Anh lôi thôi quá.
Tóc rối bù, râu ria lởm chởm, mắt đỏ hoe, môi khô nứt nẻ.
Nhưng dù có thế nào, Trần Độ vẫn rất đẹp trai.
Thời Ly gần như tham lam nhìn anh không rời, như muốn bù đắp cho năm năm chưa từng được mở mắt ngắm anh. Cô gắng gượng, cố nở một nụ cười nhẹ về phía anh.
Anh cũng đang nhìn cô, chăm chú nhìn cô, ánh mắt như bị hút chặt, cả người đờ ra như rơi vào một giấc mộng không lời.
Phải mất một lúc lâu sau anh mới bừng tỉnh, vội vã quay đầu nhấn nút báo động khẩn cạnh giường.
Không lâu sau, bác sĩ hướng dẫn, bác sĩ điều trị, bác sĩ thực tập cùng gần như toàn bộ y tá trong khoa đổ vào phòng quan sát.
Một đám đông vây quanh giường bệnh, làm đủ các loại kiểm tra, chẩn đoán, quan sát và học hỏi.
Những tiếng trầm trồ khe khẽ vang lên khắp phòng bệnh.
“Tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào hôn mê năm năm tỉnh lại cả.”
“Đúng vậy, thầy tôi từng nói xác suất này cực thấp, không ngờ ngay ngày đầu thực tập đã gặp rồi.”
“Giám đốc nói bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh nên mới có thể tỉnh lại được.”
“Cô ấy thật sự rất may mắn, chúng ta cũng vậy.”
“…”
Trong ánh sáng chập chờn, đám đông rầm rộ đến rồi rời đi.
Trần Độ bị gạt khỏi vòng xoáy đó, đứng cách xa vài mét, lặng lẽ như một pho tượng.
So với sự phấn khích của y bác sĩ ban nãy, anh giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, bình tĩnh đến lạ.
Thời Ly cứ thế nhìn anh không chớp mắt, muốn ghi nhớ từng đường nét đã xa cách suốt năm năm.
Rồi, rất khẽ… cô đưa tay lên, cố gắng vươn về phía anh.
Trần Độ như thể vừa từ một giấc mộng dài bừng tỉnh, ánh mắt vẫn còn ngây dại, trên gương mặt không có lấy một chút biểu cảm. Anh từng bước tiến lại gần bên giường bệnh.
Đôi môi khô nứt của anh khẽ mấp máy, nhưng lại không thốt ra được một lời nào.
Thời Ly nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má lạnh buốt của anh, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống.
"Trần Độ, lâu rồi không gặp."
Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười trong vắt và dịu dàng như lần đầu họ gặp nhau: “Đừng khóc nữa, em quay lại rồi đây.”
Nhưng Trần Độ vẫn cứ khóc.
Đôi môi khô ráp của anh dán chặt vào lòng bàn tay cô, hai tay chống lên mép giường run rẩy không ngừng.
Nước mắt của anh rơi trên tay cô, theo kẽ ngón tay nhỏ xuống chạm vào khuôn mặt cô, mát lạnh mà đau đớn.
Thời Ly cúi môi cười khẽ, giọng đầy nuối tiếc: “Cái kẹp tóc pha lê trên đầu em là anh mua cho em à? Đẹp quá, giống của công chúa vậy.”
Trần Độ vẫn không nói được lời nào.
Trong màn nước mắt mờ nhòe, anh cứ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô lấy một giây. Người đàn ông luôn điềm tĩnh ấy giờ phút này lại hoàn toàn mất kiểm soát, mọi cảm xúc đều lộ rõ qua từng ánh nhìn.
Thời Ly khẽ thở dài, rồi chu môi giả vờ giận dỗi như ngày xưa trêu anh: “Này, Trần Độ, lâu vậy không gặp, anh không định ôm em một cái à?”
Cơ thể Trần Độ như phản xạ theo lời cô, khom người xuống, nhưng hai tay lại do dự không biết nên đặt ở đâu.
Sau một lúc thật lâu, anh mới từ tốn đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, rồi lướt xuống gò má mềm mại của cô. Cuối cùng mới thật chậm rãi vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đến nghẹt thở.
Anh ôm chặt như sợ mình sẽ làm cô vỡ vụn.
Lại giống như sợ đây chỉ là một giấc mơ, mà cái ôm này sẽ khiến giấc mơ tan biến.
“Trần Độ…”
Thời Ly tựa vào bên tai anh, thì thầm gọi tên anh.
“Trần Độ…”
“Trần Độ…”
“Trần Độ…”
Cô gọi mãi, gọi không ngừng, như muốn bù đắp hết những năm tháng đã mất.
Lồ ng n.g.ự.c cô phập phồng nhè nhẹ, cố gắng áp sát vào nhịp tim đang run rẩy của anh; hơi thở ấm áp của cô dịu dàng lướt qua má anh; đôi tay cô siết chặt lấy bờ vai anh không chịu buông.
Cô dùng hơi ấm của mình để nói với anh rằng, tất cả đều là thật.
"Trần Độ, anh đừng sợ."
Thời Ly ôm chặt lấy người duy nhất cô còn lại ở thế giới này, cũng là người cô yêu nhất, yêu đến tận cùng.
"Đây không phải là mơ đâu. Em quay về rồi, về để giữ lời hứa với anh."
"Trần Độ, chúng ta cưới nhau đi."
Về sau tôi mới biết được mọi chuyện qua lời kể của Thư Vận.
Đêm đó, năm năm về trước, Trần Độ khi ấy đang đi công tác đã bất ngờ quay về sớm, định cho tôi một điều bất ngờ. Nhưng thứ anh nhìn thấy lại là tôi lặng lẽ ngã gục trên sàn nhà, không còn cử động.
Chính anh là người đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ đã tiến hành ca phẫu thuật tim, giúp tôi khôi phục lại chức năng tim phổi, nhưng tôi vẫn không tỉnh lại.
Chi phí ICU quá đắt đỏ, một tháng sau ba mẹ tôi ký vào giấy từ bỏ điều trị.
Khi ấy Trần Độ đang cố gắng bán hết mô hình quý giá của mình, vừa nghe tin, anh lập tức quay về xé nát bản thỏa thuận đó.
Anh nói với ba mẹ tôi, từ nay về sau chuyện của tôi không cần họ lo nữa.
Anh nói, tôi là vợ anh, sống hay c.h.ế.t đều do anh quyết định.
Để tiện chăm sóc tôi, anh nghỉ việc ở công ty, quay về Lâm Đại học tiếp, rồi ở lại trường giảng dạy, sống một cuộc đời đều đặn.
Anh chăm tôi rất tốt, cũng từng nghĩ rồi mọi chuyện sẽ dần ổn, sẽ có một ngày tôi tỉnh lại, sẽ có một ngày chúng tôi lại được ở bên nhau.
Nhưng cuộc sống thật sự đã làm khó anh…
Khoảng thời gian mới phát hiện bệnh, chắc vì mọi thứ dồn nén quá lâu, quá tuyệt vọng, anh cần một chỗ để trút ra.
Anh nói với tôi lúc đó vẫn đang nằm bất động trên giường bệnh, có lẽ anh tưởng tôi không nghe thấy.
Anh nói anh bị bệnh.
Anh nói có thể anh sẽ phải đi sớm, sau này không còn cách nào tiếp tục chăm sóc tôi nữa.