NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Nguỵ Vô Tiện nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của y, trái tim nảy lên một cái, nhớ tới mình từng đáp ứng sẽ không tự tiện xông vào phòng của y, kết quả chưa được bao lâu, đã nuốt lời.

Sợ Lam Vong Cơ lại trở mặt đuổi hắn đi một lần nữa, trái tim run rẩy một trận, cổ họng trào lên một cảm giác không biết là mùi vị gì, nhưng giống như là mùi máu lạnh tanh.
Hắn cắn răng cố nuốt xuống, gian nan lê mình tới đầu giường.
"Lam Trạm, ngươi trước hết nghe ta nói, ta hình như không ổn lắm.

Không tin, ngươi sờ thử ngực ta, nhịp tim của ta..." Nguỵ Vô Tiện hai tay run run rẩy rẩy, đưa về phía người Lam Vong Cơ, túm lấy một cánh tay của y kéo đến trước người mình, dán lên trên ngực mình.
Lam Vong Cơ cả người cứng đờ, đột nhiên tránh hắn ra, "Nguỵ Anh, đừmg hồ nháo".
Nguỵ Vô Tiện rầm một tiếng đụng vào thành giường, đụng đến nỗi mắt nổ đom đóm, cả người có chút không thanh tỉnh, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc trong ổ chăn, hồn vía lên mây cứ thế bò lên, rồi dùng đầu gối lết đến gần Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ta không hồ nháo, ta bảo đảm".
"Ta có thể ngủ ở bên cạnh ngươi không, chỉ một buổi tối..."
Lam Vong Cơ lạnh mặt, nhìn hắn mấy lần, không dao động: "Không được".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng sốt ruột không nói nên lời, một tay túm góc áo Lam Vong Cơ, túm quần áo y đến xộc xà xộc xệch, "Chỉ một buổi tối..."
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua bàn tay không an phận kia, chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Buông ra".
Cũng không biết là do mới vừa rồi nghẹn một bụm máu, hay là do Lam Vong Cơ quả quyết cự tuyệt, mà Nguỵ Vô Tiện tức ngực đến mức khó chịu, hai mắt đỏ hoe, không biết làm thế nào mới có thể nói cho y xiêu lòng.

Sự suy sụp toàn thân xộc thẳng lên tâm trí, khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, chịu không nổi, gác đầu lên cổ Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, đầu ta choáng quá, ngươi để cho ta dựa một chút..."
Thân hình bị dán lên trong nháy mắt hơi lảo đảo, hơi thở bên tai rối loạn vài nhịp, rồi mạnh mẽ kềm chế.


Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, lẳng lặng hít thở mùi đàn hương làm dịu tinh thần kia.

Không biết là quá mức tức giận, hay là không muốn cùng hắn dây dưa, Lam Vong Cơ quả thực không nhúc nhích, để hắn lại gần trong chốc lát.
Mùi đàn hương xen lẫn với mùi thơm cơ thể như có như không của Lam Vong Cơ, theo nhịp thở phập phồng của y, Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ mà, dụi dụi vài cái ở chỗ da thịt kề sát kia, mùi hương chợt như có độ ấm, không còn lạnh lẽo thấm vào người nữa, ngược lại giống như là giơ tay ra có thể chạm tới, đem sự ấm áp dễ chịu của y quấn vào người.

Những lọn tóc xoã trước ngực Lam Vong Cơ dán vào mặt hắn, nhẹ nhàng cào ngứa, trong lòng Nguỵ Vô Tiện dao động, cánh môi mấp máy, ngậm lấy một nhúm tóc vào trong miệng.
Bờ môi lơ đãng cọ qua một mảnh da thịt trần trụi, giống như đánh ra vài tia lửa bất chợt.
Cả hai người đều thoáng nhúc nhích.
"Đủ rồi".
Lồng ngực Lam Vong Cơ chấn động, quả quyết hạ lệnh đuổi khách.
Rõ ràng là giọng điệu lạnh băng chân thật rõ ràng như thế, nhưng Nguỵ Vô Tiện giống như biết được, người trước mắt này, đều không phải là thật lòng cự tuyệt hắn.
Lam Trạm y, cứ quen khẩu thị tâm phi...
Tựa như có vô số móng vuốt cào cào khe khẽ, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ôm lấy thân thể người nọ, "Ta không đi!"
Giống như một sợi dây bị căng tối đa, bàn tay người nọ để lên ngực hắn, chậm rãi, nhưng ép buộc, ngăn hắn cách xa ngoài tầm với.
"Nguỵ Anh, đủ rồi".
Nguỵ Vô Tiện bị mấy móng vuốt nhỏ vô tình cào cấu trong lòng, cào đến nỗi hắn sắp sửa bị cào trọc luôn rồi, đưa tay về phía đối phương tìm kiếm, vừa túm vừa cào, làm cho quần áo của y lộn xộn lung tung lên, càng thêm kiên định nói: "Ta cứ không đi!"
Một luồng sức mạnh không cho phép cãi lại chụp lấy đôi tay khua loạn của hắn, đột nhiên hất mạnh một cái, Lam Vong Cơ đè nén khí lạnh của cơn tức giận, gằn từng chữ nói: "Ra ngoài".
Nguỵ Vô Tiện bị hai chữ này gõ cho dừng tay lại, nhìn vào đôi mắt nhạt màu như lưu ly kia, thấy được thứ hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn.
Lam Vong Cơ, là nghiêm túc.
Hắn bất an nhúc nhích ở trong ổ chăn, cả người gấp gáp chồm tới phía trước, "Lam Trạm, ngươi đừng tức giận được không? Ta..." Một câu còn chưa nói xong, theo tầm mắt bỗng nhiên chếch đi của Lam Vong Cơ, nhìn thấy mình gần như quỳ lên đùi y, không biết từ khi nào lại đè lên trên một bộ phận nào đó.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, đây hẳn không phải là...
Lam Trạm.......
Giống như muốn xác nhận cho rõ ràng, đầu gối còn chọt chọt vào bên trong.
Xúc cảm mềm mại.
Cả khuôn mặt Lam Vong Cơ đều tái nhợt rồi, dưới ánh trăng, giống như là linh hồn trực tiếp xuất ra khỏi thân thể vậy.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức té lăn ra giường, sau đó ngoan ngoãn giúp Lam Vong Cơ kéo chăn lại, cách xa khỏi bộ phận mà một khắc trước vừa bị hắn mạo phạm, quẫn bách cười cười: "Xin lỗi, ta...!không phải cố ý".
"......"
Nguỵ Vô Tiện cợt nhả: "Chúng ta cũng thân như vậy, có gì mà thẹn thùng chứ".
"......"
Thành tâm thành ý: "Ta thật sự không phải cố ý...!Không, không làm ngươi đau chứ?"
"......"
Nghiêm túc trịnh trọng: "Ta bảo đảm đêm nay quy củ nề nếp, ngủ với tư thế tiêu chuẩn của Lam thị, tuyệt đối không chạm vào một cọng tóc của ngươi! Nếu chạm vào, ngươi cứ giết ta!"
"......"
Đáng thương hề hề: "Lam Trạm, ngươi nói một câu đi mà, ngươi muốn đánh muốn mắng ta, làm cái gì ta cũng được, nhưng đừng đuổi ta đi nha".
Lúc sống lúc chết: "...!Ta không đi, còn không ngươi đem ta quăng ra ngoài đi!"
"......"
Lam Vong Cơ quả thực đem hắn quăng ra ngoài.
Mông bị té ngã bể thành bảy tám cánh, cánh cửa gỗ phía sau nặng nề đóng lại, chốt cửa không chịu nổi sức nặng, thật lâu sau vẫn kêu lên ken két.
"Tên nhãi Lam Trạm này, làm như ăn thuốc súng không bằng, hung dữ..."

Nguỵ Vô Tiện sửa sang lại vạt áo bị Lam Vong Cơ túm đến rơi ra xộc xệch, đồng thời xoa xoa ngực, muốn làm tan đi luồng khí bị ứ nghẹn kia, hùng hùng hổ hổ trở về phòng.
Đẩy cửa phòng, hắn liền cảm giác không thích hợp lắm.
Bóng đen lắc lư trong phòng, một con quỷ thắt cổ lưỡi thè ra dài tới mặt đất bổ nhào đến trước mặt hắn, chụp lấy mắt cá chân hắn rồi lập tức leo lên trên, đầu lưỡi nhớp nhúa liếm quanh bắp chân hắn.
"Cái gì??" Nguỵ Vô Tiện chấn động, một cước đá văng nó ra.
Càng đi vào trong phòng, càng là náo động thành một vũng yêu ma quỷ quái, tất cả đều kéo lê thân thể, nhào vào lòng hắn.

Nguỵ Vô Tiện dùng cả tay lẫn chân, đánh bay vài con, bước chân dần dần trở nên nặng nề, cúi đầu thì thấy, nửa người từ eo trở xuống giống như ruồi bọ bu vào cục kẹo vậy, treo một chuỗi dài những cẳng chân cánh tay máu thịt lẫn lộn, ngo ngoe lung tung, giống như ào ạt thoát ra từ trong một biển máu vô tận do đám sương đen dưới lòng bàn chân hoá thành.
"Cút ngay!!" hắn vừa mắng, vừa huýt ra mấy tiếng sáo dưới lưỡi, những tà thần ác quỷ đó đùa vui cười giỡn, khóc lóc nghẹn ngào, thế nhưng không một con nào nghe lời hắn.
Vất vả đến bên cạnh giường, thấy túi khoả linh nang mở ra, giống như một vò rượu bị nghiêng đổ, khói đen khí huyết tràn ra như suối, Nguỵ Vô Tiện âm thầm kinh hãi, nhẹ nhàng dựng túi lại, Âm Hổ phù rơi vào trong tay.
Nhìn kỹ, những hoa văn khắc trên mảnh kim loại kia nhoè nhoẹt thành một mảnh, lan tràn một luồng ánh sáng đỏ rực, giống như đột ngột tan chảy thành một cái lỗ hổng!
Những thứ dơ bẩn kia, đúng là từ chỗ lỗ hổng này cuồn cuộn chảy ra không ngừng.
Hắn nhớ lại bàn tay bốc cháy đỏ rực lúc hồi nãy, sống lưng chợt lạnh, Âm Hổ phù dùng nhiệt độ cực cao để đúc thành, rốt cuộc là tà thuật gì, mà có thể từ cơ thể sống sờ sờ làm cháy lên ngọn lửa như vậy, đun chảy được Âm Hổ phù?!
Từng đợt khí lạnh thấu xương, cùng với tiếng thì thầm lúc gào to lúc nhỏ xíu, xâm nhập vào lòng bàn tay hắn, Nguỵ Vô Tiện giật mình một cái, vội vàng ngưng thần vận lực, đưa linh lực xuống lòng bàn tay để niệm chú.

Đáng tiếc linh lực của hắn quá thấp, Âm Hổ phù chỉ rung lên một chút, làn sương đen trào ra kia lại quấn lên cánh tay hắn một lần nữa, giống như vô số kẻ xâm lược có sinh mệnh, đột nhiên đâm vào trong mạch máu của hắn, lang thang dọc theo kinh mạch toàn thân, kích thích hắn cả người nảy lên một cái, nhất thời lùi lại vài bước, chân cẳng run lẩy bẩy.
Cắn chặt khớp hàm, kéo lê thân thể còn chút hơi tàn, vất vả ngồi xếp bằng trên giường.

Đan điền vận lực, chậm rãi hít thở một hồi, ý đồ đem âm khí đang đấu đá lung tung trong cơ thể ép ra ngoài.

Những âm khí đó va chạm vào các yếu huyệt trên người, đánh cho hơi thở hắn hỗn loạn, chỉ đả toạ một lát, luồng khí vẩn đục kia trong lồng ngực không giảm ngược lại còn tăng, đột nhiên, cổ họng dâng lên mùi máu.
"Khụ!"
Phun ra một ngụm máu đặc sệt, ngay sau đó, cả người mê mê man man, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rơi vào bóng tối vô tận.
***
Lam Vong Cơ nằm trên giường, trong đầu không vứt đi được, tất cả đều là hình ảnh mới vừa rồi Nguỵ Vô Tiện bổ nhào lên giường mình, thân hình mềm mại, làm nũng với mình.
Tối khuya y trở về, gió lạnh nửa đêm thổi bên ngoài.

Thật vất vả suy nghĩ bình tĩnh trở lại, lúc này lại bị rối nùi một cục.

Uổng công sức mấy ngày, tâm tàn, ý lạnh, ngàn vạn khó khăn vẽ ra một đường giới tuyến, bị Nguỵ Vô Tiện xông vào làm loạn một hồi, gần như đã thất thủ.
Cuộc đời này không có duyên phận, lại không phân rõ xanh đỏ đen trắng, múa may lung tung, đường hoàng tự đâm vào tim mình.
Trái tim này không dành cho mình, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác, vô cớ quậy lên những gợn sóng trong lòng mình.
Đến một cách ngẫu hứng, đi một cách nghênh ngang, chỉ để lại một mình mình tâm phiền ý loạn, không cách nào tự kềm nén.
Lam Vong Cơ nhắm mắt một lát, mặc niệm gia quy Lam thị, nhưng ở trong mỗi câu mỗi chữ đều nhìn thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện.
Ngước mắt nhìn lên cánh cửa bị mình giận dữ làm rơi ra, lẻ loi, bi ai, cánh cửa đung đưa trong gió đêm, một giọng nói thì thầm bên tai.
Lỡ như hắn lại tức giận, đi mất, mình biết đi đâu tìm?
Chung quy là không bỏ xuống được, luyến tiếc.
Lam Vong Cơ đứng dậy, tuỳ ý khoác áo ngoài, ra khỏi phòng, rảo bước đi đến trước phòng Nguỵ Vô Tiện.
Khẽ gõ cửa, sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại.
"Nguỵ Anh, mở cửa, là ta".

Một loạt tiếng gõ gấp gáp, vẫn không có tiếng đáp lại.
Trái tim đột nhiên treo cao.
Hay là, thật sư đi rồi?
Bất chấp lễ nghĩa, đẩy cửa đi vào, trong phòng một cảnh tượng quần ma loạn vũ, giương nanh múa vuốt doạ đến mức y cả kinh, đi vào phòng trong, liền thấy Nguỵ Vô Tiện bất tỉnh nằm trên mặt đất, khoé miệng một vết máu tươi.
"Nguỵ Anh!!"
Vài bước chạy nhanh tới, vận linh lực đến cánh tay, làm biến mất cả đám hung quỷ mặt mũi máu me nằm lê lết trên người Nguỵ Vô Tiện, chỉ còn lại mấy con bám trên chân, ngẩng đầu, sợ hãi rụt rè nhìn Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, bị ánh mắt kia doạ sợ đến mức mất hồn, kêu thét mấy tiếng, rồi nơm nớp lo sợ rút lui vào một góc.
Lam Vong Cơ bế Nguỵ Vô Tiện lên trên giường.
Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện xám xịt, hơi thở mong manh, nặng trĩu, mềm nhũn ngã gục vào trong lòng ngực y, không ngừng gọi tên hắn, ấn vào mấy huyệt vị trên người hắn, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.

Đầu ngón tay bấm quyết, một luồng linh lực màu xanh lam truyền vào.
Truyền như thế một khắc, Nguỵ Vô Tiện hơi hơi tỉnh, mở mắt thấy Lam Vong Cơ đang lo lắng sốt ruột, cúi người ở cạnh giường, tay áo trắng như tuyết dịu dàng lau vết máu trên khoé miệng hắn.
"Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa huyệt Thái Dương, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói: "Ta đây là...!đã ngất đi?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện gian nan chống người lên, ánh mắt băn khoăn nhìn xung quanh, thì thào: "Âm Hổ phù...!Âm Hổ phù đâu?"
Lam Vong Cơ nhặt hai mảnh Âm Hổ phù ở dưới đất lên, đã nhận ra khác thường.

Tầm mắt quét một vòng quanh phòng, những thứ tà sát này nọ hồi nãy, vẫn chưa diệt sạch, chỉ là tạm thời lui bước vào bóng tối, từng đôi mắt đầy ác ý, đẫm máu lạnh lẽo âm u đảo quanh, nhìn trộm từ góc tường dưới mái hiên, sẵn sàng lợi dụng sơ hở để xâm nhập bất kỳ lúc nào.
Nguỵ Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Mấy thứ quỷ quái này, chẳng qua bị người ta đun nóng một chút, giống như được thả xích vậy, cả đám muốn tạo phản, đợi ta khôi phục lại, sẽ từ từ thu thập về".
"Hi hi...."
"Ha ha...."
"Nghe thấy không, muốn thu thập chúng ta kìa..."
"Hắc hắc...!Hiện giờ thì oai phong, hồi nãy, suýt chút nữa đã..."
Nguỵ Vô Tiện tức muốn hộc máu, đứng dậy vuốt Trần Tình, Lam Vong Cơ đưa tay ngăn lại, nói: "Ngươi còn suy yếu, trước tiên đừng manh động.

Âm Hổ phù, rốt cuộc là như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện điều chỉnh hô hấp một chút, kể lại ngắn gọn một lượt chuyện kẻ nọ nhân đêm tối lẻn vào.
Lam Vong Cơ giữa mày nhíu lại, khẽ nói: "Ngươi nói, là hắn muốn tới trộm Âm Hổ phù?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, nhưng bàn tay kia của hắn thật sự quỷ dị, ta chưa bao giờ gặp qua loại tà thuật có thể đốt cháy chính cơ thể của mình".
Lam Vong Cơ trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: "Có lẽ, hắn không phải tới để trộm Âm Hổ phù..."
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: "Không phải tới để trộm? Vậy hắn tới làm gì, Âm Hổ phù nướng lên cũng không thể ăn được nha"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi