Đến khi Bạch Văn Nguyên làm xong đã là sáng sớm hôm sau, ngáp ngắn ngáp dài cùng đồng nghiệp đi về đơn vị, lúc đi ngang qua trung tâm thành phố, anh đột nhiên nhớ tới địa chỉ làm việc hôm trước Thường Tương Tư gửi ở gần đây. Trong lòng nghi ngờ, Bạch Văn Nguyên xuống xe giữa đường, theo phố đi đến địa chỉ tiểu khu, cảm giác có vẻ quen thuộc, dứt khoát đi vào tới khu căn hộ.
Bạch Văn Nguyên một bên cảm thấy hành động của mình thật khó hiểu, một bên bình tĩnh sửa sang lại quần áo nhăn dúm dó cho chỉnh tề, đi vào thang máy, chuẩn bị lên tầng.
“Hơ, tôi không nhìn nhầm!” Cửa thang máy mở ra, Trương Thạc xuất hiện trong đó, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc: “Văn Nguyên, sao anh lại chạy sang bên này?”
“Tôi ra ngoài xử lý chút việc.” Bạch Văn Nguyên nói: “Anh sống ở đây hả?”
“Đúng vậy.” Trương Thạc nhiệt tình nói: “Nếu không anh đi lên ngồi một lát đi?”
“Không cần đâu, tôi xong việc rồi phải đi luôn.” Bạch Văn Nguyên đi về phía thang máy, đột nhiên hỏi: “Anh ở phòng nào tầng mấy?”
“Phòng 702 tầng bảy.” Trương Thạc đi ra khỏi thang máy: “Anh định đến phòng nào?”
Bạch Văn Nguyên thuận miệng nói bừa ra một con số, lấy điện thoại ra đối chiếu với tin nhắn, xác nhận bản thân mình không nhớ nhầm, số phòng Trương Thạc nói chính là số phòng Thường Tương Tư gửi cho anh. Anh duỗi tay sờ cằm, suy nghĩ: “Anh đang vội đi làm hả?”
“Cũng không phải bận quá.” Trương Thạc đi ra ngoài: “Hiện nay có nhiều việc chưa thu xếp lại ổn thoả thôi.”
“Vậy tâm sự một lúc không?” Bạch Văn Nguyên đuổi theo, hất cằm về phía hoa viên trong tiểu khu.
Trương Thạc cười: “Cầu mà không được!”
Nói là hoa viên thực ra cũng chỉ có một vài cây tùng bách cao lớn, các loại bụi cây và hoa không mấy đặc sắc.
Trương Thạc dẫn anh vào một cái đình ở trung tâm, nói: “Gần đây anh bận lắm hả? Chẳng thấy bóng dáng đâu.”
“Hôm qua tôi vừa mới đi suốt đêm!” Bạch Văn Nguyên liên tục ngáp: “Bận gần chết, còn chẳng có thời gian gặp bạn gái nữa.”
“Anh có bạn gái hả?” Trương Thạc nghiền ngẫm hỏi: “Tiểu thư nhà ai vậy?”
“Không phải tiểu thư nhà ai, chỉ là một nữ sinh viên thôi.” Bạch Văn Nguyên nhìn Trương Thạc: “Ngon nghẻ lắm, cái gì cũng không hiểu.”
“Xinh không?” Trương Thạc đưa sang một điếu thuốc, lại giúp anh bậc lửa: “Hôm nào rảnh dẫn người đến ra mắt với anh em đi chứ!”
“Dĩ nhiên rồi.” Bạch Văn Nguyên hít sâu một ngụm thuốc, phun ra cả giận: “Nếu không ngày nào đó có ai không có mắt, duỗi sai móng vuốt cũng không biết hoá ra là người quen, anh nói xem có đúng không?”
Trương Thạc cười ha ha: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Bạch Văn Nguyên nhìn anh ta ha ha, biết ngay là đang giả bộ hồ đồ, cũng là một người có tố chất tâm lý rất cao, nói: “Nhà anh thì anh sống? Trương Vãn thì sao?”
“Con bé sống cùng tôi.” Trương Thạc nói: “Còn có một đứa cháu nhà dì.”
“Ồ ——” Bạch Văn Nguyên gật đầu, hút mấy ngụm hết điếu thuốc, bóp tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh: “Anh có bạn gái chưa?”
“Tôi không tốt số như anh.” Trương Thạc nói: “Nếu không giới thiệu cho tôi một mối tốt đi?”
“Tôi có mối tốt còn để lại cho anh?” Bạch Văn Nguyên bông đùa: “Tôi phải giữ lại cho mình dùng chứ.”
“Hẳn là.” Trương Thạc gật đầu, lại nói: “Hôm trước Trương Vãn nói năng không đúng mực, tôi thay mặt con bé xin lỗi anh.”
“Cô nhóc cáu kỉnh tôi cũng không để tâm, không đáng nhắc tới.” Bạch Văn Nguyên cười: “Lúc nói thì có thể là thật có thể là giả. Nhưng muốn chứng thực bằng hành động phải cẩn thận, anh nói xem có phải không?”
“Đúng vậy.” Trương Thạc gật đầu.
Bạch Văn Nguyên vỗ bả vai Trương Thạc: “Được rồi, tôi đi trước, lần sau có rảnh thì cùng nhau uống rượu nhé.”
“Ok luôn!” Trương Thạc sảng khoái đồng ý, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Trương Thạc ngồi trong đình một lát, biết hành động hôm qua của mình đã dẫn anh đến đây, có lẽ trong lòng người kia đã hiểu rõ nhưng chưa vạch trần. Chuyện này không thể tiếp tục chiều theo ý Trương Vãn được, nếu còn tiếp tục nghĩa là không màng sự uy hiếp của Bạch Văn Nguyên, sẽ đắc tội người khác. Trương Thạc suy nghĩ một lúc, anh ta đã quá hiểu em gái mình, từ nhỏ sống trong gia đình có điều kiện tốt, chưa từng chịu tủi, xưa kia ở thành phố nhỏ mà càn quấy thì gia đình còn có thể che giấu được. Nhưng đây là thành phố B, nhiều nhân vật máu mặt hơn, đắc tội với ai đó mà bị xử cũng không biết.
Anh ta đứng dậy lên tầng, Trương Vãn còn đang ngủ, sau khi bị anh ta đánh thức thì tỏ vẻ khó chịu.
“Anh ——”
“Em dậy đi, có chuyện này anh muốn nói với em.” Trương Thạc kéo ghế ra ngồi xuống: “Em đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi, đừng cáu kỉnh.”
Trương Vãn mặc áo ngủ vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, cả người tỉnh táo lại, ngồi bên mép giường: “Anh nói đi!”
“Em nên từ bỏ Bạch Văn Nguyên thôi.” Trương Thạc nói: “Sáng sớm nay, anh ta đến tìm anh, ý tứ trong lời rất rõ ràng, anh ta đã biết việc hôm qua.”
Mặt Trương Vãn lập tức sa sầm: “Em không muốn.”
“Em đừng càn quấy nữa.” Trương Thạc nói: “Bạch Văn Nguyên không dễ nói chuyện như Bạch Văn Uyên, nếu bản thân tự có chủ ý thì không ai có thể đả động được anh ta. Huống chi, nếu không phải quan tâm cái cô Thường Tương Tư kia thì sao có thể đặc biệt đến tìm anh nói chuyện? Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ đắc tội với người ta, không tốt đâu.”
“Em không tin, chẳng qua anh không muốn giúp em thôi.” Trương Vãn nói: “Chẳng phải anh luôn nói buôn bán không dễ làm, quan hệ không dễ tìm ư? Anh nghĩ xem, nếu chúng ta trở thành thông gia với nhà họ Bạch thì còn có ai không nể anh đâu? Anh sẽ không còn muốn gặp một người mà phải xếp hàng chờ đợi nữa? Anh, đây không phải chuyện của một mình em, nếu em thành đôi với anh ấy thì cũng có lợi với anh mà.”
“Nếu không thành được thì sao?” Trương Thạc chọc ngón trỏ vào trán cô ta: “Nếu em có thể tạo dựng được quan hệ với anh ta thì anh cũng không đến mức bị động thế này!”
“Anh ấy từng sờ em, còn hôn em ——” Trương Vãn lẩm bẩm nói, lúc hai người vừa mới quen nhau, phong cách của cô ta cũng coi như trong sáng đáng yêu, một lần Bạch Văn Nguyên uống rượu đến mơ màng đã hôn cô ta, vì thế cô ta mới nắm chắc như vậy.
“Hôn hít sờ soạng thì đã là gì?” Trương Thạc buồn cười: “Cho dù có ngủ chung một giường thì cũng chưa là gì cả, mấy người công tử như bọn họ ——” Trương Thạc không biết nên giải thích như thế nào cho em gái: “Bản thân anh cũng là đàn ông, nói một câu không dễ nghe, anh mà không quan tâm đến người phụ nữ nào thì cho dù cô ta có mang thai con của anh cũng vô dụng.” Anh ta nói thẳng: “Bạch Văn Nguyên che chở cho Thường Tương Tư như vậy chỉ sợ là thật sự quan tâm! Đừng đi hắt nước lúc anh ta đang vui vẻ, người như vậy sẽ thành đối tượng phản nghịch trong lòng anh ta, việc anh ta muốn làm mà có người phản đối thì anh ta sẽ làm đến cùng; nhưng nếu em không quản lý, không để ý tới anh ta nữa, hứng thú qua rồi ai được thì chưa biết đâu.”
“Anh, ý của anh là?” Trương Vãn chờ mong nói: “Muốn em chờ ư?”
“Anh em mình đều gặp Thường Tương Tư rồi, đó chỉ là một nữ sinh viên bình thường, cũng coi như là xinh đẹp nhưng không nhiều quá đặc biệt.” Trương Thạc nói: “Bây giờ em đừng làm gì cả, giữ ấn tượng tốt trong mắt Bạch Văn Nguyên là được. Đợi đến khi hai người bọn họ tan rã, em sẽ có rất nhiều cơ hội.” Trương Thạc lắc đầu: “Tuyệt đối không được chạy tới chất vấn anh ta như hôm trước em hiểu không? Em là ai? Dựa vào đâu? Không nói bọn họ mà chỉ nói chúng ta thôi, ngoại trừ người thân còn chịu đựng được, chứ người ngoài ai thèm nể mặt em, em có thể tùy ý như thế ư?”
Tất nhiên Thường Tương Tư không biết Bạch Văn Nguyên giấu cô chạy đi thăm dò, cũng không biết quan hệ sâu xa giữa Bạch Văn Nguyên và Trương Thạc, càng không biết sau lưng còn có một Trương Vãn. Sáng sớm cô nhận được điện thoại của trung tâm gia sư, xuất phát từ áy náy, bên kia sắp xếp cho cô dạy học một học sinh nữ cấp hai sắp lên cấp ba gần trường đại học, muốn nâng cao thành tích môn toán trước khi khai giảng. Lúc này, Thường Tương Tư gửi địa chỉ dạy vào máy Bạch Văn Nguyên rồi mới đi gặp, đó là một cô bé rất ngoan, hai người trao đổi khá vui vẻ, mẹ của cô bé cũng vô cùng thích nữ sinh viên này, quyết định đặt cọc mời cô đến dạy.
Trong lòng Thường Tương Tư rất vui, cô lấy một trăm tệ đi mua rất nhiều trái cây và thức ăn, chuẩn bị nấu cho Bạch Văn Nguyên một bữa ngon, thật sự thực hiện lời hứa mời anh ăn thịt. Cô tới ký túc xá anh rất nhiều lần, bảo vệ trông cổng đã quen mặt cô, thấy cô xách túi đồ vào còn trêu ghẹo nói cô có muốn hỗ trợ hay không, cô vội từ chối.
Mở cửa phòng ra, cửa sổ đóng chặt, bức rèm buông xuống, Thường Tương Tư đẩy cửa phòng ngủ nhìn một chút, trên giường có một cục phồng lên, cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vào bếp chuẩn bị thức ăn. Hai người bên nhau lâu, cô đã biết được khẩu vị của Bạch Văn Nguyên, đồ ăn đều được nêm nếm theo sở thích của anh, đã chuẩn bị xong toàn bộ, chỉ chờ anh tỉnh lại rồi bỏ vào nồi xào chín là có thể ăn.
Thường Tương Tư ngồi đọc sách trong phòng khách một lát, chuông báo thức 12 giờ vang lên, cô khép cuốn sách lại, đứng dậy vào phòng ngủ, khẽ gọi: “Bạch Văn Nguyên ——”
Anh giật mình, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp, Thường Tương Tư nhẹ nhàng đẩy anh: “Bạch Văn Nguyên, anh dậy ăn cơm đi rồi ngủ tiếp!”
Bạch Văn Nguyên mơ mơ màng màng nói: “Tương Tư à?”
Thường Tương Tư nói: “Em đây, 12 giờ rồi, anh dậy rửa mặt ra ăn cơm, buổi chiều ngủ tiếp có được không?”
Bạch Văn Nguyên duỗi tay: “Em kéo anh dậy đi.”
Thường Tương Tư không nghĩ nhiều, duỗi tay kéo người, Bạch Văn Nguyên lại trở tay kéo mạnh một cái làm cô ngã nhào xuống giường, theo đó xoay lại đè lên người cô, hai tay bóp mông cô: “Anh đang mộng xuân thì lại bị em đánh thức.”
Hết chương 37