NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP GỠ!


Lệ Cảnh Minh cất hành lý xong xuôi liền xuống dưới.

Thẩm Tri Ý đã ngồi ăn một mình trước, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chủ nhà uống từng hớp canh chân giò.
Hạ Minh Nguyệt thì ngược lại.

Cô ta ngồi ở ghế ngoài cùng, cúi gằm đầu xuống, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, trông như đứa trẻ đang bị mắng.

Trước mặt cô ta có hai cái bát đều đã được xới đầy cơm.
Thấy anh đi xuống, đôi mắt đen láy của cô ta sáng bừng lên: “Cảnh Minh, ăn cơm thôi”.
Anh khẽ gật đầu đi tới ngồi vào ghế bên cạnh cô ta, hành động cực kỳ tự nhiên.

Anh cầm đũa lên, nhìn thấy cả một bàn toàn thức ăn cay thì không biết nên gắp món nào, không khỏi cau mày nhìn về phía Thẩm Tri Ý đang say sưa ăn ngon lành.

Anh nghi ngờ cô đang cố ý.

Cả một bàn đầy ắp thức ăn lại chẳng có lấy một món hợp khẩu vị của anh.
Huống hồ… dạ dày của Thẩm Tri Ý không tốt, bình thường bác sĩ đều dặn dò phải hạn chế ăn đồ dầu mỡ, cay nóng.

Cô lại chẳng thèm nghe lọt tai.
Đầu óc của Hạ Minh Nguyệt không đặt lên bàn cơm.

Lúc cô ta cúi xuống ăn có liếc nhìn về phía Thẩm Tri Ý, thầm cười nhạo trên nỗi đau của người khác.
Cô ta biết Lệ Cảnh Minh rất kén ăn.

Trong mấy món cô nấu không có món nào anh thích ăn cả, xem ra cô cũng không hiểu gì về anh.
Lệ Cảnh Minh mặt nặng mày nhẹ, bực bội chất vấn: “Cô quên lời bác sĩ dặn rồi à? Dạ dày của cô như vậy còn ăn được mấy thứ này sao?”
Anh vừa dứt lời, không chỉ có Hạ Minh Nguyệt mà đến cả Thẩm Tri Ý cũng không khỏi kinh ngạc.

Hai người cứ tưởng anh sẽ nổi giận đùng đùng quát mắng cô nấu đồ ăn không hợp khẩu vị của anh, nào ngờ câu nói đầu tiên lại là lo lắng dạ dày cô yếu không thể ăn những món này.
Cô buông đũa xuống, nở nụ cười sâu xa: “Không ăn được thì tôi còn nấu làm gì?”
Dứt lời, cô còn nhiệt tình mời mọc Hạ Minh Nguyệt, chỉ về đĩa gan lợn trước mặt cô ta rồi bảo: “Cô Hạ cũng ăn nhiều vào.

Để chào mừng cô chuyển vào đây, tôi đã nấu một đĩa gan lợn xào rất bổ máu.

Cô hay bị thiếu máu, món này rất hợp với cô.

Ăn gì bổ nấy, hôm khác tôi lại đi mua tiết lợn và tiết vịt về nấu canh cho cô ăn mỗi ngày luôn”.
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt trở nên cứng đờ.

Cô ta mím môi tỏ vẻ khó chịu.

Thẩm Tri Ý đẩy đĩa nội tạng xào thơm phức tới trước mặt anh, mỉm cười tươi rói: “Thận này, ăn gì bổ nấy”.
Trông bề ngoài cô tươi cười lấy lòng, nhưng thực chất lại đang ngấm ngầm hại người.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt tay lại, nhẹ giọng lên tiếng: “Cô Thẩm, tôi biết cô không muốn tôi chuyển vào đây… Nhưng cô không cần nấu mấy món này để chọc tức tôi”.
Thẩm Tri Ý bật cười hỏi ngược lại cô ta: “Tôi nấu mấy món này thì sao?”
Cô ta chỉ vào bàn thức ăn, cất tiếng chê bai: “Mấy món này nhiều dầu mỡ.

Tôi thì cũng không vấn đề gì, chỉ có điều…”
Cô vẫn lẳng lặng chờ xem cô ta định nói gì tiếp.
Cô ta do dự một hồi, lấy can đảm giải thích: “Chỉ có điều Cảnh Minh không thích ăn.

Anh ấy thích những món thanh đạm, ghét nhất là bỏ rau thơm vào món ăn, cũng không thích ăn nội tạng.

Chân giò lại càng khỏi phải nói.

Nếu cô cần tôi sẽ viết cho cô danh sách các món anh ấy thích và ghét”.
Nói đến cuối, cô ta còn ra vẻ khoe khoang.


Nụ cười trên mặt Thẩm Tri Ý càng thêm rạng rỡ, cô thản nhiên hỏi: “Ý của cô Hạ là hôm nay tôi nấu ăn không hợp khẩu vị của hai người phải không?”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu đáp lại một tiếng.
“Tôi biết rồi”, cô nghe xong chỉ mỉm cười đáp lại, tự múc cho mình một bát canh chân giò nóng hổi rồi thẳng tay đổ hết đồ ăn vào thùng rác.

Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn, chỉ thoáng chốc bàn ăn đã trống không.
Đầu ngón tay sơ ý dính phải dầu mỡ.

Cô bèn giật một tờ giấy ăn chậm rãi lau sạch, hành động tao nhã quý phái.

Cô giương mắt ngạo nghễ nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Minh Nguyệt.
“Nếu tôi nấu không hợp khẩu vị của cô thì phiền cô tự đi mà nấu.

Tôi tin là cô Hạ sẽ có thể nấu được một bữa ăn hợp ý Lệ Cảnh Minh”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi