NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đại Thái Đầu trong lời anh Phi, Bạch Văn Nguyên biết chuyện này không dễ thành.

Anh Phi vào thôn mời các bô lão, các bô lão nể mặt cảnh sát mà đồng ý đến nhà Đại Thái Đầu thử xem, nhóm người đến một ngôi nhà, Đại Thái Đầu tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Đây là một người đàn ông cao to trọc đầu, đôi mắt sáng rực bắn ra bốn phía, nhạy bén như loài sói, Bạch Văn Nguyên vừa tiến vào, gã đã đánh giá Bạch Văn Nguyên từ trên xuống dưới ba lần, trọng điểm nhìn bờ vai và cánh tay anh.

Quả nhiên, khi anh Phi nhắc đến ba chữ người nhà họ Thường, Đại Thái Đầu không màng mặt mũi các bô lão anh Phi mời đi theo, đập ghế, hung ác nhìn anh Phi.

Đại Thái Đầu không hề che dấu vẻ kiêu ngạo và ác độc của mình: “Người nhà họ Thường còn dám tới ư? Dám đổi một người bệnh tật đến, đi hai bước đã thở gấp ba lần, có thể sống mà sinh con đẻ cái không mới là vấn đề. Tao còn đang định tìm bọn họ tính sổ đây, phải đổi người lần nữa, không già thì trẻ.”

Chỉ một câu Bạch Văn Nguyên đã biết không thể tiếp tục được nữa, nhìn xung quanh ngôi nhà này, bên trong cánh cửa khép hờ, Thường Xảo Linh ôm bụng to được một lão già đỡ lấy. Người phụ nữ thoạt trông vô cùng dịu hiền thành thật, nhìn Bạch Văn Nguyên, khẽ lắc đầu.

“Chẳng phải hôm qua còn có một người phụ nữ trẻ đến đây sao? Chính là người đó phải không?” Đại Thái Đầu khẳng định: “Đi, bắt người đến đây cho tao, đổi lại lần nữa!”

Đại Thái Đầu không sợ anh Phi, cũng không lo lắng Thường Xảo Linh bị mang đi, lớn tiếng gọi mấy tên đứng phía sau chạy đi bắt người.

Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập hoảng sợ, dùng sức tránh thoát tay lão già, run rẩy chạy ra, gào mấy câu với Đại Thái Đầu.

Đại Thái Đầu không kiên nhẫn nghe người phụ nữ nói, duỗi tay đẩy người đó một cái.

Bạch Văn Nguyên vội đỡ lấy người đó, người đó thở dập, mặt hết trắng lại tím, ngất đi.

Bạch Văn Nguyên không ngờ cơ thể Thường Xảo Linh lại yếu đến vậy, anh lập tức đặt người nằm thẳng trên mặt đất, định cởi áo ngoài để ép tim, Đại Thái Đầu xông lên đấm Bạch Văn Nguyên. Anh Phi ngăn Đại Thái Đầu lại, lớn tiếng nói Thường Xảo Linh phát bệnh ngất rồi, phải lập tức cấp cứu đưa đến bệnh viện, nếu không cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm.

Thái Lão Căn không đành lòng, chạy ra khuyên Đại Thái Đầu rằng đứa nhỏ rất quan trọng.

Đại Thái Đầu không đồng ý đưa người đến bệnh viện, sợ Bạch Văn Nguyên và anh Phi nhân lúc hỗn loạn mang người đi, trước tiên bảo người chạy ra ngoài tìm bà đỡ tới xem, sau lại gọi điện thoại về quê cưỡng ép bác sĩ tới.

Sự việc vô cùng cấp bách, Bạch Văn Nguyên cấp cứu cho Thường Xảo Linh, sau một lúc lâu người mới thở được nhưng lại kêu đau bụng.

Bà đỡ tới, xem tình trạng tại hiện trường mà giật mình, sợ làm chết người. Mẹ chết thì không sao, dù gì cũng là mua về, nhưng nếu con xảy ra chuyện thì chẳng khác nào chặt đứt dòng dõi Thái Lão Căn, bà ta không gánh nổi trách nhiệm này, nói: “Vốn dĩ mang thai đôi, giờ mới bảy tháng đã bị động thai, tôi không xử lý được đâu, mau chóng đưa đến bệnh viện đi.” Dứt lời bèn vội vã rời đi.

Đại Thái Đầu đảo mắt hung tợn nhìn Bạch Văn Nguyên và anh Phi: “Thái Phi, nếu con của chú tao không còn, tao sẽ khiến mày đoạn tử tuyệt tôn ——”

Thường Tương Tư đứng bên cửa hông, Tiểu Thái nhìn vẻ mặt cô, cười với cô, đây là nụ cười đáng sợ nhất mà cô từng thấy trong đời suốt đời, cậu thiếu niên nói với cô một tiếng “Hẹn gặp lại” rồi đi.

Thường Tương Tư không kịp nghĩ xem rốt cuộc cậu thiếu niên nói vậy có ý gì, bởi vì sự việc xảy sau đó đã làm cô chết lặng.

Giữa trưa, Bạch Văn Nguyên và anh Phi mặt cắt không còn giọt máu trở về, Thường Tương Tư bị Bạch Văn Nguyên kéo ra khỏi đồn công an, kéo đến trạm y tế huyện, cuối cùng cô cũng gặp được người cô đã xa cách hơn một năm, cô của cô ôm bụng bầu to nằm lẻ loi trên giường, kêu khản cả tiếng, không có cách nào hít thở.

Thậm chí Thường Tương Tư còn chưa kịp nói với cô của mình một câu đã bị bác sĩ đẩy ra ngoài phòng sinh.

Đường núi gập ghềnh, trạng thái bệnh nhân không thể cầm cữ để đưa lên bệnh viện tuyến tỉnh, bác sĩ chỉ có thể áp dụng biện pháp thô bạo mang hai đứa bé ra khỏi cơ thể mẹ, sau đó, Thường Xảo Linh chẳng thể mở mắt.

Hai đứa trẻ còn mang theo tơ máu, nằm trên giường bệnh khóc oe oe, có người tới ôm hai đứa trẻ đi.

Còn có người định kéo Thường Tương Tư, bị Bạch Văn Nguyên đẩy ra, tên đó kêu gào: “Bọn trẻ không có mẹ, đúng là nghiệt ngã, cô ta, cô ta phải ở lại nuôi bọn trẻ, dù sao cũng là người một nhà!”

“Cút!” Bạch Văn Nguyên rít gào.

“Tao mua một người, đổi lại một người, hiện tại người kia đã chết, đương nhiên phải bồi thường cho tao một người khác!” Tên đó ngang ngược phách lối.

“Dựa theo cách nói của mày thì mày mua một người, người đó sinh cho mày hai đứa bé, mày được lời một đứa còn gì.” Bạch Văn Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Sao mày không trả lại một đứa bé đi?”

“Sinh ra mà không thể sống thì không tính là người ——”

Thường Tương Tư hốt hoảng không nghe thấy bất cứ thứ gì, cô còn có rất nhiều ý định, còn có rất nhiều biện pháp chưa sử dụng, tại sao tất cả đều đổ bể? Đúng vậy, không thể sống thì không tính là người, có thể dùng tiền mua đều là đồ vật, tất nhiên sẽ có giá trị tương ứng, nếu vậy, cô phải chi bao nhiêu tiền để trao đổi tính mạng của đồ vật không phải người đây?

Đàn em của Đại Thái Đầu vây quanh trạm y tế, đoạt lấy thi thể của Thường Xảo Linh, còn tên đó thì ra ngoài tìm xe đưa trẻ con và người lớn về nhà, lại muốn kéo cả Thường Tương Tư về. Bạch Văn Nguyên thấy tình thế không ổn, đặt đứa trẻ xuống, đóng toàn bộ cửa của trạm y tế lại, khoá Thường Tương Tư trong một căn phòng, bản thân anh và anh Phi canh giữ ngoài cửa.

Bác sĩ của trạm y tế và mọi người xung quanh không dám chọc vào nhóm côn đồ này, hóng hớt một lát rồi bỏ chạy.

Bạch Văn Nguyên lấy điện thoại ra, bình tĩnh gửi tin nhắn, anh Phi nhìn Bạch Văn Nguyên, nói: “Này người anh em, cậu có sợ không?”

Bạch Văn Nguyên lắc đầu, thấy anh Phi run rẩy bèn hỏi: “Anh sợ à?”

Anh Phi suýt khóc: “Anh sợ chứ, nửa đời còn lại anh phải ở đây mà!”

“Vậy mà anh còn chạy tới chạy lui với tôi.” Bạch Văn Nguyên gửi xong tin nhắn.

“Anh nào biết sự việc sẽ trở nên như vậy! Người còn sống thì dễ nói chuyện, người không còn nữa…” Anh Phi run rẩy tìm thuốc lá, Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng sợ hãi của anh ấy, lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh ấy, anh ấy lại nói: “Chúng ta không chạy ra được đâu.”

“Chưa chắc!” Bạch Văn Nguyên cũng hút điếu thuốc.

“Rốt cuộc cậu với cô nhóc kia có quan hệ gì?” Anh Phi nghĩ mãi không ra, vừa trông đã biết hai người không hề cùng đường.

“Tôi ra ngoài chơi thì gặp được cô ấy trên tàu, cảm thấy khá vui, dù sao cũng đang nhàm chán nên muốn trêu chọc cô ấy.” Bạch Văn Nguyên nhả một ngụm khói: “Tôi chỉ định kiếm tình một đêm, hiện thực thật mẹ nó thần kỳ ——”

“Cậu cũng biết chơi đấy!” Anh Phi nhanh chóng hút hết điếu thuốc, nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, nói nhỏ: “Tối nay ngủ luôn đi.”

“Chúng ta phải nghĩ biện pháp ra ngoài đã.” Bạch Văn Nguyên nói: “Lái xe anh chờ ở bên ngoài tiếp ứng, nhân lúc bọn họ ngủ thì lao ra, nếu không chúng ta xong đời đấy.”

Anh Phi do dự, bên ngoài có bảy tám gã trai tráng, anh ấy đánh không lại.

Bạch Văn Nguyên lấy mấy tờ một trăm tệ ra, anh Phi đệch một tiếng: “Cậu không định giữ tiền đi tán gái hả?”

Bạch Văn Nguyên nhét tiền vào trong tay anh ấy: “Anh đi mua mấy bình rượu ngon, kiếm thêm ít mồi tới cho bọn người bên ngoài ăn, tốt nhất là chuốc say.”

“Đừng gây chuyện.” Anh Phi khuyên bảo: “Không muốn giữ lại một cái mạng chó ư?”

“Tôi không gây chuyện, tôi muốn thử xem có thể chạy ra ngoài hay không thôi!” Bạch Văn Nguyên giải thích.

Anh Phi hiểu rõ, cầm tiền đi ra ngoài, những người đó muốn ngăn cản, anh Phi giãy giụa một lúc, tóm tại đều là bà con thân thích nên cũng nể tình cho đi. Anh Phi đi mua mười cân rượu Cao Lương, cắt mấy cân rau trộn đưa cho nhóm người đứng canh bên ngoài, bọn họ xếp ra một bàn dài trước cổng rồi rủ nhau ăn uống, quả nhiên không ai từ chối.

Mọi người uống vô cùng vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng xe vang, hoá ra Đại Thái Đầu đã tìm được xe lái tới đây, trông thấy đám đàn em đang hứng khởi uống rượu với anh Phi, tức mình đi lên đạp đổ bàn, rượu và đồ nhắm rơi đầy đất.

“Anh, anh đừng tức giận.” Tiểu Thái từ trên xe xuống nói: “Mọi người vội vã cả ngày đưa thím đến bệnh viện, chạy mấy tiếng đồng hồ nên giờ cũng đói bụng rồi.”

“Một lũ phế vật không có tiền đồ!” Đại Thái Đầu mắng, giẫm nát đồ ăn trên mặt đất.

“Anh, anh dẫn các anh đi ăn chút gì đi, em ở đây canh cho.” Tiểu Thái trông anh Phi có vẻ say khướt: “Anh Phi uống say, không làm được gì đâu.”

Đại Thái Đầu nhìn chằm chằm Tiểu Thái: “Chỉ có em mềm lòng!” Sau đó quát người đứng bên cạnh: “Đi theo tao!”

Mọi người dời đi, Tiểu Thái đi đến trước mặt anh Phi, lay mạnh, anh Phi mơ mơ màng màng mở mắt, Tiểu Thái thở dài một hơi.

Bạch Văn Nguyên thấy bên ngoài không còn tiếng cãi cọ ồn ào, mở cửa, mặt đất bừa bộn, Tiểu Thái đứng giữa đống rác, muốn kéo anh Phi dậy.

Đây là lần đầu tiên Bạch Văn Nguyên gặp cậu nhóc cao gầy này, cao giọng hỏi: “Mọi người đâu rồi?”

Tiểu Thái quay đầu, không hề kinh hoảng, nói: “Mọi người đi ăn cơm rồi.”

Bạch Văn Nguyên đi ra, tiến lên, một tay che miệng cậu lại, một tay túm cổ tay của cậu, kéo cậu vào trong, anh đè thấp giọng nói: “Không được tránh, cậu dám tránh đừng trách tôi bẻ gãy cánh tay cậu.”

Tiểu Thái không tránh, nói: “Vậy thì anh đi nhanh lên, anh tôi sắp quay lại rồi.”

Bạch Văn Nguyên kinh ngạc nhìn Tiểu Thái, vẫn tìm dây thừng trói cậu lại. Bạch Văn Nguyên mở cửa phòng, kéo Thường Tương Tư đang choáng váng ra, gấp gáp nói: “Xe anh Phi đang đỗ trước đồn công an, em kéo anh ấy ra rồi tìm chìa khoá xe, chúng ta lập tức đi!”

Thường Tương Tư chớp chớp mắt, Bạch Văn Nguyên vỗ vào trán cô một cái: “Đừng ngẩn người nữa, em còn đứng ngẩn ra thì cả đời chỉ có thể ở đây sinh mười bảy mười tám đứa con thôi!”

Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, xoay người chạy đi, dùng sức kéo anh Phi đến đồn công an.

Sức của Thường Tương Tư yếu, không kéo nổi anh Phi, gấp gáp đến độ muốn khóc, Tiểu Thái nói với Bạch Văn Nguyên: “Anh đi giúp chị ấy đi, tôi sẽ không chạy đâu.”

Bạch Văn Nguyên trầm mặt, Tiểu Thái nói: “Tôi vốn dĩ muốn tha cho mọi người đi mà.”

“Tương Tư, em kéo cậu ta!” Bạch Văn Nguyên đặt đầu dây thừng trói Tiểu Thái vào tay Thường Tương Tư: “Em cầm chắc vào, đừng để cậu ta chạy thoát.”

Thường Tương Tư buông anh Phi ra, xoay người tới kéo Tiểu Thái, mặt cô giàn giụa nước mắt và mồ hôi, trông vô cùng chật vật.

Bạch Văn Nguyên cúi người, khiêng anh Phi chạy ra ngoài, Thường Tương Tư lảo đảo theo sau, Tiểu Thái nói: “Chị đừng vội, cẩn thận kẻo ngã.”

Bạch Văn Nguyên lấy chìa khoá xe trên người anh Phi, mở cửa, ném anh ấy vào ghế sau, Thường Tương Tư lập tức đẩy Tiểu Thái lên đầu xe.

Bạch Văn Nguyên đẩy Tiểu Thái đang định lên xe xuống, đóng mạnh cửa xe.

Tiểu Thái bám lên cửa sổ xe, nói với Thường Tương Tư: “Các chị đừng đi lên thị trấn, trên thị trấn có người của anh em canh chừng đấy. Các chị ra khỏi huyện, đi một đoạn đường đất rồi lên quốc lộ, trên quốc lộ không có người anh em quen đâu.”

Bạch Văn Nguyên đẩy Tiểu Thái ra: “Cậu đừng có đứng đây mê hoặc người ——”

Tiểu Thái vẫn bám chặt lấy cửa sổ: “Thường Tương Tư, thím rất tốt với em, mỗi lần em về nhà, thím đều sẽ nấu món ngon cho em ăn, cũng thường xuyên nhắc tới chị và bên ngoài, em rất thích thím. Thím nói thím ở nhà em cũng không sao, chỉ mong chị sau này sống thật tốt, chị tới gặp thím, thật ra em rất vui. Em không trách chị ——”

“Đi đi!” Bạch Văn Nguyên thấy Tiểu Thái thật sự quấn người, trên tay dồn sức, một tiếng xương giòn vang, Tiểu Thái đau đến kêu lên.

Bạch Văn Nguyên bất chấp tất cả, xoay người ngồi lên ghế điều khiển, khởi động máy lái xe đi.

Tiểu Thái lảo đảo, hét về phía Thường Tương Tư: “Tương Tư, các chị nhớ chạy xa, đừng bao giờ quay trở lại, sau này em sẽ đi tìm chị!”

Hết chương 18

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi