NẾU KHÔNG LÀ ANH

Buổi tối trời quang mây tạnh,sau khi ăn tối Nhược Hy liền ra sân trước, chờ không có ai cô mới ra ngoài hóng gió..

Lúc cô đi học về có theo mẹ đi siêu thị nên chẳng rõ Mạc Y Phàm có về nhà chưa..

Nhìn vào chỉ thấy nhà cửa trống quơ,ông bà chủ vẫn đi công tác chưa về..

Bỗng nhiên Nhược Hy thấy thương cảm cho Mạc Y Phàm..Giàu sang, sống trong nhung lụa nhưng cô đơn và thiếu sự ấm áp hỏi sao Mạc Y Phàm không hề như những đứa trẻ bằng tuổi..

Nhược Hy rất thích khu vườn này, rộng lớn thoáng đảng, cô ngồi trên xách đu khí trời hôm nay khá dễ chịu..

Khi ngẩng mặt lên muốn nhìn bầu trời một chút lại bất giác nhìn thấy Mạc Y Phạm đang đứng ở hành lang sân thượng..

Mà ngạc nhiên là anh cũng đang nhìn ngay cô..

Hai má Nhược Hy ửng hồng,vừa mới nhổm chân muốn chuồn vào trong..

Không ngờ Mạc Y Phàm nói vọng xuống..

- " Ở yên đó..?"

- ".........."

Nhược Hy cứng ngắt chẳng dám động đậy..

Chưa đầy một phút mặc Y Phàm bộ dáng thong thả với quần áo mặc ở nhà đi xuống...

Tóc anh dường như mới gội, rũ xuống khuôn mặt đẹp đẽ kia, dung hòa trở nên dễ gần hơn một chút..

Anh rất tự nhiên bước đến ngồi xuống xích đu,Nhước Hy nhích người sát cạnh..

Cười gượng..

- " Có..có chuyện gì sao..?"

Anh bắt chéo giò, nghiên mặt quan sát Nhược Hy, áo ngủ hình kity màu hồng đáng yêu,tóc cũng mới gội xả thả sau lưng..Tóc của cô vừa đen lại dày mượt..

Không hiểu sao Mạc Y Phàm rất muốn chạm vào..

Anh nháy mắt..

- " Cậu rất sợ Tôi..?".

Nhược Hy vội lắc đầu cười lấy lòng..

- " Làm..làm gì có..Cậu đâu phải hổ dữ mà Tớ lại sợ.."

Tuy nói thế nhưng lời nói lại láp bấp tố cáo không ích lời không thành thật của cô..

Mạc Y Phàm không bắt bẻ,môi anh nhếch nhẹ..Anh ngả người ra sau nhìn lên trời đầy sao..

Nhược Hy có chút quẩng bách thấy anh im lặng cô định nói chúc ngủ ngon, rồi đi về phòng, lúc này Mạc Y Phàm bất ngờ lên tiếng..

- " Ba mẹ Tôi nói.Họ chưa về được"

Nhược Hy nhíu mày lại nghĩ ra gì đó cô hơi nhướn người..

- "Thế là sinh nhật ba anh..?"

- " Đúng vậy..Tôi chỉ có thể chúc qua điện thoại.."

Không hiểu sao khi nói lời này Nhược Hy phát hiện giọng Mạc Y Phàm như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy..

Rất đáng thương..

Nhược Hy không biết an ủi làm sao,suy nghĩ một chút cô muốn lên tiếng an ủi anh..

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang việc định làm của cô.

Là của Mạc Y Phàm..

- " Nghe.."

- "............."

Chẳng rõ đầu bên kia nói gì,rất nhanh đã nghe Mạc Y Phàm trả lời...

- " Được..Tôi tới ngay.."

Nói rồi anh nhanh chóng đứng dậy..

Nhược Hy hơi ngẩng người,tối thế này anh còn muốn đi đâu..

- " Này cậu đi chơi à..? "

Bước chân chựng lại Mạc Y Phàm quay người bắt được hàng chân mày Nhược Y hơi chau nhẹ,khuôn mặt bầu bỉnh xinh đẹp ngây thơ lộ vẻ không vui..

- " Ừ.."

Anh trả lời bằng giọng mũi..

Nhược Hy đứng dậy lầm bầm..

- " Tối thế này cậu còn muốn đi đâu..?"

Chưa đợi Mạc Y Phàm trả lời cô bước đến gần anh,không biết lấy ra đâu can đảm chu môi ai oán..

- " Sao Cậu không dùng thời gian học bài,cứ thích phí thời gian vào những thứ vô bổ thế hả?

- " Cậu nói gì, cậu biết mình vừa nói gì không?"

Giọng nói của Mạc Y Phàm trở nên lạnh lẽo..

Nhược Hy rụt vai,lúc này mới ngộ ra mình lỡ lời..

Cô cúi đầu nhỏ giọng..

- " Tôi chỉ muốn tốt cho Cậu thôi..Không phải cậu muốn Ông bà chủ vui lòng sao..?"

- " Chuyện của Tôi không cần cậu quan tâm.."

Bị lời nói lạnh lùng của Mạc Y Phàm làm cho tổn thương..

Hai mắt Nhược Hy đỏ lên.

Cô mím môi ngẩng mặt nhìn anh..

- " Xem như tôi nhiều chuyện đi.."

Nói rồi bỏ chạy vào nhà..

Nhìn bóng dáng mảnh mai khuất sau cánh cửa..

Mạc Y Phàm có chút bất đắc dĩ,môi nhếch nhẹ..

Dám giận dỗi với anh nữa chứ, lá gan cô gái này không hề nhỏ..

Lạ thay Nhược Hy ngồi bên khung cửa sổ vừa học bài còn nhìn xuống sân trước..

Có chút khó hiểu,ấy thế mà cả đêm Mạc Y Phàm không ra khỏi cửa..

Không hiểu sao tâm trạng của Nhược Hy tốt lên,đôi mắt to tròn cũng trở nên lấp lánh hơn..

Thật ra mà nói cô rất rõ cảm giác bị ba mẹ bỏ rơi là như thế nào.Tuy mẹ cô không phải không cần cô, cũng vì cuộc sống mưu sinh mới không bên cạnh cô được..

Nhưng cô rất tủi thân, ngày sinh nhật chỉ có thể nói chuyện với mẹ qua điện thoại.Khi bệnh không được mẹ chăm sóc, lúc đó Nhược Hy chỉ biết chùm mềm bật khóc..

Những lúc nói chuyện với mẹ, chẳng dám than dù là nửa lời..Lúc nào cũng nói rằng không sao cho mẹ yên lòng..

Bởi thế khi nhìn Mạc Y Phàm cô đơn trong căn nhà to bên ấy..Cô cảm thấy chạnh lòng..

Dù có nhiều kẻ hầu người hạ thì đã sau cũng không bằng ba mẹ mình..

Ở Mạc Gia lâu ngày, Nhược Hy cũng biết chút ít, Mạc Gia có ngôi nhà chính ở ngoại thành.Nghe bảo ông bà của Mạc Y Phàm điều ở đấy.Còn nhà ngoại thì cô không rõ..

Mấy lần có thấy mấy người nam nữ lui tới.Nghe nói là bên ngoại của anh.Chỉ là chẳng thấy Mạc Y Phàm mặn mà gì cho lắm..Anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng đấy để đối đãi 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi