NẾU ÁNH TRĂNG CÓ THỂ QUAY LẠI

Lăng Việt vừa mới tắm xong đã bị Từ Diệc Minh chặn lại ở cửa phòng vệ sinh. Giống như đang phải đối mặt với một tra nam thất tín bội nghĩa, hỏi cậu: “Trà gừng mày mua đâu?”

Lăng Việt không biết tại sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bèn bịa đại một lý do: “…..Uống hết rồi.”

“Tao tin mày tao làm chó!”

Lăng Việt nhìn Từ Diệc Minh, cố tỏ ra biểu hiện có thể tin tưởng: “Thật.”

Nhưng mà cậu không phải là người biết nói dối cho lắm, vẻ mặt mất tự nhiên hay ánh mắt cố tình lảng tránh đi đều làm Từ Diệc Minh dễ dàng phát hiện manh mối.

Từ Diệc Minh hừ một tiếng, không nhanh mà từ từ mở điện thoại: “Vậy để tao hỏi Vọng Thư một chút, hỏi cậu ấy mua trà gừng ở đâu.”

Kết quả, bàn tay cậu ta vừa mới chạm vào màn hình điện thoại đã lập tức bị một bàn tay to lớn nắm lại: “…….Đừng hỏi.”

Lăng Việt ho nhẹ một tiếng: “Tại sao mày lại biết vậy?”

Đây là thừa nhận.

Từ Diệc Minh bấm vào điện thoại: “Cậu ấy đăng bài.”

“Đăng bài gì?” Ánh mắt Lăng Việt hơi sáng lên, xoay người không nói lời nào, đi đến kệ phòng tắm, lấy điện thoại xuống, vừa đi ra ngoài vừa nhìn điện thoại.

Xem ra không cần nói cũng biết.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từ Diệc Minh, người vẫn chưa kết thúc cuộc thẩm vấn: …

Màn hình điện thoại của Lăng Việt vẫn ở trong cuộc nói chuyện với Vọng Thư. Cậu tiện tay bấm vào ảnh đại diện được vẽ bằng tay của Vọng Thư, liền thấy được bài viết mới nhất.

Chỉ là bức ảnh mới gửi cho cậu kèm hai chữ “trà gừng”, cũng không nhắc đến cậu nhưng Lăng Việt lại có cảm giác vui vẻ không giải thích được.

Cậu nhấp vào tấm ảnh, muốn cẩn thận xem lại chút chi tiết nhỏ ấy. Phát hiện chiếc cốc Vọng Thư đã đổi từ màu bạc hà sang màu xanh lục. Giống như có sự chuyển màu sắc, rất tươi mát và có kết cấu, trà gừng màu nâu đỏ ở bên trong, kết hợp với màu sắc của chiếc ly nhìn có vẻ rất kỳ quái nhưng lại rất hợp.

Thoát khỏi tấm ảnh, cậu trịnh trọng nhấn like, cũng thấy được bình luận của Từ Diệc Minh “! Lăng Việt, thằng chó này!” Một số người trả lời bình luận là tại sao lại dỗi Lăng Việt ở đây.

Cậu nghĩ một chút rồi nói với Từ Diệc Minh: “Mày tự nghĩ cách làm cái bình luận này bình thường lại đi, đừng để người khác biết.”

Từ Diệc Minh vừa mới bị xem nhẹ: “Biết cái gì?”

“Biết Lăng Việt mua trà gừng riêng cho Vọng Thư hay là biết….”

“Mày thích Vọng Thư?”

Thái dương Lăng Việt giật giật, có một chút không tự nhiên: “Đừng nói bậy.”

“Tao nói bậy sao?’;

Hai người nhìn nhau, Lăng Việt đã bại trận.

“Mày không nói bậy.” Lăng Việt nhắm mắt lại, lỗ tai đỏ lên. Mặc dù rất xấu hổ nhưng vẫn nghiêm túc xác nhận: “Tao thích Vọng Thư.”

“Đm! Thích khi nào vậy? Tại sao lại thích? Đơn phương hay cả hai đều có tình?”

Từ Diệc Minh kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, giống như một con chồn bị bắt gặp đang ăn dưa ở ngoài ruộng.

“Lúc nãy khi chơi tuyết, tao đỡ cậu ấy một cái, sau đó tao bắt đầu khẩn trương, ra mồ hôi rồi tim bắt đầu đập nhanh nữa.” Lăng Việt đã vượt qua giai đoạn xấu hổ, chậm rãi nhớ về chuyện của mình và Vọng Thư.

“Có thể tao thích cậu ấy từ rát sớm, lúc trước học trưởng Cố muốn thêm Wechat cậu ấy, tao có chút không muốn cho.”

“Bây giờ nghĩ lại, có thể đó là ghen.”

Lăng Việt dừng lại một chút lại nói thêm một câu: “Mặc dù ghen không tốt nhưng tao không muốn cậu ấy thêm Wechat với học trưởng đó.”

“Cậu ấy nói tâm trạng cậu ấy không tốt, tao rất muốn làm cho cậu ấy vui lên.”

“Tạo không muốn cậu ấy không vui.”

“Muốn làm cho cậu ấy cười.”

“Cậu ấy cười lên rất xinh đẹp.”

“Lúc dỗi người khác cũng rất xinh.”

……

Lúc nói những lời ấy, đôi mắt Lăng Việt rất lấp lánh, như là cơn gió nhẹ thổi qua hồ nước phủ đầy ánh mặt trời, thẳng thắng mà trong sáng, nóng bỏng mà đơn giản, còn cả sở thích không muốn che dấu.

Từ Diệc Minh có cảm giác mình nhét đầy cơm chó, ăn không nổi nữa: “Vậy bây giờ mày muốn theo đuổi cậu ấy sao?”

Nghe vậy, Lăng Việt suy nghĩ một chút: 

“Tạm thời tao sẽ giữ trạng thái yêu thầm, chờ xem thái độ của Vọng Thư là gì đã.”

“Nếu cậu ấy không ghét tao, tao sẽ theo đuổi cậu ấy!”

“Ý mày là, mày, yêu, thầm?” Từ Diệc Minh xác nhận lại.

“Đúng vậy.”

“Để tao xem đã.”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Mày nhìn đi.”Từ Diệc Minh không nói tại sao.

Lăng Việt không hỏi nữa, nghiêm túc dặn dò Từ Diệc Minh: “Đừng nói ra ngoài.”

Từ Diệc Minh hiệu OK: “Yên tâm.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nói được thì làm được, cậu ta móc điện thoại ra, mở khu bình luận của Vọng Thư, trả lời bình luận của mọi người: “Bởi vì Lăng Việt lấy bánh quy của tao khi tao đang nói chuyện.”

Trời đã khuya, hai người nói chuyện õng liền lên giường chuẩn bị ngủ.

Lăng Việt nằm một lúc, cảm giác hưng phấn đến mức không ngủ được, bèn kéo Từ Diệc Minh nói chuyện: “Mày cảm thấy cậu ấy có thích tao không?”

Từ Diệc Minh nhớ lại cẩn thận, ngoại trừ lần gặp mặt ở trước cửa văn phòng giáo viên ngữ văn, mặt Vọng Thư đỏ lên thì những lúc khác cậu ấy chẳng có biểu hiện kỳ lạ nào với Lăng Việt cả.

Vì vậy mà cậu im lặng.

Ở khung cảnh yên lặng, Lăng Việt đã hiểu rõ ý của cậu ta: “Được rồi.”

Từ Diệc Minh nhanh chóng an ủi cậu: “Nhưng mà mày đừng nản lòng, hai người mới quen nhau được mấy ngày, tao nghĩ với tính cách của Vọng Thư, chắc có lẽ là lâu ngày sinh tình thì phải.”

“Tao không nản lòng.” Lăng Việt nằm thẳng trên giường: “Cậu ấy không thích tao thì tao theo đuổi thôi.”

“Cấp ba theo đuổi không được thì lên đại học theo đuổi tiếp!”

“Tao chỉ muốn cậu ấy ở bên tao thì có thể vui vẻ.”

“Đương nhiên, nếu có thể thích tao thì tốt nhất.”

Từ Diệc Minh nói đùa: “Mày nằm mơ trước đi, mơ là nhanh nhất.”

Lăng Việt trở mình, vẫn là không ngủ được, vì vậy cậu lấy điện thoại, chui vào chăn bông để xem.

==

Bên này, Vọng Thư vừa có chút buồn ngủ thì điện thoại lên leng keng một cái.

Đã muộn như vậy, chắc là APP tự đẩy thông báo rác cho cô thôi, cô mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Không ngờ nửa phút sau tiếng leng keng lại đến, một lát sau lại đến tiếp.

Quý Ngâm Thu mơ mơ màng màng trở mình, nhỏ giọng nói “Làm sao vậy?” sau đó ngủ thiếp đi.

Vọng Thư cau mày, sờ soạng tìm kiếm điện thoại trên tủ đầu giường, trong lúc tìm điện thoại lại tiếp tục vang lên.

Cô đã mò được nút tắt tiếng bên cạnh, mở khóa điện thoại, nổi giận đùng đùng xem APP nào làm trò này.

Thật không ngờ, vừa click mở thì một loạt thông báo hiện ra:

Không nghĩ tới vừa click mở, một loạt chỉnh chỉnh tề tề tin tức thông tri:

【 Lăng Việt thích bài viết “XXX…..” của bạn. 】

【 Lăng Việt thích bài viết “XXX…..” của bạn. 】

【 Lăng Việt thích bài viết “XXX…..” của bạn. 】

【 Lăng Việt thích bài viết “XXX…..” của bạn. 】

Cứu mạng.

Tại sao nửa đêm rồi mà Lăng Việt vẫn lướt trang cá nhân cô vậy? Còn thích từng cái nữa.

Cậu không phải là thích cô chứ.

Bị phỏng đoán này làm cho ngọt ngào, Vọng Thư ôm điện thoại, vùi đầu vào trong chăn, lướt theo những bài viết mà Lăng Việt đã thích, chờ đợi thông báo tiếp theo.

Giống như đang cùng với Lăng Việt trốn trong chăn bông nhìn nhau!

Trong lòng Vọng Thư đang điên cuồng cộng thêm điểm: Lăng Việt có khả năng thích mình +10086!

=

Sáng sớm hôm sau, lúc Lăng Việt đến phòng học thì Vọng Thư vẫn chưa đến. Trên vai cậu mang cặp, hấp tấp đến chỗ ngồi của mình, chào hỏi với Tiết Trình và Ngô Trung: “Chào buổi sáng!”

Sau đó đến chỗ bình nước lấy nước.

“Chào buổi snags.” Ngô Trung ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Việt, tò mò hỏi Từ Diệc Minh: “Có phải có chuyện gì vui không? Tại sao hôm nay tâm trạng nó tốt như vậy?”

“Đúng vậy.” Tiết Trình nghiêng người qua nhỏ giọng nói: “Tao cảm thấy tóc của nó cũng có không khí vui vẻ.”

Từ Diệc Minh chỉ cười mà không nói gì.

Giờ giải lao, Lăng Việt hỏi Vọng Thư: “Giữa trưa mình muốn đến bệnh viện thú ý thăm nó một chút, cậu đi không?”

Vọng Thư lộ vẻ khó xử: “Mình đã hẹn với Quý Ngâm Thu trưa nay đi ăn một quán ăn Mexico nổi tiếng trên mạng rồi.”

“Ồ, ra là vậy.” Lăng Việt lộ một tia thất vọng, lời mời đầu tiên sau khi rõ lòng mình đã bị từ chối: “Mình đến đó sẽ chụp ảnh cho cậu xem.”

“Được, được.”

Đang nói thì  Tiết Trình đang nói chuyện với Từ Diệc Minh chen vào nói: “Lăng Việt, tao đi chung với mày, thuận tiện thăm con nuôi tao luôn.’

“Được thôi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đại Hoàng đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, thấy Lăng Việt duỗi tay sờ nó, nó chủ động vẫy đuôi lè lưỡi, cách một lưới sắt cọ tay cậu.

Giống như biết cậu là chủ mới của mình.

Tiết Trình vẫn còn sợ chó, ngồi xổm phía sau Lăng Việt, nhướng người về phía trước nhìn nó.

Lăng Việt nói chuyện với bác sĩ thì tìm hiểu đại khái tình huống, xác định là Đại Hoàng không sao, liền mở điện thoại, chụp mấy tấm ảnh rồi mở cuộc trò chuyện với Vọng Thư ra, gửi cho cô.

【 Vọng Thư: Đại hoàng không có chuyện gì chứ? 】

【Lăng Việt: Trước mắt thì bây giờ rất khỏe, bác sĩ nói đợi lát tắm cho nó xong thì sẽ tiêm phòng cho nó.】

【Vọng Thư: Hy vọng nó không sợ chích.】

【Lăng Việt: Đại Hoàng là một con chó dũng cảm.】

【Lăng Việt: Cậu cảm thấy đặt tên gì cho nó thì sẽ hay?】

【 Vọng Thư: Để mình suy nghĩ đã. 】

【Vọng Thư: Cậu làm khó mình quá, mình không biết.】

【Vọng Thư: Cũng không thể gọi nó là Đại Hoàng được.】

【Vọng Thư: Mập quá dễ té.jpg】

Lăng Việt nhìn biểu tượng cảm xúc con mèo té đá tay thì khóe môi hơi cong lên.

Tiết Trình kinh ngạc hỏi: “Mày nhắn tin với ai vậy?”

Còn cười như mùa xuân đến nữa chứ.

“Vọng Thư.”

“Ồ.” Lúc trước Lăng Việt đã nói là sẽ gửi ảnh cho Vọng Thư.

“Tiết Trình, mày có biểu tượng cảm xúc nào không? Gửi cho tao đi.”

“Ừm, loại nào?” Tiết Trình lấy điện thoại từ trong túi ra, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Mãi cho đến khi thấy được biểu tượng cảm xúc mèo con khóc thút thít mà Ngô Trung gửi, linh tính mới chợt nhận ra: “Mày thích Vọng Thư?”

khi một chàng trai đang cùng nữ sinh nhắn tin, đột nhiên muốn tìm biểu tượng cảm xúc thì chẳng phải là đang cố tỏ ra hấp dẫn sao?

Lăng Việt cứng đờ:……..Tại sao lại bị phát hiện nữa vậy?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lăng Việt: Tôi muốn yêu thầm.

Vài ngày sau:

Từ Diệc Minh: Mày có phải thích Vọng Thư hay không?

Tiết Trình: Mày thích Vọng Thư đúng không?

XX: Thích Vọng Thư đúng không?

===

Đại cẩu sẽ không thể nào thích rồi giấu trong lòng được đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi