NẾU LÀ THANH MAI TRÚC MÃ


24
Đào Vị Lăng khinh công trèo tường lén vào Kiều phủ.
Yên Trần nói đúng.

Kiều Sở Ân quả thật bệnh rồi, là bệnh rất nặng.

Hắn nằm hôn mê trên giường, bên ngoài có hai hạ nhân thay phiên sắc thuốc.

Ngài minh chủ sốt ruột đi qua đi lại hỏi Giang đại phu đủ điều nhưng dáng vẻ của Giang đại phu rất bất lực.

Sau khi tận tay cho Kiều Sở Ân uống thuốc xong, ngài minh chủ kéo Giang đại phu đi sang nơi khác nói chuyện tiếp, vẫn để hai hạ nhân canh giữ trước cửa.
Đào Vị Lăng phóng ám khí từ thân quạt làm ngất hai hạ nhân rồi lẻn vào phòng.

Y đến gần giường Kiều Sở Ân, sờ lên khuôn mặt hốc hác trắng bệch của hắn, nội tâm đau đớn.

“Ta mới đi hai tháng thôi, sao ngươi lại thành ra thế này? Sao không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt?”
Kiều Sở Ân như cảm nhận được khí tức khác thường, cố gắng mở mắt ra nhìn Đào Vị Lăng một cái, nhưng quá mệt nên lại nhắm tiếp, nhỏ giọng trách mắng: “Tên khốn ngươi…tên khốn…”
Kiều Sở Ân nằm im lặng một hồi, đột nhiên co ro, bờ môi nhợt nhạt mấp máy: “Lạnh quá…tên khốn, ta lạnh…”
Đào Vị Lăng cởi hài lên giường, vươn tay ôm lấy Kiều Sở Ân rồi quấn chăn vào sát người bọn họ: “Thế này đã đỡ hơn chưa?”
Kiều Sở Ân mờ mịt gật đầu, thần trí bất minh, lại im lặng thêm ít lúc, nhưng đầu óc vẫn không bỏ qua cho Đào Vị Lăng, cơ thể vừa ấm lên liền theo phản xạ mắng chửi tiếp: “Tên khốn…từ nhỏ đến lớn…ngươi đều chưa từng rời khỏi ta…tên khốn…nhưng nay…ngươi dám trốn ta…tên khốn…”
Mắng xong lại khóc lên một trận lớn.

Đào Vị Lăng bất lực dỗ dành hắn như trẻ nhỏ: “Được rồi, là ta sai.

Ngươi mau khoẻ lại, khoẻ lại còn đánh ta, giết ta, được chưa?”
Kiều Sở Ân dường như không nghe thấy y nói gì, ngược lại chính mình chỉ muốn trút hết mọi căm tức trong lòng:
“Tên khốn…ta không tìm được ngươi…tim…rất đau…”
“Tên khốn…ta sợ ngươi biến mất…mãi mãi…”
“Tên khốn…ta nhớ ngươi rồi…ngươi trở về đi…”
“Tên khốn…ngươi trở về…ta muốn ngươi trở về…”
Đào Vị Lăng giữ chặt mặt hắn, hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi: “Được rồi, ta cũng không định là trốn ngươi mãi mãi…”
Kiều Sở Ân nấc nấc mấy cái, vẫn chưa dừng khóc nói: “Tên khốn…”
Đào Vị Lăng khoá môi hắn, nụ hôn bỏng rát như có lửa đang thiêu đốt trong vòm miệng họ.

Kiều Sở Ân bỗng mở mắt.

Đào Vị Lăng bất chấp hạ thấp tay xuống gáy hắn, ngăn cho hắn muốn tách ra.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Đào Vị Lăng nghĩ rằng y sẽ ăn tát, ăn đánh, thậm chí còn tệ hơn.

Thế nhưng, Kiều Sở Ân cái gì cũng không làm, chỉ ngẩn ngơ, rồi ngất đi.


Đào Vị Lăng day day thái dương.

Kiều Sở Ân đúng là bệnh rất nặng rồi.
25
Ba ngày sau, Kiều Sở Ân mở mắt thức dậy.

Phản xạ đầu tiên là đưa tay sờ lên miệng, sau đó nhìn quanh.

Không thấy Đào Vị Lăng.

Lẽ nào là hắn nằm mơ? Nhưng không, nụ hôn kia rất thực, cảm giác ở trong vòng tay của Đào Vị Lăng cũng rất thực.

Đào Vị Lăng chắc chắn đã quay lại, chỉ là y không chịu xuất hiện gặp hắn thôi.
Hắn bước xuống giường, sờ sờ khắp người, nội lực hình như rất thịnh, không còn dấu hiệu của bệnh tật nào nữa.
Trong khi đó tại rừng Mê Vụ, Đào Vị Lăng nằm liệt giường.

Yên Trần lắc đầu lấy khăn ướt đắp lên trán cho y: “Ngu ngốc.


Đã bảo là Kiều Sở Ân bị thương hàn, đó là bệnh truyền nhiễm.

Đệ đến thăm y thì đứng xa ra, có phải làm trò gì đồi bại với người ta nên mới bị nhiễm không? Điều ngu ngốc hơn là còn truyền năm phần nội lực sang cho y, với thể chất bây giờ làm sao chống đỡ?”
Đào Vị Lăng than phiền: “Đệ không chết vì bệnh, mà có thể chết vì bị tỷ càu nhàu suốt ngày đó.

Bệnh cũng bệnh rồi, tỷ nói ít một hai câu cho đệ sống bình yên không được sao?”
”Cái sự ngu ngốc của đệ nặng lắm rồi.”
Yên Trần quay đi đổi thau nước khác.

Đào Vị Lăng sờ lên môi, cảm giác không tệ đi.

Ngu ngốc thêm mấy lần nữa cũng không sao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi