NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN ĐỪNG GẶP GỠ!


Lệ Cảnh Minh quan sát gương mặt cô: “Cô bị sao vậy?”
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt Thẩm Tri Ý.

Gương mặt cô vẫn trắng bệch như tờ giấy.
Hạ Minh Nguyệt đứng ngoài cửa, thấy không ai trả lời mình thì lại cất giọng ấm ức: “Cảnh Minh à, em thấy không khoẻ.

Nếu anh đang bận với cô Thẩm thì em đến bệnh viện một mình nhé”.
“Em đứng yên đấy, đừng đi một mình, để anh đưa em đến bệnh viện”, Lệ Cảnh Minh đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Tri Ý, tốt bụng dém chăn lại cho cô.
Anh mở cửa ra, thấy Hạ Minh Nguyệt đang run rẩy với đôi mắt đỏ hoe, chút bất mãn vừa trào dâng trong lòng đã bay biến ngay tức khắc.
“Sao đột nhiên lại đau đầu?”, Lệ Cảnh Minh vừa hỏi vừa cúi xuống sờ trán Hạ Minh Nguyệt để kiểm tra.
Hạ Minh Nguyệt giải thích: “Có lẽ do ban nãy đụng phải ạ.

Cũng không biết có phải đã làm chấn động não hay không nữa.

Bây giờ em vừa thấy choáng vừa buồn nôn… Em định cố gắng chịu cho qua cơn, nhưng mà khó chịu quá”.


Hạ Minh Nguyệt thấy mũi cay cay, đôi mắt hạnh dè dặt ngó vào bên trong, giọng khàn đi: “Em không cố tình quấy rầy anh và cô Thẩm đâu”.
Đôi mắt ầng ậc nước trông đáng thương vô cùng, khiến Lệ Cảnh Minh chợt nghĩ đến vẻ ốm yếu của Thẩm Tri Ý khi nãy.

Anh xoa đầu Hạ Minh Nguyệt, giọng nói dịu dàng hơn: “Em không quấy rầy mà, đừng nghĩ lung tung, để anh đưa em đi viện kiểm tra kĩ hơn”.
“Liệu cô Thẩm… có để bụng không ạ?”, bộ dạng nhượng bộ của Hạ Minh Nguyệt khiến Lệ Cảnh Minh càng cảm thấy áy náy.
“Cô ta không quan trọng bằng em”.
Câu nói này còn êm tai hơn bất kỳ lời đường mật nào khác, khiến Hạ Minh Nguyệt giãn lông mày ra ngay tức khắc, thậm chí còn tỏ thái độ rất hiểu chuyện: “Anh đừng nói vậy mà.

Cô ấy ở trong phòng mà nghe được sẽ thấy không vui đâu”.
Thẩm Tri Ý đau đớn rúc mình trong chăn.

Cô che kín hai tai, không muốn nghe họ nói chuyện.

Nhưng cô càng không muốn nghe thì tiếng nói ấy lại ngày một rõ ràng hơn.
Đặc biệt là những lời tình cảm giả tạo ấy của Lệ Cảnh Minh, quả thật khiến người ta phát tởm.
Anh trao cho Hạ Minh Nguyệt tất thảy dịu dàng và chu đáo, rồi đổ toàn bộ sự hung hăng, tàn bạo, thô lỗ, ích kỷ lên người Thẩm Tri Ý.

Sau khi nghe tiếng cửa đánh “cạch” vang lên, Thẩm Tri Ý mới chậm rãi ló đầu từ trong chăn ra.

Cô lại chật vật đi vào nhà vệ sinh, mở nắp bồn cầu ra rồi há miệng nôn dữ dội.
Mùi hormone nam nồng nặc trên người khiến cô buồn nôn.

Ban trưa cô uống nửa bát canh chân giò, vừa nãy đã nôn ra hết, trong dạ dày chẳng còn gì nên giờ toàn nôn ra nước chua màu vàng.

Nước chua này làm cổ họng cô bỏng rát, nước mắt không ngừng tràn ra từ vành mắt, khiến cả gương mặt tiều tuỵ trở nên ướt đẫm.

Lệ Cảnh Minh đưa Hạ Minh Nguyệt đến bệnh viện để kiểm tra, đầu chỉ bị thương nhẹ nên không có gì đáng ngại, có điều do còn hơi sốt nên phải truyền dịch bốn mươi phút.
Lệ Cảnh Minh đứng ở bên cạnh Hạ Minh Nguyệt, chốc chốc lại chuyện trò với cô ta, song anh trông khá là lo lắng, cứ lấy điện thoại ra xem thời gian và lướt đọc tin nhắn.
Tình huống như vậy chưa từng xảy ra.

Hạ Minh Nguyệt bỗng cảm thấy nguy hiểm cận kề.

Trước đây Lệ Cảnh Minh còn dỗ Hạ Minh Nguyệt rằng chờ anh phá tan nhà họ Thẩm thì sẽ ly hôn với Thẩm Tri Ý và cưới cô ta, nhưng bây giờ… thái độ của anh rất miễn cưỡng.
Nhà họ Thẩm đã sụp đổ, cả bố của Thẩm Tri Ý cũng nhảy lầu chết rồi, thế mà Lệ Cảnh Minh vẫn kiên quyết giữ Thẩm Tri Ý ở bên cạnh anh, không hề ly hôn.
Cô ta không nói không có nghĩa là không biết.

Lệ Cảnh Minh cứ dùng thái độ miễn cưỡng này đối xử với cô ta chắc chắn là vì anh đã động lòng, đã có tình cảm với Thẩm Tri Ý rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi