, cho nên kết luận vẫn là, ta đẹp".
Lam Trạm: "......"
"Câu hỏi tiếp theo....." Khoé mắt liếc qua, Nguỵ Vô Tiện cười gian xảo nói: "Các ngươi, thích xem Xuân Cung Đồ không?"
Lam Trạm dứt khoát kiên quyết: "Không thích"
Lam Vong Cơ rõ ràng nghẹn một chút: "....!Không.....!thích...."
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một lát, ánh mắt dừng lại trên người Lam Vong Cơ, làm như không ngờ rằng câu hỏi thuận miệng này, lại tóm được cái đuôi nhỏ của y, sờ sờ cằm, thâm trầm nói: "Vị Lam Trạm này, ngươi rất có vấn đề đó nha..."
Lam Vong Cơ không chút dấu vết nhìn sang chỗ khác.
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện vẫn nhìn y, nói tiếp: "Câu hỏi tiếp theo, các ngươi có người trong lòng không?"
Lam Trạm: "Không có"
Lam Vong Cơ nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, gian nan nói: "....!Có"

Lần này, Nguỵ Vô Tiện không hề chần chờ, hỏi liền câu tiếp theo: "Vậy các ngươi có hôn người ta chưa?"
Lam Trạm: "Không có"
Lam Vong Cơ tránh ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, càng vất vả nói ra: "....!Có"
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Ta hình như đã biết ai là Lam Trạm chân chính rồi..."
Trò chơi rốt cuộc kết thúc.
Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện hướng vẻ mặt muốn nói lại thôi về phía y, sau đó....!sải bước đi về hướng Lam Trạm.
"Chúc mừng ngươi! Vị này là Lam Trạm, ngươi đã được hoả nhãn kim tinh của Nguỵ mỗ giám định là Lam nhị công tử hàng thật giá thật!"
Cũng không quay đầu lại, Nguỵ Vô Tiện cứ thế kéo Lam Trạm đi vào sâu trong rừng hoa, tỏ ý oán giận: "Còn tưởng rằng ảo ảnh của rừng hoa này khó phân biệt thật giả lắm chứ, quả thực dễ như trở bàn tay á! Với chỉ số thông minh siêu quần, ánh mắt sắc sảo được rèn luyện trường kỳ giữa các loài yêu ma quỷ quái của Nguỵ mỗ ta đây, thì chuyện này khó hay sao? Ảo giác cỡ này, nhiều nhất cũng chỉ lừa gạt được đám nhỏ kia của Lam gia một chút thôi!...!Đáng tiếc bọn chúng không ở đây, bằng không còn có thể xem bộ dạng cãi vã ầm ĩ vò đầu bứt tai của bọn chúng.

Ngươi nói xem, nếu bọn chúng ở đây, ảo ảnh này có phải sẽ không chỉ có một cái không ha? Đột nhiên có quá nhiều Hàm Quang Quân như vậy, giám sát bọn chúng học hành, không phải sẽ bị doạ chết mất à.
"Nhưng, ngươi nói xem Lam Trạm, ảo giác này rốt cuộc là cơ chế thế nào?"
......
***
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ phủi đi một cánh hoa bỗng nhiên bay đến trước mắt, nghiêng người đuổi theo, rõ ràng chỉ xa có vài bước, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không nghe thấy, khoảng cách gần trong gang tấc mà lại như thể rất xa, Lam Vong Cơ càng sốt ruột, càng trơ mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện vừa đi vừa nói, dắt ảo ảnh của y hoàn toàn hoà vào trong rừng hoa khó bề phân biệt.
Sau một chuyến truy đuổi, không ngờ y phát hiện mình lại về chỗ cũ, sắc hoa như mây mù giăng lối giống như mê hoặc đôi mắt của y, ngăn trở trái tim y.

Chạy lung tung khắp nơi một hồi, y cố ép mình bình tĩnh lại.
Suy đoán từ tình hình trước đó, ảo ảnh kia chắc là sẽ không làm ra hành động gì gây thương tổn cho Nguỵ Vô Tiện.
Ngưng thần một lát, đầu óc thanh tỉnh, y cẩn thận nhớ lại hết mọi thứ lúc nãy, tự giễu mà nghĩ rằng, ảo ảnh của y, không chỉ không gây thương tổn cho Nguỵ Anh, thậm chí, so với Lam Vong Cơ thực sự còn chính trực hơn nhiều!
Lúc nãy, y phát hiện ra một phiên bản khác của chính mình trong vườn hoa, lòng tràn đầy vui mừng mà cho rằng tâm ý của Nguỵ Vô Tiện đối với y, cũng giống như tâm ý của mình đối với Nguỵ Vô Tiện, nếu không giữa mênh mông biển người, tại sao Nguỵ Vô Tiện chỉ triệu hoán một mình Lam Vong Cơ y, mà không phải là những người khác? Nhưng bây giờ, y suy nghĩ kỹ lại, trong lòng Nguỵ Vô Tiện có y là thật, có khát vọng về y là thật, nhưng loại khát vọng này, rõ ràng không phải là loại khát vọng mà mình hằng mong đợi, loại khát vọng này, đại khái chỉ là hy vọng mình có thể ở bên cạnh hắn, làm bạn đồng hành.

Loại bạn bè này, là giao tình giữa những người quân tử, cùng chung hoạn nạn, như thanh phong tùng trúc.
Bản thân mình ở trong lòng Nguỵ Vô Tiện, thuần khiết không tì vết, không nhiễm bụi trần, không có người trong lòng, cũng chưa từng hôn môi bất kỳ người nào.

Một Lam Vong Cơ đó, đặt mình vào giữa biển hoa đỏ tươi rực rỡ, hai tay áo tung bay, trong lòng không có nửa phần khát vọng yêu đương.
Gió thổi hoa lá, tan tác một mảnh, những gì Lam Vong Cơ nhìn thấy trước mắt càng mơ hồ, thì những suy nghĩ trong lòng càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm nặng nề..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi