Không ai thích tự ngược đãi bản thân mà đi thích một người đàn ông đa tình, bắt cá hai tay, lại còn bạo lực gia đình.
Có thể nói Lệ Cảnh Minh đã thể hiện xuất sắc hình tượng một người đàn ông cặn bã.
Đến cả thể xác và tình cảm anh còn tách biệt được thì sao có thể chung thủy với hôn nhân?
“Cô không thích tôi thì còn thích ai được nữa?”
“Ai biết được? Dù sao tôi mới có 24 tuổi, tương lai dài như vậy, có thể gặp được rất nhiều đàn ông.
Tôi cho anh một cuộc hôn nhân rồi Lệ Cảnh Minh, anh đừng hòng ép tôi phải trao cả trái tim cho anh nữa.
Tôi đê tiện, nhưng nhiều năm như vậy rồi, đê tiện mãi tôi cũng thấy chán rồi.
Nói khó nghe một chút thì tại sao tôi lại phải chôn vùi tuổi xuân của mình vì loại đàn ông khốn nạn như anh? Trong khi anh còn đang tay trong tay với người con gái khác?”
Nghe thấy Thẩm Tri Ý nói thẳng thừng như vậy, Lệ Cảnh Minh sa sầm mặt, trái tim đau nhói như bị đâm thủng.
Anh nhìn xuống gương mặt quật cường không chút sợ sệt của cô, bỗng thấy như quay trở lại lần đầu gặp mặt vào sáu năm trước.
Khi đó cô cũng kiêu ngạo như vậy, giống như một đóa hoa hồng mọc đầy gai nhọn.
Cô của bây giờ lại càng sắc bén hơn, cứ như một con nhím xù gai nhọn tấn công người khác mình đầy thương tích mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
Lệ Cảnh Minh nhìn bức ảnh cưới vừa được treo lên kia, đột nhiên cảm thấy thật châm chọc.
Anh ép buộc cô phải ở bên cạnh mình, nhưng tình nghĩa vợ chồng giữa hai người đã tan tác từ lâu.
Vẻ mặt anh chợt thay đổi, bàn tay càng thêm dùng sức nện búa xuống đầu đinh.
Khung ảnh bị chấn động đập vào tường kêu lên từng tiếng lạch cạch: “Thẩm Tri Ý, tôi biết cô để bụng chuyện của Hạ Minh Nguyệt.
Nhưng cô không hiểu được quan hệ giữa tôi và cô ấy”.
Đúng vậy, cô không hiểu, không chỉ không hiểu mà ngay cả tư cách xen vào bọn họ cô cũng không có.
Nhưng anh lại vừa không cho cô chen chân vào vừa không cho phép cô rời đi.
Cô chưa từng thấy ai ích kỷ như vậy.
Lúc này cô đang rất mệt mỏi, cả về thể xác và tinh thần.
Cô không có sức để tranh cãi với anh.
Chỉ thờ ơ nói: “Không cần biết anh tin hay không, bây giờ tôi thực sự không còn quan tâm đến chuyện của anh và Hạ Minh Nguyệt nữa.
Hai người muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không tức giận làm loạn.
Khi nào hai người kết hôn tôi sẽ mừng thật nhiều tiền chúc phúc cho hai người”.
Cô cúi thấp đầu, cụp mi xuống, che giấu ánh mắt của mình không cho người ta thấy, mái tóc dài cài lên tai, lộ ra gương mặt trắng bệch bất thường.
Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, lại lên tiếng giải thích: “Tốt xấu gì chúng ta cũng sống với nhau bốn năm trời, cho dù có là con chó cũng nảy sinh tình cảm.
Cho dù không thể vui vẻ chia tay thì cũng đừng trở mặt thành thù”.
“Đủ rồi!”, rốt cuộc Lệ Cảnh Minh không chịu nổi nữa hét ầm lên, mặt mũi tối sầm hệt như màn sương mù giăng kín ngoài bầu trời kia.
Anh nắm chặt cây búa trong tay, nhảy xuống khỏi bậc thang.
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi từ kinh ngạc đến khiếp sợ.
Trông anh như đang muốn dùng búa đánh mình.
Cô hoảng loạn lùi về sau nhưng lưng đã kề sát tường, hết đường trốn chạy.
Rõ ràng anh chưa hề chạm vào cô nhưng lại khiến cô cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt lại.
“Thẩm Tri ý, tôi không ngờ cô lại rộng lượng như vậy, đến cả đám cưới của hai chúng tôi cũng đã suy nghĩ thấu đáo”, giọng nói của anh lạnh lẽo như vẻ mặt hiện giờ của anh.
“Cả đời này cô chỉ có thể là vợ của tôi, muốn đi hả? Trừ phi cô chết!”
Vẻ sợ hãi trên mặt cô lập tức biến mất ngay sau khi nghe thấy anh nói câu này.
Cô hơi nghiêng đầu, dịu giọng lên tiếng: “Nếu anh nói lời này vào ngày chúng ta kết hôn, nhất định tôi sẽ rất cảm động”.
Không có ly hôn, chết mới chia lìa, lời thề hẹn tốt đẹp biết bao.
Nhưng cô thực sự sắp chết rồi.
Cả cuộc đời này của cô đã phí hoài trên người một thằng đàn ông khốn nạn.