NẾU CÒN KHÔNG ĐƯỢC THÌ TA SẼ ĐI NGAY ĐẤY


Chớp mắt đã đến ngày vào núi.
Đúng như Cố Kinh Thời đoán trước, lần này người nhiều chưa từng thấy, có mấy người nhiều năm chưa chọn linh sủng cũng đến, chen chúc tụ tập một chỗ, tụm năm tụm ba chờ pháp trận truyền tống.
"Ta vừa đi hỏi một chút, còn hai canh giờ nữa mới mở pháp trận, cứ chờ đã." Cố Kinh Thời tìm thấy Thịnh Ý ở trong góc, học theo cô ngồi xuống đất: "Ta cầm bánh ú cho nàng, nàng ăn không?"
"Ta không đói." Thịnh Ý từ chối.
Cố Kinh Thời vẫn lấy ra: "Ăn một ít, lúc vào núi Vô Ưu không có thời gian ăn."
Thịnh Ý vẫn không muốn ăn, Cố Kinh Thời lột xong đưa đến bên miệng cô, khuyên nhủ mãi, hoàn toàn quan tâm trong mắt người khác mình ngu xuẩn đến mức nào.
Triệu Tân Tân thờ ơ lạnh nhạt, vừa tự nhủ mình chỉ lợi dụng Cố Kinh Thời vừa bực bội muốn chết.

Phí Chiết bên cạnh thấy nàng ta vẫn nhìn chằm chằm Cố Kinh Thời, vẻ mặt hơi tối lại, nhưng nghĩ đến lợi ích gián tiếp Cố Kinh Thời mang đến cho mình, lại kiên trì nhịn xuống.
"Sư muội, muội muốn ăn sao?" Hắn chủ động lên tiếng, đánh vỡ cục diện bế tắc.
Triệu Tân Tân nhíu mày: "Cũng không phải phàm nhân, ăn gì chứ?"
Giọng nói của nàng ta không lớn nhưng những người xung quanh đều nghe rõ, lập tức nhìn về phía này, Phí Chiết xấu hổ trước mặt mọi người, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Triệu Tân Tân nhận ra mình không đúng, hạ giọng xin lỗi, Phí Chiết cười cười: "Không sao."
Hai người mang ý xấu này không ảnh hưởng đến hai người trong góc.

Cố Kinh Thời khuyên nhủ mãi, cuối cùng Thịnh Ý cũng ăn nửa cái bánh ý.
"Gần đây nàng ăn rất ít." hắn bất đắc dĩ nói.
Thịnh Ý sờ mũi: "Cũng có thể do tu vi của ta cao hơn nên không đói lắm."
"Thôi đi." Cố Kinh Thời vui vẻ: "Nếu nàng tiến bộ thì ta không cần phải lo lắng cho nàng cả ngày."
Coi thường trắng trợn, Thịnh Ý liếc mắt nhìn hắn, Cố Kinh Thời lập tức ngồi thẳng: "Xin lỗi."
Thịnh Ý cười nhạo, vừa định cười hắn nhát gan thì bỗng cảm giác có người đang nhìn mình, cô nghi hoặc ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với một thiếu niên.

Đối phương mặc quần áo đệ tử Càn Phong, dáng vẻ lại rất xa lạ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Ý hơi sửng sốt một chút, lúc lấy lại tinh thần thì người kia đã biến mất.
"Tiểu Ý, Tiểu Ý?"
Giọng nói Cố Kinh Thời vang lên bên tai, Thịnh Ý chợt hoàn hồn: "À...!Sao thế?"
"Ngẩn người gì vậy?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
"...!Không có gì." Thịnh Ý lại nhìn hướng đệ tử kia biến mất, không nghĩ nhiều.
Thời gian chờ núi Vô Ưu mở ra vừa lâu lại vừa chán, người khác có thể ngồi thiền tu luyện giết thời gian, Thịnh Ý chỉ có thể ngồi chờ.

Cũng may hôm nay đệ tử năm phong tề tụ, có đồng nghiệp cũ để tám chuyện.


Hơn nữa người nào cũng hơi dính dáng đến Cố Kinh Thời, cô ngồi cạnh xem náo nhiệt, thời gian trôi qua cũng không quá chậm.
Cuối cùng cũng đợi đến khi đại trận núi Vô Ưu mở ra, trên bầu trời hiện lên ngọn núi lớn mờ mờ, trên đỉnh có ánh sáng vàng, trong sương mù toát lên tiên khí mờ nhạt.
"Đây là núi Vô Ưu." Tiểu đệ tử bên cạnh hâm mộ nói: "Nghe nói năm đó sư tổ lấy đại trận cổ xưa làm chỗ dựa, hao hết tu vi nửa người mới tạo nên núi này, thu nhận tất cả linh thú không muốn có chỗ ở cố định.

Bây giờ đại trận và linh thú dựa vào nhau, linh khí trong núi ngày càng nhiều hơn, cho dù là sư tổ cũng không thể lay động ngọn núi này."
"Ngươi nói bậy gì đó! Sư tổ là người mà ngươi có thể tùy ý nghị luận ư?" Lúc này có sư huynh quát lớn, tiểu đệ tử sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Thịnh Ý không ngờ lúc này còn có thể nghe thấy tin tức về Hề Khanh Trần, lại nhìn ngọn núi như ẩn như hiện này, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
"Núi Vô Ưu đang mở ra, bây giờ đến nhận ngự thằng!" Quản sự đứng trên tảng đá lớn hét lớn, tất cả mọi người chen qua.
Ngự thằng là một loại dây thừng đặc chế của Phùng Nguyên tông, chọn linh sủng xong thì dùng dây thừng này trói nó lại, nếu linh sủng đồng ý thì sẽ để vậy, nếu không muốn thì sẽ trốn thoát.
Linh thú núi Vô Ưu chỉ nhận ngự thằng.

Nếu không có thứ này, cho dù coi trọng lẫn nhau cũng không thể chọn làm đồng đội.

Bởi vậy đối với tu giả, ngự thằng rất quan trọng.

Không có thứ này, cho dù lấy được hảo cảm của tất cả linh thú núi Vô Ưu cũng không làm nên chuyện gì.
Mắt thấy ánh sáng trên núi Vô Ưu ngày càng mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể vào trận, mọi người sợ trước khi vào không lấy được ngự thằng, vì thế vây quanh tảng đá lớn đến mức nước chảy không thông.
"Một người chỉ có thể nhận một sợi! Không ai được nhận nhiều hơn!" Quản sự khàn giọng hô to, lập tức tinh mắt nhìn thấy bàn tay vươn ra của Cố Kinh Thời: "Tên này là ai, không phải ngươi nhận rồi à?"
Cố Kinh Thời bất đắc dĩ, đành phải lui ra, giống như chú chó thất bại nhìn Thịnh Ý.
Thịnh Ý nhìn đống tu sĩ còn ác liệt hơn cả bác gái cướp trứng gà, bất đắc dĩ thở dài.
"Cố lên." Cố Kinh Thời học cô nói chuyện.
Thịnh Ý xắn tay áo lên, liều mạng chui vào đống người.
Tuy nhiên, cô đánh giá thấp tố chất cơ thể của người khác, cũng đánh giá quá cao tố chất cơ thể của mình, chen chúc nửa ngày không thể chen vào.

Đang lúc cô thở hổn hển không kịp nghỉ ngơi, một bàn tay từ phía sau đẩy nhẹ cô, đẩy cô vượt lên trước mặt người khác.
Cô muốn nhìn lại xem ai tốt bụng giúp đỡ như vậy, kết quả một sợi dây thừng đưa đến trước mặt.
"Cầm mau đi." Quản sự nhíu mày thúc giục, hoàn toàn không còn khách sáo như lúc biết cô trở thành đồ đệ sư tổ.
...! Tên này sao lăn lộn trong truyện tu tiên chứ, tìm truyện quan trường đen tối mà lăn lộn có phải có tiền đồ hơn không? Thịnh Ý liếc ông ta một cái, cầm sợi dây thừng chen ra ngoài.
"Lấy nhanh thế?" Cố Kinh Thời kinh ngạc.
Thịnh Ý nhướng mày: "Không thấy ta là ai à?"
"Giỏi quá." Cố Kinh Thời cười khen ngợi, ngay sau đó lấy ngự thằng buộc ở thắt lưng cô: "Đừng làm mất, không có thứ này thì ngay cả con thỏ nhỏ nàng cũng không bắt được đâu."
"Ta nào ngốc như vậy!" Thịnh Ý phản bác.
Cố Kinh Thời cười cười, cũng không phản bác cô: "Nghe nói núi Vô Ưu dài vạn dặm, sau khi đại trận mở ra sẽ phân tán một tổ năm đệ tử ở các góc khác nhau, đợi lát nữa nàng nắm chặt tay ta, nhất định phải cùng tổ với ta."
Nói xong hắn đưa tay về phía cô.
Thịnh Ý nghe vậy đưa tay nắm tay hắn, không ngờ Cố Kinh Thời trở tay đan mười ngón tay vào nhau, cô lập tức muốn rút ra.

"Đừng làm loạn nữa." Cố Kinh Thời bất đắc dĩ: "Mặc dù đa số linh thú trong núi Vô Ưu đều xem như ôn hòa, nhưng cũng có nhiều con hung dữ.

Nếu bị tách ra thì nàng sống thế nào?"
"Ta cũng không kém vậy chứ?" Thịnh Ý lẩm bẩm.
Cố Kinh Thời vui vẻ: "Nàng giỏi nhất, vậy nên phải nắm chặt một chút, ta còn trông cậy nàng bảo vệ ta."
Lời này quái gở quá, nhưng hắn nói đúng, linh thú núi Vô Ưu không phải đều tốt, cũng có một con hung tàn, nhiều năm qua vẫn luôn ngủ đông dưỡng thương, mãi đến khi đại trận mở ra mới dần thức tỉnh.
Nếu không có gì bất ngờ thì Cố Kinh Thời muốn bắt con này.
Nghĩ đến thảm trạng sau khi nam chính hàng phục hung thú trong nguyên văn, Thịnh Ý đồng tình nhìn Cố Kinh Thời: "Ngươi đem theo thuốc trị thương chưa?"
"Mang theo rồi, nhưng ta cảm thấy nàng lo lắng quá.

Mặc dù nhiều năm qua cũng thường có người bị thương trong núi Vô Ưu, nhưng cơ bản đều là vết thương nhỏ, cần gì phải cầm nhiều thuốc trị thương vậy." Cố Kinh Thời bất đắc dĩ.
Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội: "Phòng ngừa vẫn hơn, không phải lúc nãy ngươi bảo ta cẩn thận chút sao?"
Cố Kinh Thời không thể phản bác, chỉ có thể nắm chặt tay cô như trả thù, Thịnh Ý trở tay đấm hắn một cái.
Hai người đùa giỡn quá quen thuộc khiến Triệu Tân Tân bất giác nhíu mày, bỗng nhận ra trong hai canh giờ dài đằng đằng này, Cố Kinh Thời vẫn xoay quanh Thịnh Ý, chưa từng nhìn nàng ta một cái, trong lòng nàng ta càng bực bội hơn.
Mà ở góc bên kia cũng có người nhìn hai người đùa giỡn, bàn tay đặt trên đầu gối dần siết chặt.
Đám mây trên ngọn núi càng rõ ràng hơn, bỗng tỏa ánh sáng trắng, bao phủ tất cả những người đang chờ đợi.

Thịnh Ý chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cả người không trọng lượng.

Cảm giác như rơi xuống, lại như bay lên khiến người ta nổi điên.
Mà trạng thái yên bình này không duy trì quá lâu, rất nhanh một sức hút mạnh mẽ xuất hiện, như cố gắng kéo cô vào nơi nào đó, cũng may Cố Kinh Thời vẫn nắm tay cô mới miễn cưỡng kéo cô trở về.
"Tiểu Ý, nàng không sao chứ?"
Tiếng gió ồn ào náo động, ánh sáng trắng lại mạnh mẽ, mặc dù Cố Kinh Thời nắm tay Thịnh Ý nhưng không thấy rõ, không nghe được trạng thái lúc này của cô, chỉ có thể gân cổ hét.
Thịnh Ý cố gắng đáp lại, lập tức khó chịu nhắm mắt.

Linh khí của núi Vô Ưu quá dồi dào, cô càng đến gần càng khó chịu, có cảm giác choáng váng "say oxy".
Cô dùng tay đè tim theo thói quen, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, một bàn tay bỗng đỡ lấy eo cô, sau đó cho cô một ít linh lực.
Linh lực đối kháng với linh khí, cuối cùng cô cũng thoải mái hơn, ánh sáng trắng tan hết, hai chân của cô dần dần rơi xuống đất.
Là một khu rừng ẩm ướt yên tĩnh, thân cây được bao phủ bởi rêu màu xanh lơ, tạo thành một thể với lá cây tươi tốt.

Núi rừng sâu thẳm, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo, tựa như có gì đó đang ngủ trong bóng tối.

Cố Kinh Thời thở phào, quay đầu nhìn Thịnh Ý mặt mày trắng bệch: "Không sao chứ?"
Thịnh Ý lắc đầu: "May nhờ có ngươi độ linh lực cho ta."
"Ta giúp nàng khi nào..."
"Kinh Thời!"
Giọng nói quyến rũ vang lên, Thịnh Ý và Cố Kinh đồng thời nhìn lại thì thấy Lý Chi Nguyệt chậm rãi đi tới.

Nhiều ngày không gặp, thân hình của nàng ta hơi tròn trịa một chút, càng thêm phong tình vạn chủng, mặc dù chỉ mặc quần áo đệ tử bình thường cũng quyến rũ.
"Đã lâu không gặp, đệ vẫn khỏe chứ?" Nàng ta không đợi Cố Kinh Thời trả lời, lại nhìn về phía Thịnh Ý: "Thịnh muội muội vẫn khỏe ha?"
Nàng ta dịu dàng quan tâm hai người, không nhắc đến chuyện Thịnh Ý bị Chủ Phong cho thôi học, thái độ hoàn mỹ khiến người ta không bới móc được.
Lúc trước tan rã trong không vui, lúc này nên không quan tâm nàng ta mới đúng.

Nhưng Cố Kinh Thời thấy thái độ nàng ta tốt như vậy, cũng không lạnh nhạt được, chỉ có thể im lặng nhìn Thịnh Ý.
"Hai chúng ta đều ổn, phiền sư tỷ lo lắng." Thịnh Ý cười nói.
Lý Chi Nguyệt thấy thái độ của cô, trong lòng hơi thả lỏng, dù sao kế tiếp sẽ trở thành một tổ, nếu bọn họ không phối hợp với nàng ta thì chỉ sợ nàng ta không lấy được linh sủng như mong muốn.
"Không ngờ lại cùng một tổ với hai người, đúng là ta may mắn.

Hi vọng tất cả chúng ta có thể lấy được linh sủng như mong đợi." Nàng ta tiếp tục tâng bốc.
"Chỉ mong như vậy." Thịnh Ý khách sáo, trong lúc nói chuyện thoáng nhìn thấy Cố Kinh Thời thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm anh em này thở phào sớm quá, cứ chờ đi.
Quả nhiên, một giây sau có giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cố Kinh Thời."
Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt đồng thời quay đầu lại, lập tức thấy Triệu Tân Tân cất bước đi về phía bọn họ.

Cố Kinh Thời bỗng căng thẳng nhìn Thịnh Ý, tựa như có chuyện muốn nói nhưng không nói nên lời.
"Chúng ta là một tổ." Triệu Tân Tân không quan tâm Thịnh Ý, lúc nhìn Cố Kinh Thời, ánh mắt thêm chút dịu dàng.
Lý Chi Nguyệt nhìn hai người Triệu Tân Tân và Cố Kinh Thời một lát, bỗng sinh ra chút cảnh giác, nhưng gương mặt càng thêm hiền hòa: "Tham kiến đại tiểu thư."
Người ngoài Càn Phong không có tư cách gọi Triệu Tân Tân là sư tỷ.
Dường như lúc này Triệu Tân Tân mới nhìn thấy Lý Chi Nguyệt, lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi là?"
"Đệ tử là Lý Chi Nguyệt đến từ Khôn Phong." Lý Chi Nguyệt trả lời, mắt lóe sáng: "Đại tiểu thư không biết cũng bình thường, lúc thi đệ tử nhờ Kinh Thời giúp đỡ mới ra khỏi Khảm Phong."
Nhờ trực giác, Triệu Tân Tân vốn hơi không thích nữ nhân này, vừa nghe nàng ta nói thế, lập tức nhớ ra từng nghe lúc thi cuối cùng, Cố Kinh Thời phải chọn hai người một tổ, hắn bỏ Thịnh Ý lập tổ với nữ nhân khác.
Một Thịnh Ý đã đủ khiến nàng ta phiền lòng, không ngờ lại thêm người nữa.
Chuông cảnh báo của nàng ta lập tức vang lên, buột miệng: "Chia tổ thế nào vậy, phân ta cùng tổ với người từ Khôn Phong, còn là tôi tớ đi lên từ Khảm Phong nữa."
Lý Chi Nguyệt nghe vậy trong lòng cười lạnh, vành mắt nhanh chóng đỏ lên: "Phân tổ ngẫu nhiên, cũng không phải ta cố ý.

Ta, ta sẽ không kéo chân đại tiểu thư."
Nàng ta sinh ra xinh đẹp, cơ thể lộ vẻ nữ tính, nước mắt vừa rơi giống như liễu trong gió, khiến người ta vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác muốn che chở.
Mặc dù vì chuyện trước đó nên Cố Kinh Thời đã sớm xa cách nàng ta, nhưng lúc này thấy nàng ta bị làm khó cũng hơi mềm lòng, huống chi Triệu Tân Tân châm chọc không chỉ mình nàng ta.
"Ta và Tiểu Ý cũng đi lên từ Khảm Phong, để Triệu sư tỷ cùng tổ với chúng ta, đúng là vất vả cho tỷ rồi." Hắn không nghĩ ngợi, nói.
Triệu Tân Tân ngẩn người, bỗng nhíu mày: "Ngươi biết ta không có ý đó."
"Vậy tỷ có ý gì?" Cố Kinh Thời hỏi ngược lại.
Lý Chi Nguyệt tủi thân cụp mắt, lặng lẽ lau nước mắt không tồn tại.
Thịnh Ý: Vãi, đỉnh thật.

Lúc ba người đang giằng co, cô im lặng nhìn hồi lâu mới nhớ ra một chuyện: "Không phải một tổ năm người à? Còn người nữa đâu?"
"Ta ở đây."
Trong góc truyền đến giọng nói của nam nhân, bốn người cùng nhìn sang thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang bình tĩnh đứng dưới gốc cây.
Không nghĩ còn có người thứ năm ở đây, họ thậm chí không nhận ra.

Ngoại trừ Thịnh Ý ra, ba người còn lại đều rùng mình, ánh mắt nhìn nam tử kia càng cảnh giác hơn, còn Thịnh Ý lại nghĩ chuyện khác...
Hình như trước khi vào trận cô từng gặp hắn.
Cùng lúc đó trước đại điện Càn Phong, Triệu Kim và một số trưởng lão tụ tập, vô cùng khó hiểu nhìn ngọn núi biến mất trong mây và con số 107 trên núi.
"Sao lại có thêm một người?" Một trưởng lão cau mày.
Triệu Kim lộ vẻ không vui: "Chắc chắn là có người không hiểu chuyện, chưa báo danh đã chuồn vào, chờ bọn nó đi ra phải kiểm tra thật kĩ."
"Vâng."
Trong núi Vô Ưu, im lặng dần lan tràn.
Hồi lâu, Triệu Tân Tân lên tiếng trước: "Sao ta chưa từng gặp ngươi ở Càn Phong?"
"Ta vừa vào Càn Phong, vẫn luôn bế quan tu luyện nên chưa từng gặp ai." Người nọ trả lời.
Triệu Tân Tân nhíu mày: "Ngươi tên là gì?"
"Hải Nhược." Đối phương trả lời.
...!Cái tên này hơi quen.

Thịnh Ý khó hiểu nhìn hắn, khi chạm mắt thì mỉm cười theo bản năng, đối phương lại rời mắt.
Cô: "?"
Triệu Tân Tân nhẩm tên hắn mấy lần, định nói chưa từng nghe thấy đệ tử Càn Phong nào có tên như vậy, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, nàng ta bỗng hoảng hốt trong chớp mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì gật đầu: "Đúng là từng nghe qua."
Thấy nàng ta biết là ai, Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt hơi thả lỏng, cuối cùng cũng nhớ chuyện chính.
"Nếu ta đoán không sai thì bây giờ chúng ta đang ở ngoài rìa núi Vô Ưu, linh thú nơi đây đa số phẩm chất không cao, nếu muốn tìm con thích hợp thì phải vào trung tâm." Triệu Tân Tân nói, nhìn lên bầu trời, lập tức xuất hiện bản đồ núi Vô Ưu thu nhỏ.
Núi Vô Ưu không phải là núi mà là đồi, nhấp nhô không ngừng, điểm nhấp nháy trên bản đồ là vị trí của bọn họ bây giờ.
"Có đại tiểu thư thật tốt, còn có bản đồ để xem." Vẻ mặt Lý Chi Nguyệt cảm kích.
Triệu Tân Tân liếc nhìn nàng một cái: "Đệ tử Càn Phong đều có, nếu ngươi muốn thì có thể thi vào Càn Phong."
Nói như thể muốn vào là vào ấy.

Thịnh Ý chớp mắt, quay đầu xem Lý Chi Nguyệt đáp lạithế nào.
Lý Chi Nguyệt cười khẽ, tự giễu: "Chỉ sợ ta không có thực lực đó, trừ phi kỳ thi lần sau đổi quy tắc, có thể thi đấu hai người một nhóm, vậy có lẽ có thể dựa vào Kinh Thời vào Càn Phong."
"Không biết xấu hổ." Ánh mắt Triệu Tân Tân hơi lạnh lẽo.
Bốn từ này vừa xuất hiện, Thịnh Ý biết chắc nàng ta thua rồi.
Quả nhiên, khóe mắt Lý Chi Nguyệt đỏ lên, lập tức im lặng.
Cố Kinh Thời cau mày, không đồng tình nhìn Triệu Tân Tân: "Sư tỷ, hôm nay tỷ sao thế, sao lại nhắm vào tỷ ấy?"
Chậc, nam nhân này không biết thảo mai à? Thịnh Ý lắc đầu, quay đầu bỗng chạm mắt thiếu niên tên Hải Nhược kia.
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, cô có thể thấy rõ khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa của mình trong đó.
Cô biểu hiện rõ ràng vậy à? Thân là chính chủ lại không ghen tuông, mặc chồng mình yêu hận tình thù với hai cô gái...!Thằng nhóc này sẽ không nghĩ cô bị điên chứ?
Lúc cô đang nghĩ có thể biểu hiện bình thường chút không, thiếu niên quay mặt đi, cái cằm khiến cô nhớ tới người nào đó.
Cô nheo mắt, cảm thấy không thể nào...!Sao huynh ấy lại đến đây chứ, chắc chắn huynh ấy không thể tới, dù sao...!Cốt truyện nam nữ chính viên phòng sắp đến rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi