NẾU NHƯ BIẾT NHAU SỚM HƠN


"Phù!" Cậu đang đứng trước cổng một trường đại học, nơi mà cậu sẽ học trong bốn năm nữa.

Và cũng là nơi mở đầu cho sự mù đường của cậu.

Một đứa chuyên Địa, biết xem Google Map mà mù đường.

Là mù đường đó.

Cậu cũng không biết tại sao lại thế nữa.
Cậu đã mất một hành trình ba mươi sáu tiếng để đến thành phố này.

Ngồi trên tàu cậu cũng xem hiểu bản đồ và biết mình đang ở nơi nào.

Nhưng đặt chân đến thành phố này rồi cậu mới biết, sự thông minh của mình không áp dụng ở đây.

Đường gì đâu mà như mê cung, các trạm xe có tên kiểu này, người ta nói kiểu kia.

Chỗ nào cậu cũng thấy nó như nhau.
Thôi khỏi than phiền về đường, lạc nhiều rồi quen thôi.

Điều cậu quan tâm nhất bây giờ là tiếp theo nên làm gì.

Dù sao môi trường đại học cũng là một môi trường mới.

Lúc này, một chị gái xinh xắn, mặt tròn xoe trông rất dễ thương chạy đến.


Nhìn áo mà chị mặc, cậu biết chị là sinh viên tình nguyện đi hướng dẫn các tân sinh viên.

Chị ấy hỏi cậu: "Chào bạn, bạn cần chúng tôi giúp đỡ không?"
"Em muốn làm thủ tục kí túc xá.

Không biết hôm nay được không ạ?" Cậu lễ phép trả lời.

Chị gái cười gật đầu, trả lời cậu: "Được á em, để chị kêu người đến giúp em kéo đồ nhé.

Rồi em đi theo chị làm thủ tục." Nói xong, chị gọi một người đến.

Người nọ tên là Phúc, cao gầy đẹp trai, đeo kính nhìn rất thư sinh.
Chị gái để anh kia kéo đồ cho cậu rồi kéo cậu đi trước, vừa đi vừa giới thiệu bản thân.

Chị ấy tên Huyền, là sinh viên năm ba khoa Truyền thông của trường.

Chị ấy còn hỏi cậu học ngành gì, nhưng cậu nào có quan tâm, cậu vẫn đang áy náy với cái anh kia.

Đồ của cậu nhiều lại còn nặng, anh kia gầy như vậy chỉ sợ quá sức.
"Kệ nó đi.

Nó nhìn thế thôi chứ khỏe như voi ý.

Lát chị sai nó đem lên phòng luôn cho em." Chị Huyền thấy cậu cứ nhìn Phúc mãi thì bật cười.

Cậu cười ngượng nghịu, nhỏ giọng đáp lại câu hỏi của chị Huyền.
"Ra là ngành du lịch, vậy thì cùng ngành với Phúc đó.

Phúc thì học năm hai rồi." Chị Huyền nói.

Hình như chị ấy rất thích nói, cả quãng đường tầm năm phút đi bộ cứ nói liên hồi.

Nói đến đầu cậu cũng giật giật.

Anh Phúc đi sau im im, không nói gì cả.
Đi một đoạn cậu thấy một tòa nhà cao tầng sơn màu xanh da trời.

Chị Huyền giới thiệu nó là kí túc xá của trường.

Vì đất chật nên xây cao, chia làm hai bên một nam một nữ.

Bước vào cửa là cái đại sảnh rộng rãi, có phòng ăn, có tạp hóa, có phòng internet, có phòng phô tô.


Nhưng để chuẩn bị chào đón tân sinh viên, nhà trường đã xếp đầy bàn làm việc ở trên sảnh.
Chị Huyền đưa cậu vào căn phòng dành riêng cho quản lý ký túc, đăng ký phòng.

Giáo viên ở đó còn hướng dẫn cậu về nội quy các thứ.

Xong xuôi cậu đóng tiền, nhận biên lai và chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Chị Huyền vẫn đợi cậu ở cửa, thấy cậu đi ra thì đi đến hỏi han rồi kêu anh Phúc xách đồ đi cùng cậu lên phòng.

Cậu từ chối khéo léo rồi tự xách đồ chạy mất.

Thấy họ có vẻ bận rộn cậu không tiện làm phiền, dù sao cậu cũng đã có thể xách đống đồ này một chặng đường dài.
Chị Huyền gật gật đầu để cậu đi.

Cậu vừa đi khỏi thì chị Huyền quay qua đá anh Phúc một cái, nói: "Nay mày làm sao đấy, bày đặt lạnh lùng các thứ." Anh Phúc hừ một tiếng, nhấn đầu chị Huyền xuống rồi chạy vèo ra ngoài sân.

Chị Huyền gào thét đuổi theo.
Cậu đẩy đống đồ ra khỏi thang máy, xong lại hì hục mở cửa phòng, hì hục đẩy đồ vào.

Cậu đăng ký ở phòng bốn người.

Trong phòng có bốn cái giường, mỗi cái gắn với một chiếc bàn học.

Có hai phòng tắm, bốn tủ đựng đồ riêng và một ban công có mấy cái sào phơi đồ.
Bốn cái giường thì ba cái đã có người, cậu là người cuối cùng nên ở chiếc giường còn lại.

Cậu sắp đồ đạc vào cái tủ còn lại, hai cái vali thì nhét bên hông cái bàn gắn với giường của mình.

Xong xuôi cậu chay đi mua rèm che, các vật dụng cá nhân khác.

Cậu có một tật xấu là hay tỉnh giữa đêm.


Sau khi tỉnh mà nhìn mông lung sẽ có triệu chứng phát hoảng.

Cho nên chỗ ngủ của cậu luôn phải khép kín.
Vì sao cậu bị vậy hả? Ừa, tại vì từ lúc sinh ra, cậu không ngày nào là không nhìn thấy mẹ với bà cãi nhau.

Hầu hết lại đè lúc cậu ngủ rồi mới gây chuyện.

Cậu hay bị đánh thức vì tiếng cãi nhau, hay mông lung nhìn thấy mẹ và bà đối nhau câu ra câu vào và hay phát hoảng gào lớn.

Nên tốt nhất có rèm che để lúc cậu tỉnh, cậu nhìn thấy cái rèm chứ không phải nơi mông lung nào đó trong kí ức.
Sau khi cậu thu dọn xong thì cũng đã gần tối.

Cậu nhanh lẹ đi tắm rửa rồi ăn uống sau đó chui vào ổ của mình đọc sách.

Từ bây giờ cậu đã tự do, không còn vướng bận gia đình, mỗi ngày tự do tự tại.

Tiền ăn học cậu không lo lắng, bà nội cho cậu, bố mẹ cậu nói cho cậu tiền thì chắc chắn sẽ phải cho.

Đợi khi cậu đã quen đường, lạc đường không còn là vướng bận thì cậu sẽ tính đến việc đi làm thêm.
Sống thoải mái tự do là điều cậu muốn lâu rồi.

Dù sẽ có chút ít nhớ bà nội, nhưng cậu sẽ cố gắng, không thể cứ dính lấy bà nội được.

Ngày đầu tiên ở trường đại học cứ thế mà trôi qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi