Ngồi trong phòng làm việc,Lâm Thanh cùng Ngô Hân mở sẳn tivi, kênh giải trí online..
Mặt hai người mẹ mang vẻ chờ mong khó tả..
Ngô Hân nói cười..
- " Thanh à,cậu nghĩ lần này Y Phàm có đồng ý cưới Tiểu Đồng không chứ,con bé đã hi sinh đến thế cơ mà.."
Lâm Thanh gật đầu quả quyết..
- " Cậu có thể yên tâm,cớ sự đã như thế,mình bố trí sẵn nhà báo,thuê Livestream cho cả nước.Đường đường là người đứng đầu Mạc Thị.Y Phàm lần này khó mà chối bỏ.Với lại ba chồng nhà mình,coi trọng thanh danh Mạc Thị lắm.Ông sẽ không để Tiểu Đồng chịu thiệt thòi đâu.."
Hai mắt Ngô Hân sáng lên,cười đến miệng cũng muốn toát ra..
Thế nhưng sự đời khó lường..
Nếu Lâm Thanh sắp xếp qua cuộc mây mưa đêm qua, chỉ cần Tô Đồng đeo bám Mạc Y Phàm ra khỏi khách sạn trước sự chứng kiến của nhà báo và ống kính..Thì mọi chuyện sẽ mĩ mãn..
Lúc này đây trong căn phòng tại khách sạn..
Một tiếng hét thất thanh vang vọng..
Mặt Tô Đồng xanh mét,trên người không một miếng vải che thân..
Phải dùng chăn quấn lại,tay cầm gối ném người đàn ông,đang mặc lại quần..
- " Cút..cút cho Tôi..Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh..Tên khốn nạn..Tại sao là như vậy.."
Nước mắt dàn dụa,đau khổ đến tột cùng..
Người đàn ông nhếch môi..
- " Cô bị gì thế đêm qua chính cô gọi Tôi đến giờ cô khóc lóc là thế nào.."
Tô Đồng mù mịt khó mà bình tĩnh được..
- " Im miệng,tôi không hề gọi anh,cút đi..cút đi..."
Cô ta một tay giữ chặt chăn một tay đẩy tên đàn ông..
Người đàn ông bị Tô Đồng đẩy đến cửa phòng,cũng không có ý chống cự..
Quần cũng chưa kịp cài dây nịt,áo vẫn còn vắt trên tay..
Tô Đồng hét lên..
- " Cút ra khỏi đây cho Tôi.."
Tay mở cửa muốn đẩy anh ta ra ngoài, chỉ khó mà tin được ngoài cửa rất nhiều phóng viên,máy ảnh,quay phim tách tách liên hồi..
Người đàn ông quần áo không chỉnh tề,Tô Đồng còn quấn lấy chăn bông.Cảnh tượng này muốn người khác nghĩ tốt đẹp thật là quá khó..
Phóng viên khi thấy người đàn ông bị đẩy ra cửa không phải Mạc Y Phàm,bắt đầu xôn xao..
Tô Đồng hốt hoảng muốn kéo cửa lại thì liền bị người đàn ông ngăn cản..
Anh ta bất giác nài nỉ đáng thương..
- " Bảo bối à..Em đừng giận.. là anh sai rồi..Xin em đừng bỏ rơi anh..Cầu xin em."
- " Im miệng,thả tay anh ra.."
Tô Đồnf quýnh quáng hét to nhưng làm thế nào cũng không mạnh bằng anh ta,gặp phóng viên càng tấn công mãnh liêt..
Hàng trăm câu hỏi đặt ra..
- " Tô Đồng cô qua đêm với người đàn ông khác,thế Mạc gia có biết chuyện này không..?"
- " Xin hỏi người đàn ông này là ai,là người tình của cô đúng không..?"
- " Có phải vì Mạc Gia từ lâu biết chuyện nên mới không chấp nhận cô đúng không..?"
- " Xin hỏi đây chính là lí do Mạc Y Phàm không muốn cưới cô, đúng không..?"
Tô Đồng thụt lùi bước chân, là một diễn viên dù sao bao năm qua cũng có tiếng tăm.Thế mà rơi vào cảnh này, muốn bao nhiêu xấu hổ,thanh danh điều tiêu tan theo mây gió..
- " Im đi,các người im đi.."
Tô Đồng không thể đóng cửa,chỉ có thể ôm chăn hét to,chạy vào chốn trong nhà vệ sinh..
Cảnh tượng rối loạn phải cần bảo vệ khách sạn lên đến nơi giải quyết..
Thông qua màn hình,Ngô Hân tay chân bũn rũn..
- " Tại sao lại như thế này..Lâm Thanh, tại sao lại thế này..Con gái Tôi..."
Lâm Thanh cũng sững sờ,nhìn màn hình mà khó tin..
Ngô Hân không có thời gian,bà ta cầm túi xách muốn nhanh chóng chạy đến khách sạn đề giải cứu con gái mình..
Bỏ lại Lâm Thanh chết lặng tại chỗ...Giờ phút này, theo địa vị của mình, Lâm Thanh chỉ biết trơ mắt nhìn chứ không thể nào cùng Ngô Hân chạy đến bên Tô Đồng..
Mọi Thứ vỡ vụng, tất cả tại sao cớ sự thế này!