NẾU CÒN KHÔNG CHỊU THUA THÌ CẬU CONG THẬT ĐẤY


60.

Đi về phòng của mình, quả nhiên Khương Nặc đã ở trên giường chờ cậu.

Chàng trai nửa ngồi nửa tựa lên đầu giường, áo ngủ bằng lông lỏng lẻo, lơ đãng lộ ra ở cổ áo một mảng da thịt đẹp mắt, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy được cả cơ bắp vô cùng săn chắc.

"Đệt..." Thu Diệc Diệu có cảm giác, những lời cổ vũ ban nãy của mình vào lúc này đây đã sắp rơi hết phân nửa.

Thu Diệc Diệu vừa mới bước vào, ánh mắt của Khương Nặc đã đặt lên cậu không hề chớp, khoé miệng còn mang một nụ cười như có như không.

Từ sau khi Khương Nặc dọn đến nhà Thu Diệc Diệu thì giường ở phòng ngủ khác hầu như không dùng tới, cơ bản hắn đều ngủ ở phòng của cậu.

Nhưng mà không khí hôm nay rõ ràng không đúng, nhìn dáng vẻ này của Khương Nặc, yết hầu của cậu trở nên khô khốc đến khàn cả giọng.

Không thể thua, không thua được!
Đây là giường của ai chứ? Là giường của cậu mà! Cũng không phải là giường của Khương Nặc nữa! Ha, con khỉ này thật sự đang xem mình là bá vương hay sao? Thu Diệc Diệu tự cổ vũ cho mình ở trong lòng.

Cậu vươn tay tắt đèn chính của phòng ngủ, chỉ còn chừa lại một ngọn đèn nhỏ đang bật sáng.

Giẫm lên trên ánh đèn xoay về giường, cậu ngồi hẳn lên người của Khương Nặc.

"Chơi xấu?" Thu Diệc Diệu ngả ngớn.

Ánh đèn đêm không đủ sáng để nhìn rõ vẻ mặt của Khương Nặc, chỉ có thể thấy được đường nét một cách đại khái.

Từ cái dáng vẻ mơ hồ này phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Muốn chơi cái gì? 69?"
"..."
Chiếc xe* này quả thật đến quá bất ngờ nên không kịp đề phòng, bánh xe nghiền áp thẳng lên gương mặt của Thu Diệc Diệu.

*Nói đơn giản và dễ hiểu thì như ở Việt Nam mình hay ví von mấy vụ chịch choẹt gì đó là xếp hình thì cũng kha khá tương tự là bên Trung Quốc ví nó như là xe, lái xe, v..v...!
"Tớ đệt, Khương Nặc, cậu..."
Lời của Thu Diệc Diệu vẫn còn chưa nói xong, Khuơng Nặc đột nhiên ngồi thẳng dậy đè cậu ngã về phía sau, đồng thời cũng không quên che chở cho cánh tay phải đang bị thương của cậu.

Câu nói trong miệng của Thu Diệc Diệu ngay lập tức biến thành, "Khương Nặc, cậu muốn tạo phản hả!"
Khương Nặc cúi đầu cười một tiếng, thanh âm ở trong đêm tối trầm khàn mê hoặc, "Cậu đánh không lại tớ, nhóc phế vật."
"Mẹ nó cậu mới là đồ phế! Chờ tay của ông đây lành đi, tớ đánh cậu đến nỗi quỳ xuống gọi ba!" Thu Diệc Diệu tuy đang bị Khương Nặc đè ở dưới thân nhưng vẫn cực kỳ cứng miệng như cũ.

"Được, vậy thì thử xem?" Khương Nặc mang dáng vẻ chẳng thèm để tâm, hoàn toàn không đưa tên trùm trường Thu Diệc Diệu này vào mắt.


"Đệt..." Tớ khuyên cậu đừng có mà đắc ý quá sớm, chờ khi lành tay rồi nhất định phải cho cậu nhìn xem ông đây đã trở thành đại ca của Nam Trung như thế nào!
"Cậu còn chưa nói, hôm nay chơi gì?" Khương Nặc cúi người xuống, từng câu từng chữ mang theo hơi thở ấm áp phả bên tai của Thu Diệc Diệu.

Thu Diệc Diệu cắn răng, "Cậu nằm xuống đi rồi tớ nói cho cậu nghe."
Tư thế bây giờ loạn rồi! Phải ngược lại chứ!
Thật ra cậu cũng không biết nếu Khương Nặc thật sự nằm xuống thì cậu có thể làm được cái gì.

Chỉ là cảm thấy bây giờ Khương Nặc đè trên người cậu như vậy làm chuông cảnh báo trong lòng cậu reo vang, tâm tình hoảng hốt.

"Cái đó thì không được, sợ cậu có âm mưu xấu xa với tớ."
Giọng nói của Khương Nặc rất thấp, tuy rằng ở trong phòng hay thậm chí là cả ở trong nhà không có ai khác, nhưng hắn lại đang dùng âm lượng mà chỉ hai người họ có thể nghe để nói chuyện.

Âm mưu xấu xa, bốn chữ này, hệt như là âm thanh cực tốt phát ra từ chiếc loa siêu trầm rơi vào trong tai của Thu Diệc Diệu, chấn động đến nỗi làm tai của cậu nóng lên.

Tựa như có điều gì đó đang quyến rũ cậu.

Tê dại.

Suy nghĩ không đứng đắn.

Giống như là cậu càng muốn nhiều hơn.

Khương Nặc cong ngón tay đùa nghịch lông mi của Thu Diệc Diệu, Thu Diệc Diệu nhanh chóng khép lại mắt, lông mi thật dài khe khẽ run lên.

Không được! Tại sao Khương Nặc có thể ở trên kia chứ? Thế này thì còn ra thể thống gì nữa?! Thu Diệc Diệu tỉnh táo lại đi!
Đang lúc Thu Diệc Diệu miên man suy nghĩ thì Khương Nặc chợt cười khẽ một tiếng, ngồi dậy khỏi người cậu, "Được rồi, không trêu cậu nữa, ngủ đi."
Thu Diệc Diệu thở phào một hơi như là vừa được đặc xá, nhanh chóng lấy chăn bọc khắp người của mình, thanh âm mềm mềm từ tấm chăn mềm mại truyền ra, rầu rĩ, "Cậu chờ tay tớ lành đi, cậu chờ đi!"
Chờ cái gì? Chờ cậu nằm trên sao? Hình như là cậu chẳng biết làm cái gì cả.

Thu Diệc Diệu tự đánh bôm bốp vào mặt mình ở trong lòng, tỉnh táo một chút đi!
Không biết thì học! Không thể để cái tên chó Khương Nặc này đè đầu cưỡi cổ mình được!
Nhưng mà học thế nào đây? Xem phim đen hả? Trước giờ cậu còn chưa từng xem mấy cái loại phim đó đâu.

Chỉ nghĩ thôi gương mặt của Thu Diệc Diệu đã bị thiêu đốt đến nỗi phát hoảng, cậu vùi đầu vào trong chăn, chôn thật sâu.

Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu bọc mình thành một cục, mỉm cười, nhân lúc đối phương không chú ý, làm như không có chuyện gì mà kéo quần ngủ của mình.


Nếu không phải vừa rồi cảm nhận được phía dưới nhanh chóng phồng lên tới nóng rực, hắn còn muốn trêu cậu thêm nữa.

Cái cục kia vừa mới được bọc thì lại bị mở ra, Khương Nặc nằm xuống bên cạnh Thu Diệc Diệu, giống như thường ngày nhẹ nhàng đặt tay lên hông của cậu, ôm cậu một chút.

Mặc dù vô cùng giật mình hoảng hốt, nhưng mà như vậy có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Khương Nặc, Thu Diệc Diệu không còn cách nào từ chối.

Trong ổ chăn mùa đông thì người ta luôn muốn tới gần những thứ ấm áp, hoặc cũng có thể nói Thu Diệc Diệu không dám nghĩ đến nguyên nhân sâu xa, cậu thích chen chúc với Khương Nặc như thế này, cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Thế nên cậu cũng không phản đối, cứ để mặc cho hắn ôm như vậy.

"Ngủ ngon, mơ đẹp." Khương Nặc ở phía sau mà cậu không nhìn thấy, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của chàng trai trong ngực mình.

"Ngủ ngon."
Tuần sau là Giáng sinh, bầu không khí của lễ hội dần trở nên nồng nhiệt.

Khi Thu Diệc Diệu và Khương Nặc ăn cơm tối xong rồi đi dạo trong khu căn hộ thì thấy trước cổng đang bày một cây thông Noel thật lớn, vô cùng đẹp.

Vừa lúc Thu Diệc Diệu cũng nhận được tin nhắn mà Trần Gia Huy gửi sang, nói rằng trông thấy một thị trấn Giáng sinh quy mô nhỏ, rất có không khí, cậu ấy đang định đi dạo ở đó vào buổi tối nên hỏi hai người Thu Diệc Diệu có đi hay không.

Thu Diệc Diệu đưa điện thoại cho Khương Nặc xem, lay lay cánh tay của hắn, "Khương ca, thị trấn Giáng sinh thú vị lắm, đi đi đi đi."
Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu một cái, người mà đang hơi ngẩng đầu mang vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn, đôi mắt cậu mở to, ánh mắt so với tuần lộc nhỏ trong đêm giáng sinh còn lấp lánh hơn.

"Được."
Thấy Khương Nặc gật đầu đồng ý, Thu Diệc Diệu hưng phấn nhảy lên tại chỗ, lập tức lấy điện thoại ra, nhanh tay ấn trên bàn phím trả lời tin nhắn của Trần Gia Huy.

"Giáng sinh là vào thứ tư, hôm đó cậu phải đến bệnh viện để cắt chỉ, ngay hôm sau sẽ phải đi học đấy." Khương Nặc nhắc nhở.

"Tớ biết, tớ biết rồi, chúng ta có thể đi cắt chỉ vào ban ngày còn buổi tối đi dạo ở thị trấn Giáng sinh, ngày hôm sau thì đến trường học, không ảnh hưởng gì cả." Thu Diệc Diệu vừa nhắn tin cho Trần Gia Huy vừa đáp.

"Vậy nhiệm vụ học tập của thứ tư sẽ không được hoàn thành." Khương Nặc lại nhắc nhở.

"À, trước đó chúng ta có thể gấp rút học thêm, đẩy nhanh tiến độ..." Thu Diệc Diệu thấy Khương Nặc không nói gì nên lại tiếp lời, "Cậu xem đi, Từ Thành mà cũng đồng ý bỏ tiết tự học buổi tối để ra ngoài chơi với Trần Gia Huy.

Huống hồ, tình yêu thầm lặng như họ còn trải qua lễ Giáng sinh, đôi tình nhân công khai như chúng ta tại sao lại không thể cùng trải qua chứ?"
Tuy rằng tình yêu thầm lặng của người ta là thật còn tình yêu công khai như bọn họ là giả.

Thu Diệc Diệu bất chấp tất cả mà nói bừa một lúc, sợ rằng Khương Nặc vừa mới đồng ý sẽ lại đổi ý.


Khương Nặc thì vốn đang nghĩ Thu Diệc Diệu lại còn biết đẩy nhanh tiến độ học lên mà không phải là kéo dài ra sau nên vô cùng vui mừng, đã vậy cậu còn bô bô nguỵ biện về chuyện tình yêu thầm lặng gì đó, cảm thấy thật sự có chút đáng yêu.

Lông mày hắn nhướng lên, hỏi cậu, "Các đôi tình nhân công khai sẽ trải qua ngày lễ như thế nào? Cậu dạy tớ đi."
Thu Diệc Diệu suy nghĩ một chút, người yêu với nhau thì khi trải qua ngày lễ sẽ có hoạt động gì ư? Cậu không có kinh nghiệm, không biết nữa, nhưng dựa vào tinh thần khiêm tốn hiếu học nên lấy điện thoại ra tìm kiếm trước mặt Khương Nặc.

Cậu thuận tay mở cái đầu tiên, vừa xem vừa đọc, "Ừm...!tình nhân cùng trải qua ngày lễ thì thường chuẩn bị trước quà cho nhau, trong lễ có thể cùng ăn tối dưới ánh nến, có thể xem một bộ phim điện ảnh lãng mạn, cuối cùng thuê một phòng..." phòng, sau đó làm một ít chuyện không thể mô tả, thăng hoa cảm xúc.

Cũng may Thu Diệc Diệu nhanh tay lẹ mắt, kịp thời ngừng lại!
Mấy thứ này là cái gì và cái gì vậy! Các bước đầu tiên quê mùa tới cặn bã còn chưa nói, bước cuối cùng còn là cái thứ chẳng phù hợp với trẻ em gì cả!
Khương Nặc thấy cậu không đọc tiếp nên cũng đoán được đại khái, nhưng cố ý khoanh tay làm như tò mò thật mà nhìn cậu, nhướng mày, "Cuối cùng thuê một phòng?"
Nửa câu sau không thể nói ra được!
Đại não của Thu Diệc Diệu nhanh chóng hoạt động, tìm lời nói tiếp theo cho mình, "Cuối cùng thuê một phòng KTV, hát ca cả đêm, ha ha, ha ha, mấy cái này không được rồi, thời đại nào mà còn tới KTV để ca hát chứ!"
"Ừm hừ." Khương Nặc chỉ ôm cánh tay, lười biếng bật cười.

"Kiểu tình nhân như chúng ta không cần nghe theo mấy cái thứ hư hỏng bại não đó đâu, chỉ cần đi dạo trong thị trấn Giáng sinh là được." Thu Diệc Diệu vì trí khôn của mình mà búng tay một cái.

"Được, nghe theo cậu." Khương Nặc xoa tóc của Thu Diệc Diệu, mái tóc xù xù làm cho người khác phải nghiện.

"Ừa!" Ánh mắt của Thu Diệc Diệu sáng ngời, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vào ngày lễ Giáng sinh, buổi chiều hôm đó Khương Nặc đưa Thu Diệc Diệu đi đến bệnh viện để cắt chỉ.

Bác sĩ nói Thu Diệc Diệu là thanh niên có thân thể tốt nên hồi phục không tệ, Thu Diệc Diệu hơi lo lắng hỏi có bị để lại sẹo không, bác sĩ nói việc này phải dựa vào cơ địa của từng người.

Vết thương của Thu Diệc Diệu tuy cần phải khâu nhưng vẫn xem như là nhẹ, nếu may mắn thì chỗ sẹo kia sẽ từ từ nhạt đi.

"Cánh tay đẹp đẽ của tớ nếu mà để lại sẹo thì vào mùa hè mặc áo ngắn tay sẽ khó coi lắm cho xem." Đầu ngón tay của Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng sờ sờ vết thương, cậu không dám chạm hẳn vào.

"Không sao đâu, người khác nhìn thấy vết thương này của cậu sẽ cảm thấy cậu không dễ chọc, sau này những chuyện phiền toái cũng sẽ bớt đi."
Suy nghĩ an ủi người khác của Khương Nặc đúng là kỳ lạ, Thu Diệc Diệu phì cười một tiếng.

"Vậy thì tớ càng thêm danh chính ngôn thuận để ngồi vững trên ngai vàng trùm trường của Nam Trung rồi!"
"Ừ." Khương Nặc rất phối hợp đáp lời.

Tuy là nói như thế nhưng Khương Nặc lại mua rất nhiều thuốc mỡ bôi sẹo ở trên mạng.

Cánh tay như ngọc này không có sẹo sẽ tốt hơn, cứ để cho hắn bảo vệ nó.

"Về nhà trước nhỉ?" Thu Diệc Diệu nhìn đồng hồ, lúc này cách với 7 giờ tối đã hẹn với Trần Gia Huy thì vẫn còn một ít thời gian, nếu đi tới thị trấn Giáng sinh có vẻ vẫn còn quá sớm.

"Không về nhà, chúng ta đi ăn cơm." Khương Nặc đứng ở ngã tư bệnh viện bắt xe.

"Ăn cơm? Ăn ở đâu? Không về nhà nấu cơm sao?" Thu Diệc Diệu vô cùng bất ngờ.


Mấy ngày nay vẫn luôn là Khương Nặc ở nhà nấu ăn đa dạng cho Thu Diệc Diệu, phòng bếp ban đầu vốn lạnh lẽo bây giờ đã có mùi khói lửa.

Không thể không nói tay nghề của hắn còn rất phù hợp với khẩu vị của cậu.

"Hôm nay đi ra ngoài ăn, tớ đặt bàn rồi." Khương Nặc đáp.

Nhà hàng mà Khương Nặc đặt chỗ nằm ở bên cạnh một bờ sông, là một nhà hàng kiểu Pháp, bàn ăn của hai người ở gần cửa sổ nên có thể nhìn thấy được cảnh sông thơ mộng.

Mùa đông nên sắc trời tối sớm, ánh đèn rực rỡ được bật lên phản chiếu trên mặt sông lấp lánh, có chiếc du thuyền chậm rãi trôi khiến cho người ta cảm giác thời gian như đang chậm lại.

Theo phong cách Giáng sinh nên mỗi bàn đều trưng bày một chiếc nến có hình dạng cây thông Noel, ánh nến nhẹ nhàng dao động, tản ra nhiệt độ nhẹ nhàng.

Thu Diệc Diệu "Oa" một tiếng, bảo, "Khương ca, cậu còn biết nhà hàng tuyệt vời thế này sao?"
Khương Nặc đẩy thực đơn đến trước mặt Thu Diệc Diệu, "Tìm ở trên mạng thì tớ thấy nhà hàng này được đánh giá rất tốt.

May mắn là trông giống ảnh, không làm tớ thất vọng."
Thu Diệc Diệu nhanh chóng chọn vài món ăn rồi gọi nhân viên phục vụ tới.

Bình thường mỗi lần hai người ra ngoài ăn cơm đều là do Thu Diệc Diệu gọi món, Thu Diệc Diệu đoán Khương Nặc trước kia cũng chưa tới những nhà hàng cao cấp như thế này, trên thực đơn lại còn có những món ăn mang tên kỳ quái, chắc chắn hắn sẽ không rõ, vì thế cậu rất thấu hiểu mà giúp gọi món.

Ngoài mặt Thu Diệc Diệu giả vờ như tuỳ tiện, không hỏi ý của người khác.

Nhưng mà cậu đã tính kỹ hết cả rồi, lát nữa sẽ lấy cớ đi vệ sinh rồi tới quầy lễ tân thanh toán hết.

Thứ nhà hàng xa hoa này đối với Thu Diệc Diệu mà nói là chuyện bình thường, nhưng đối với Khương Nặc thì phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được đủ tiền.

Người ở nhà hàng rất đông, có nhiều cặp tình nhân, cũng có cả những người cùng một nhà.

Trong bầu không khí lễ hội vui vẻ, toàn bộ không khí ở nhà hàng trở nên ấm áp hơn.

"Trước đây cậu trải qua lễ Giáng sinh như thế nào vậy?" Thu Diệc Diệu dùng ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cốc rỗng chân dài, một ý nghĩ lại chợt hiện ra, "Không phải đi bán que diêm trên phố đấy chứ?"
Cậu tưởng tượng đến cảnh Khương Nặc hoá thân thành cô bé bán diêm, ở trên con đường lạnh lẽo đáng thương nhưng trong bộ dạng lạnh lùng, nhịn không được mà nở một nụ cười.

"Trải qua ở trường học." Khương Nặc đáp, "Nếu tớ nhớ không lầm thì mấy năm nay các đêm Giáng sinh đều không phải là cuối tuần nhỉ?"
Thu Diệc Diệu bị lời nói này của Khương Nặc đánh thức, trong đầu hiện ra một kỷ niệm.

Cũng không phải là kỷ niệm đẹp đẽ gì cả.

Thu Diệc Diệu nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Vậy cậu còn nhớ rõ đêm Giáng sinh năm ngoái xảy ra chuyện gì không?"
"Nhớ rõ chứ." Khương Nặc gật đầu.

Chuyện cũ từ từ hiện lên trong lòng của cả hai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi