Lúc Lệ Cảnh Minh đưa Thẩm Tri Ý trở lại bệnh viện, cô đã bất tỉnh và được đưa đến phòng cấp cứu, kết quả xét nghiệm tốt hơn lần trước một chút.
Thể trạng của Thẩm Tri Ý vốn đã suy nhược, cộng thêm việc tinh thần bị đả kích mạnh nên mới dẫn đến hôn mê.
May mà cô được đưa vào viện kịp thời, nếu không chắc chắn tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong thời gian Thẩm Tri Ý hôn mê, Lệ Cảnh Minh đã cho người đưa Thẩm Xương Nam đến lò thiêu, ký tên và hoả táng, sau đó bảo Triệu Tiền tìm một nghĩa trang có phong thuỷ tốt.
Cái chết của Thẩm Xương Nam đã được bàn tán sôi nổi trên mạng.
Tần Mặc vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe các y tá đi ngang mình bàn tán.
Anh ấy biến sắc, vội vã kéo y tá lại hỏi chuyện: “Cô bảo ai chết cơ?”
“Là Thẩm Xương Nam đấy, chính là người bị tuyên án tử hình vào phiên sơ thẩm tuần trước.
Hôm nay là phúc thẩm, ông ta giật điện thoại di động của một người đi đường rồi ngã lầu chết…”
Gương mặt của Tần Mặc không còn cảm xúc gì nữa.
Nét mặt thẫn thờ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Thẩm Xương Nam chết rồi, vậy còn Thẩm Tri Ý?
Chẳng phải hôm nay cô ra toà nghe xét xử sao? Vậy có phải cô đã biết chuyện rồi không? Một loạt câu hỏi bật ra từ trong lòng anh ấy.
Y tá nọ khó hiểu nhìn Tần Mặc, sau đó ngại ngần rời đi.
Tần Mặc thất thần lấy điện thoại trong túi áo blouse ra.
Anh gọi cho Thẩm Tri Ý trước nhưng lại không có ai nghe, thế là gọi tiếp cho y tá của Thẩm Tri Ý, ba giây sau đã có người bắt máy.
“Bác sĩ Tần”.
Tần Mặc sốt sắng hỏi: “Tri Ý đâu? Cô ấy có ở cạnh cô không?”
“Có ạ”.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Cô Thẩm đang ở phòng bệnh.
Cô ấy vừa đi gặp bố về, tinh thần bị đả kích nên ngất đi…”
Tần Mặc đã bắt đầu chạy về phía phòng bệnh rồi, vừa chạy vừa xin lỗi các bệnh nhân và y tá dọc đường, đoạn nói vào điện thoại: “Tôi sẽ đến đó ngay”.
Suốt đường đi, Tần Mặc cảm thấy lo lắng vô cùng, trong đầu chỉ lặp lại câu nói của cô y tá: “Thẩm Tri Ý bị đả kích nên ngất đi”.
Điều mà Thẩm Tri Ý cần nhất lúc này là một người ở bên cạnh và an ủi cô, nhưng đến khi gặp cô, anh ấy nên nói gì đây?Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ!
Bốn chữ “thành kính phân ưu” chẳng khác gì xát muối vào vết thương của cô, anh ấy không thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Cứ chạy rồi chạy, Tần Mặc đột ngột chạy chậm lại, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
…
Thẩm Tri Ý yên lặng nằm trên giường, làn môi tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
Lệ Cảnh Minh ngồi cạnh Thẩm Tri Ý, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm cho đối phương.
Anh bắt đầu cảm thấy có đôi chút thương hại cho người phụ nữ này.
Nhưng thương hại không liên quan gì đến tình cảm cả.
Hơn ai hết, anh biết rõ mình sẽ không yêu Thẩm Tri Ý.
Giống như lời Thẩm Tri Ý đã nói vậy, anh rất tàn nhẫn với cô.
Chỉ cần anh có một chút tình cảm với cô thôi thì sẽ không đành lòng đối xử với cô như thế.
Vậy nên, người anh yêu có lẽ là Hạ Minh Nguyệt – cô gái đã từng khôn lớn cùng anh và còn từng cứu mạng anh sáu năm về trước.
Anh đã hứa rằng sẽ chăm sóc Hạ Minh Nguyệt cả đời.
Lệ Cảnh Minh tuyệt đối không thể thích ai khác, dù cho người đó là vợ trên danh nghĩa của anh.
Khẽ thở hắt ra, đôi mắt của Lệ Cảnh Minh chầm chậm phác hoạ ngũ quan của Thẩm Tri Ý.
Năm nay Thẩm Tri Ý mới hai mươi bốn tuổi.
Cô sở hữu một vẻ ngoài rất sắc sảo, mỗi một đường cong đều tinh tế tựa như dùng thước đo đạc ra, khoé miệng luôn cong cong nên tạo cảm giác đang cười ngay cả khi gương mặt chẳng có cảm xúc.
Nhưng điểm khiến người ta choáng ngợp là đôi mắt của cô, đen láy và sáng long lanh như mắt của loài mèo, khi nhìn ai đó đều mang lại cảm giác ngoan ngoãn vô cùng.
Từng khớp xương đều đẹp cực kỳ, dù có mặc vải rách cũng không che giấu được hào quang toả ra từ cô.
Ở một thành phố đầy ắp người đẹp như Thành Đô, cô sở hữu một vẻ đẹp toát ra cảm giác bức bách đầy mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn thẳng và mạo phạm.
Nét đẹp ấy không hề phù hợp với cái tên dịu dàng của cô.
Một người quá xinh đẹp, rất dễ bị người ta xem là kẻ khác loài.
Xung quanh Thẩm Tri Ý thường có hai ánh mắt, một là ánh mắt đố kỵ của phụ nữ, hai là ánh mắt mê đắm của đàn ông.
Sáu năm trước, vào lần đầu tiên Lệ Cảnh Minh gặp Thẩm Tri Ý ở buổi tiệc, bộ váy đỏ rực rỡ của cô đã thu hút ánh nhìn của tất cả.
Khi ấy, Lệ Cảnh Minh hình dung Thẩm Tri Ý là một đoá hồng đỏ hướng về phía mặt trời, quyến rũ và bắt mắt.
Còn bây giờ, đoá hồng ấy đã héo khô, rễ thân thối rữa, yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.
Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi tự khi nào? Ngay cả nụ cười trên gương mặt ấy cũng trở nên đầy chua chát.
Rõ ràng cô là một người rất thích cười, nhưng mấy năm nay, ngay cả trong giấc ngủ cũng chau mày lại, nỗi ưu sầu luôn hiện diện.
Hàng mi của Thẩm Tri Ý khẽ run lên.
Vừa mở mắt, cô đã thấy Lệ Cảnh Minh ngồi trước mặt mình, tay vươn ra, vẻ mặt hơi ảm đạm nhìn cô.
Lệ Cảnh Minh thấy cô đã tỉnh lại, bèn ngại ngần rụt tay về: “Cô khát không? Có muốn uống nước không?”
Thẩm Tri Ý mở to hai mắt, vẻ mặt đờ đẫn như khúc gỗ, chẳng có chút giận dữ.
Một Thẩm Tri Ý như vậy bỗng khiến Lệ Cảnh Minh cảm thấy rất hoảng sợ.
Cô như kẻ bị đoạt mất hồn phách, hỉ nộ ái ố đã biến mất chỉ trong tích tắc.
“Lệ Cảnh Minh, có phải trước đó anh từng gặp bố tôi và nói gì đó với ông ấy hay không?”
Lệ Cảnh Minh đang lấy nước sôi.
Vừa nghe thấy câu nói này, tay anh bỗng run lên, nước sôi bắn vào mu bàn tay anh, cảm giác đau vì bỏng lan từ làn da vào sâu trong tim.
Tuy Lệ Cảnh Minh không nói gì, nhưng tấm lưng cứng đờ ấy của anh đã chứng minh những suy đoán của Thẩm Tri Ý là thật.
Vẻ mặt của Thẩm Tri Ý vẫn u ám chết lặng, ánh mắt ảm đạm nhìn lên trần nhà.
Nghĩ đến câu cuối cùng mà Thẩm Xương Nam nói với mình qua điện thoại, nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi.
“Trước khi nhảy lầu, câu cuối cùng mà bố dặn dò tôi là, bảo tôi phải cẩn thận anh…”, những người quen biết Thẩm Xương Nam đều biết ông ta là kẻ vô dụng, ở nhà hay ra ngoài đều rất nhát gan và yếu đuối.
Người như ông ta, làm sao có đủ can đảm nhảy lầu cơ chứ.
Trừ phi ông ta gặp chuyện, một chuyện khiến ông buộc phải dùng cách tự sát để giải quyết.
Thẩm Tri Ý đã nghĩ rất lâu.
Có thể khiến người bố hèn nhát của cô gạt đi sợ hãi và chọn cách nhảy lầu tự tử, e là chỉ có Lệ Cảnh Minh mới làm được mà thôi.
“Bố cô chết do tự sát, liên quan gì đến tôi chứ?”, gương mặt của Lệ Cảnh Minh đã trở về vẻ bình tĩnh.
Anh cầm cốc nước, xoay người lại và nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Tri Ý.
“Có thể ông ta không chịu sự được cắn rứt của lương tâm nên mới tự sát, hoặc thấy thà chết còn tốt hơn sống dở chết dở ngồi tù cả đời”.
“Thật vậy ư?”, ánh mắt của Thẩm Tri Ý tựa như đang muốn nhìn xuyên qua da Lệ Cảnh Minh để thấy rõ trái tim của anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Lệ Cảnh Minh, tôi hứa sẽ không ly hôn với anh, anh có thể trả bố lại cho tôi không?”
“Bố cô đã chết rồi”, Lệ Cảnh Minh xác nhận sự thật này bằng giọng nói vô cùng điềm tĩnh.
Phải… Bố cô đã chết rồi.
“Vậy chúng ta ly hôn đi”, cô không thể thuyết phục bản thân mình tiếp tục ở bên Lệ Cảnh Minh nữa.
Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của họ đã là một sai lầm.
Giọng của Lệ Cảnh Minh rất lạnh lùng: “Cô đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn”.
“Vậy anh muốn tôi phải làm sao? Lệ Cảnh Minh, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ ngoan ngoãn nghe lời ư?”, Thẩm Tri Ý nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt cay cay, nước mắt rưng rưng nhưng không chảy xuống.
Giọng nói sắc bén của cô đang gầm lên đau đớn: “Mẹ kiếp, tôi đã nghe lời anh như một con chó, anh muốn tôi quỳ thì tôi quỳ, muốn hiến máu thì tôi hiến.
Không bàn đến chuyện ly hôn, tôi đã để anh giẫm đạp như một món đồ chơi rồi, anh còn muốn tôi phải làm sao đây?!”