NẾU ĐƯỢC LÀM LẠI MỘT LẦN NỮA, TÔI VẪN QUYẾT ĐỊNH HẬN ANH


2 năm sau Tại Việt Nam thân yêu
- Thưa chủ tịch, chiều này chủ tịch có 5 cuộc hẹn với công ty M.K, công ty Hoàng Gia, công ty Thế Giới, công ty J.J và công ty Phantom - thư kí nam nói
- Thư chủ tịch trưa nay sẽ có hẹn ăn chưa với giám đốc Phạm của công ty nhật gia - 1 thư kí nữ nói
- Đc rồi - nó lạnh lùng nói
Về đến nhà nó
Căn nhà đã đc hoàn thành khi nó đi, lúc Phong báo cho nó đã hoàn thành thì nó rất vui
- Đã 2 năm rồi nhỉ, mẹ ba con đã về nhà của chúng ta - nó nhìn căn nhà đc trang trí như trước khi nó còn sống với bố mẹ
" Rầm" 1 người con trai tuấn tú ko kém phần thanh lịch mang dáng vẻ lo lắng đi đến chỗ nó
- BĂng em vẫn ổn, anh mừng quá - người con trai đó ôm nó
- Hai à, bỏ em ra -nó lạnh lùng đẩy chàng trai đó ra
- Em vẫn còn giận anh à - chàng trai đó nói
- Tôi hận anh thì có ích gì, anh là người thân cuối cùng của tôi, nhưng nó đã ko còn kể từ khi anh bỏ đi từ cái năm ấy - nó nói lạnh lùng đến thấu xương
- Anh xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh ko - chàng trai đó nói
- THa thứ nghe có vẻ dễ nghe nhỉ - nó nói ko 1 dòng cảm xúc nào
_______________________________________
GTNV
Hàn Gia Lâm : là anh trai của nó, rất phong độ, đào hoa , anh cùng rất gỏi rang, anh ko dựa vào tài sản thừa kế của ba mình mà tự lập 1 công ty cho riêng mình và sống tự lấp lúc 18 tuổi, vẻ đẹp của anh ko thể chê chỗ nào đc, anh có mái tóc màu vàng óng ả đôi mắt màu đại dương xanh thẳm giống nó, rất yêu thương nó nhưng vì khi mẹ nó mất, anh đã ko về mà ở bên 1 người con gái, đó chính là Đoan, anh yêu Đoan xay đắm nhưng ả chỉ lợi dụng anh để có đc sự giàu sang, nhiều lần anh đã đánh và mắng nó chỉ vì ả, cái chết của mẹ, anh là người duy nhất ko biết, đến tận khi nó chuẩn bị đi rồi thì anh mới biết đc bộ mặt thật của Đoan và hận Đoan vô cùng, nhưng khi anh quay lại thì đã biết đc nó đã đi, anh đã ân hận chính bản thân mình vì đã đói sử với nó như thế. Cho đến giờ, khi nó về rồi, anh muốn ở bên nó chăm sóc và bảo vệ nó như trách nhiệm cao cả của 1 người anh mà anh muốn hoàn thành và muốn nó cảm nhận sự ấm áp của gia đình 1 lần nữa. Và đặc biệt nhất anh lại là bn thân của hắn, điều mà nó ko muốn nhất.
Cao : 1m85
Nặng : 70kg
IQ: 330/300
Body : phải gọi là kiệt tác trời phú

______________________________________
Tiếp tục câu truyện
- Em hận anh cũng đúng thôi, nhưng ít nhất hãy cho anh ở lại để chăm sóc em - Lâm nhìn nó đầy mong chờ
- Tùy anh, nhưng anh nên biết rằng tôi sẽ ko bao giờ tin tưởng anh 1 lần nào nữa anh trai ạ - nó nói rồi đi lên phòng
- Anh hiểu mà - Lâm nhìn nó nói
Buổi tối
"Cốc...Cốc...Cốc"
- Anh vào nhé - LÂm nói
- ừ - nó trả lời
- SAo phòng em bừa vậy - Lam nói
- Liên quan tới anh - Nó nhìn Lâm nói
- Ko...Phong đang ở dưới nhà đó - Lâm nói
- Vậy sao - nó trả lời
- Hôm nay anh có mời 1 người bạn tới và anh muốn giớ thiệu với em - Lâm mỉm cười nói
- Ừ... - nó dừng tay nói
- Ukm em làm xong thì xuống nhé cậu ta sắp tới rồi đó - Lâm cười rồi đóng cửa phòng lại
1 Tiếng sau
Khi nó, Phong và Lâm đã ngồi vào bàn ăn
- Anh thực sự người đó có đến ko vậy - Phong nhìn Lâm
- Ờ thì chắc nó đến muộn mà thôi hay ăn trước đi - Lâm nói
" King...Kong...King...Kong"
- A tới rồi đó để anh ra mở cửa - Lâm vui mừng chạy đi
- Xin chào - hắn cất tiếng
- Ơ sao anh lại ở đây - Phong ko vui nhìn hắn
- Thì bạn tôi mời tới - hắn bình tĩnh trả lời nhìn nó đang lạnh lùng ăn
- Ơ 2 người biết nhau à - Lâm hỏi
- Đương nhiên - hắn và Phong đồng thanh
- Ờ thế là bạn rồi, BĂng nè đây là Dương bằng tuổi anh với Phong hơn em có 1 tuổi hôi à - Lâm nói rồi chạy ra chỗ nó
- Ukm - nó trả lời
- Thôi ngồi vào ăn đi - Lâm nói
Trong suốt bữa ăn, nó im lặng ko nói gì, hắn thì ko ăn, cũng chẳng đụng đũa chỉ nhìn nó, còn Phong và Lâm thì nói chuyện với nhau, Phong kể hết mọi chuyện cho Lâm nghe
- Anh xin lỗi nhé Băng anh ko biết rằng em... - Lâm nhìn nó nói
- Ko sao tôi no rồi - nó đứng dậy
- Em ăn hoa quả ko anh gọt cho nhé - Phong hỏi
- Ừ mang lên phòng em - nó nói rồi bước đi
- Tuyết Băng, em vẫn còn yêu tôi đúng chứ - hắn nói

- Anh đang nói cái gì vậy - Phong nhìn hắn
- Này mày nói gì vậy - Lâm nhìn hắn bực mình nói
-Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ,nhưng mà tôi và anh Phong đã kết hôn mong anh cẩn trọng lời nói- nó vẫn ung dung vừa bước đi vừa nói, nó đã sớm biết đc hắn muốn nói gì
- HỪ - hắn chỉ hừ nhẹ
- Thôi xin phép tớ có việc bận rồi - hắn nhìn Lâm
- Ừ đc thôi - Lâm nói
- Tốt nhất cậu đừng quay lại đây nữa - Phong nói
Quay trở lại với 2 năm trước nhé, chắc các bạn đang thắc mắc ả Linh với ả Đoan bị làm sao rồi nhỉ
Sau khi nó đi hắn quyết định xử lí hai ả này
- Các cô định thế nào - hắn ngồi trên ghế nhìn 2 ả khinh bỉ nói
- Anh à do bạn Đoan xui khiến em làm anh ạ - ả Linh nước mắt cá sấu bám lấy chân nói
- Anh ko phải đâu đều tại ả ta hết - ả Đoan quỳ tại chỗ lườm ả Linh nói
- HỪ, vậy tôi sẽ xử cả hai cô vì giám làm vậy với người con gái tôi yêu - hắn hằn giọng nói
- ANh à tha cho em anh à - cả 2 ả cùng kêu lên thảm thiết
- Các người còn ko mau mang hai ả này đi, các người muốn làm như thế nào cũng đc, có thể thỏa mãn dục vọng hay làm gì tùy các người nhưng ta muốn cuối cùng 2 ả này chết rõ chưa - hắn nhìn lũ đàn em nói
- Dạ thưa thưa boss - 1 hàng thuộc hạ cúi đầu nói
- Tốt - hắn phải chân rồi đi
Quay trở lại thực tại
Tại nhà nó
" Cốc...Cốc...Cốc "
- Mời vào - Lầm từ trong phòng nói vọng ra
- Ơ là em sao, xin lỗi anh chưa dọn phòng - Lâm chạy ra thu mấy cái áo trên đất nói
- KO sao, tôi đến đây cũng chỉ có 1 số việc thôi - nó nói
- Ukm anh lại đây - nó ngồi trên giường nhìn Lâm nói
- Em có chuyện gì muốn nói sao - Lâm ngồi cạnh nó hỏi

- Đưa tay anh đây - nó nói
- Đây - Lâm đưa tay ra
- A, ko sao đâu em ko cần phải làm thế - Lâm cuống nói khi nó lấy hộp y tế ra
- Đưa tay anh đây, nêu anh ko biết nấu thì cứ bảo Phong nấu đc rồi - nó thoa thuốc cho Lâm nói
- Anh ngốc lắm mà - Lâm cốc vào đầu mình nước mắt rơi xuống vì hạnh phục
- Haizzz anh lớn rồi đừng ko nữa, trông xấu lắm - nó thở dài lấy tay áo lau nước mắt cho Lâm
- hức...hức...hhuhuhuhuhuuhhuu - Lâm khóc, anh hiện giờ vui lắm
- Tôi cho anh mượn bờ vai này khóc xong mua cho tôi cái áo khác nhé - nó ôm Lâm nói
- Ukm huhuhuhuh - Lâm ôm nó thật chặt dụi đầu vào vai nó khóc
Sau khi băng xong tay cho Lâm nó cũng đi ra ngoài cho Lâm nghỉ ngơi
- Rõ ràng em cùng muốn tha thứ cho Lâm đúng chứ - Phong đứng ở ngoài cửa nói
- Chắc thế, nhưng khi nghĩ đến mẹ, em lại ko thể tha thứ đc - nó nhìn Phong nói
- Mẹ sẽ muốn hai 2 anh em sống hạnh phúc mà - Phong vỗ vai nó
- 1 ngày nào đó, em nghĩ em và Lâm sẽ lại thân như trước - nó mỉm cười nói
- Ukm chắc rồi - Phong xoa đầu nó rồi bước đi
- Anh cũng nghĩ 1 ngày nào đó em sẽ yêu anh và cho dù ko có ngày đó nhưng anh vẫn sẽ chờ - Phong nói rồi mỉm cười
- Anh Phong - nó nhìn Phong như muốn nói xin lỗi
- Ko sao em ko phải cảm thấy có lỗi, là anh yêu em trước mà - Phong nói rồi cũng đi vào trong phòng đóng cửa lại
- Haizzzz - thở chỉ có thể thở dài và đi về phòng


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi