NẾU TÀNG SẮC TÁN NHÂN SAU KHI CHẾT TRỞ VỀ HẬU THẾ

Trong sảnh Đấu Nghiên, sau khi ba người Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện và Tàng Sắc đi rồi, Kim Quang Thiện tức giận đến phất tay áo bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho Kim Quang Dao thu dọn.

Tiên môn bách gia thần sắc khác nhau, lại nhìn ánh mắt trên Kim Lân Đài của mọi người đều không đúng rồi. Dã tâm của Kim Quang Thiện rõ như ban ngày, nếu ở thời điểm Ôn gia hoành hành, tự nhiên không nghĩ đến Kim gia quản thúc bọn họ. Kim Quang Dao thật vất vả tiễn chư vị gia chủ đi nghỉ ngơi, quay đầu liền thấy Lam Hi Thần đang đi tới.

"Nhị ca." Hắn hướng Lam Hi Thần cười khổ một chút, "Làm huynh chê cười rồi."

Lam Hi Thần lắc đầu, "Không có gì, chỉ vất vả cho đệ."

Kim Quang Dao cũng bị lăn lộn mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần, nhịn không được oán giận nói, "Ngụy công tử và Tàng Sắc Tán Nhân cũng quá xúc động, như thế nào lại có thể nói những lời như vậy trong trường hợp này."

Không biết Lam Vong Cơ đứng sau Lam Hi Thần từ lúc nào, lạnh lùng nói, "Họ nói không đúng sao?"

Kim Quang Dao ngẩn ra, ngay sau đó cười khổ, "Chính là bởi vì quá đúng, nên không thể rõ như ban ngày mà nói trước mặt mọi người a."

Lam Hi Thần tư cập đến thái độ của Ngụy Vô Tiện, "Vị Ngụy công tử này thật sự là tâm tính đại biến."

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn về phía Lam Hi Thần, "Không biết toàn cảnh, không tỏ ý kiến."

Lam Hi Thần cả kinh, ý thức được mình lỡ lời. Lam Hi Thần thấy Ngụy Vô Tiện hôm nay ở Kim Lân Đài nháo như vậy liên tục ngắt lời đối phương, tâm tính đại biến, thực sự không ổn, Lam thị gia quy có điều, không biết toàn cảnh, không tỏ ý kiến, Lam Hi Thần thân là gia chủ Lam gia lại dựa vào phiến diện mà suy đoán tâm tính một người, lại là mình sai, "Là vi huynh lỡ lời, trở về tự phạt chép gia quy."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, xoay người rời đi. Nếu là trước đây, y có lẽ cũng sẽ giống như Lam Hi Thần, cho rằng Ngụy Vô Tiện tu luyện quỷ đạo tổn hại tâm tính. Chỉ là từ lúc ở Bách Phượng sơn biết được thân phận của Tàng Sắc, ý thức được mình từ trước tới nay đều là nhận định sự việc tạo thành hiểu lầm từ một phía, y liền càng thêm cảnh giác.

Đối với những chuyện xảy ra, đặc biệt là chuyện của Ngụy Vô Tiện, y đều suy nghĩ sâu ba bốn phần. Việc hôm nay, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nói thái độ của Ngụy Vô Tiện thật sự kiêu ngạo, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa, lấy tính tình của Ngụy Vô Tiện mà nói thì ân nhân cứu mạng của mình bị Kim thị mang đi, sống chết không rõ, hắn còn có thể tâm bình khí hòa cùng Kim Tử Huân và Kim Quang Thiện nói chuyện mới là chuyện lạ.

Cổ nhân có vân tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo, huống chi đây là ơn cứu mạng, thiếu một phần cũng sẽ có khả năng mất mạng.

*******

Ngụy Vô Tiện, Tàng Sắc và Giang Trừng rời khỏi Kim Lân Đài, liền đến hội hợp cùng Khi Kính.

Ôn Tình đã tốt hơn so với lúc gặp ở Liên Hoa Ổ, y phục trên người cũng đã được thay sạch sẽ, nhìn dáng vẻ là lúc bọn họ ở Kim Lân Đài đã được Khi Kính chăm sóc chu đáo.

Ôn Tình vừa thấy bọn họ liền vội vàng xông lên, "Thế nào? Thế nào? Đã hỏi được chưa? A Ninh hiện giờ ở đâu?" Chỉ là nàng dưới sự chăm sóc của Khi Kính rửa mặt một phen, cũng ăn được một chút, nhưng rốt cuộc là lăn lộn đã lâu, đứng dậy liền đầu nặng chân nhẹ mà ngã trên mặt đất, được Khi Kính nhanh tay mau mắt đỡ được.

Giang Trừng chưa từng thấy Ôn Tình như vậy, lúc ấy chính là sửng sốt, hắn còn nhớ rõ lúc gặp ở trạm giám sát Di Lăng, nữ tử này giơ tay nhấc chân đều là khí thế cường đại, không nghĩ tới một thời gian không gặp, nàng đã tiều tụy như vậy.

"Ôn Tình, cô đừng kích động, nơi Ôn Ninh rơi xuống chúng ta đã hỏi được, bây giờ liền đi tìm đệ ấy." Ngụy Vô Tiện trấn an nói.

Nước mắt Ôn Tình liền chảy xuống, "Đa tạ, đa tạ mọi người....." Nàng vốn dĩ là nữ tử kiêu ngạo, lại vì đệ đệ yếu ớt mà chạm một cái liền ngã.

Tàng Sắc không tiếng động thở dài, đây cũng là một người đáng thương.

Mấy người biết nơi Ôn Ninh rơi xuống cũng không dám chậm trễ, vội vàng đến Cùng Kỳ đạo. Ôn Tình mấy ngày bôn ba mệt nhọc, đã không có sức lực ngự kiếm, được Khi Kính mang theo. Mà Ngụy Vô Tiện, tuy có thể vận được một chút linh lực, nhưng bởi vì chưa kết đan mà được Tàng Sắc mang theo. Đoàn người bằng tốc độ gào ghét nhanh chóng tới Cùng Kỳ đạo.

Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện không ngự kiếm, ngược lại được Tàng Sắc mang đi không tránh khỏi nổi lên một tia nghi hoặc. Ngụy Vô Tiện từ Liên Hoa Ổ tới, như thế nào kiếm cũng không thèm ngự đến? Nếu nói Ngụy Vô Tiện quên mang kiếm cũng không đúng, rõ ràng sáng nay trước khi đi Giang Trừng đã thuận tay ném Tùy Tiện trả lại cho Ngụy Vô Tiện, sẽ không thể nào quên được đi.

"Ngụy Vô Tiện! Kiếm của ngươi đâu? Sao không tự ngự kiếm mà để bá mẫu mang ngươi đi, ngươi không cần mặt mũi nữa hả?" Hằn đè nặng nghi hoặc hướng Ngụy Vô Tiện kêu lên. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện không sao cả xua xua tay, "Kiếm của ta không biết đã ném đi đâu rồi." Tàng Sắc trầm mặc không nói, cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì.

Trong lòng Giang Trừng càng thêm nghi hoặc, lại không kịp nghĩ nhiều thì đã tới Cùng Kỳ đạo.

Cùng Kỳ đạo là địa bàn của Ôn thị, sau này được Kim gia thu về, vốn là chỗ nguy hiểm của một cổ đạo trong núi, hiện giờ được Kim gia tu sửa lại. Lúc trước Kim Tử Huân chính là bị Kim phu nhân tống cổ đến đây giám sát tiến triển công trình.

Xạ Nhật Chi Chinh có rất nhiều tù binh Ôn gia bị bách gia chia cắt, Kim gia không chút khách khí mà thu nạp không ít, hiện giờ đang đảm đương làm cu li ở Cùng Kỳ đạo.

Đoàn người nhanh chóng đuổi tới, đến Cùng Kỳ đạo đã quá giờ ngọ, sắc trời có chút u ám, nhìn có vẻ như là sắp mưa.

Ở nơi đang thi công, họ từ trên nhìn xuống, thấy mấy đốc công Kim gia trên tay cần bàn ủi hoa văn kim tinh tuyết lãng, đang giám sát một đám người Ôn gia đầu bù tóc rối y phục tả tơi, những người Ôn gia đó sắc mặt tái nhợt, chân tay vô lực, lại cố tình phải vác đá nặng, hơi có chút chậm chạp liền bị bàn ủi hung hăng ịn lên, lưu lại một dấu vết ghê người.

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nhìn đến trong mắt phiếm hồng, bọn họ đều nhớ tới có một người đã từng như vậy, cầm cái bàn ủi gia văn của Ôn gia, còn lưu lại một dấu ấn trên ngực Ngụy Vô Tiện, như thế nào cũng không thể xóa đi, cuối cùng còn hủy hoại Liên Hoa Ổ, chính là Vương Linh Kiều. Mà đốc công Kim gia trước mắt này, cầm bàn ủi hung hăng giống y như Vương Linh Kiều lúc trước.

Tử Điện trong tay Giang Trừng xẹt ra tia lửa điện, đòn roi chợt hướng về phía đốc công Kim gia kia, đem người nọ đánh bay thật xa, lập tức liền phun ra một ngụm máu bầm mà chết.

Những đốc công Kim gia còn lại bị hãi nhảy dựng, quay đầu liền thấy năm người từ trên trời giáng xuống, hai người đi đầu bọn họ biết, chính là người ở trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh đại phát thần uy, "Ngụy Vô Tiện! Tam độc thánh thủ Giang Trừng!"

Một người đốc công bị đồng bọn xô đẩy căng da đầu tiến lên một bước, "Không biết......"

"Người của Ôn gia đưa tới nhiều ngày nay đâu?" Ngụy Vô Tiện chưa nghe hắn nói xong liền không kiên nhẫn mở miệng ngắt lời.

"Này, nơi này đều là người Ôn gia. Đều, đều ở chỗ này......" Đốc công kia gập ghềnh nói, không có biện pháp, hắn không thể không sợ. Kim Quang Thiện tản lời đồn ra chính là bắt đầu từ Kim gia, cho nên các tu sĩ cấp thấp của Kim gia, ấn tượng đối với tính tình hỉ nộ ái ố của Ngụy Vô Tiện là một tên đại ma đầu một lời không hợp liền giết người.

Ôn Tình tiến lên nhìn những người Ôn gia tìm Ôn Ninh, nhưng mà không thấy. Thần sắc nàng bi thương phát run, "A Ninh! A Ninh đệ ở đâu? Tỷ tỷ tới tìm đệ!"

Thanh âm thê lương, thật lâu không có ai đáp lại. Trong lòng vài người có dự cảm bất tường.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói, "Tất cả mọi người đều ở đây?"

Mấy tên đốc công thần sắc cứng đờ, tên đốc công bị xô đẩy ra lại run rẩy nói, "Đúng, đúng vậy, đều ở chỗ này......"

Giang Trừng cũng phản ứng lại, "Những người sống ở đây, vậy những người đã chết đâu?"

Sắc mặt mấy tên đốc công đại biến.

Ôn Tình lung lay sắp đổ, sắc mặt nàng trắng bệch, giống như giây tiếp theo sẽ chết.

"Không nói đúng không?" Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lạnh băng, giơ tay liền đem Trần Tình đến bên miệng, "Ta đây khiến cho bọn họ tự nói."

Giây tiếp theo, sáo âm thê lương phá không trung.

"A! Khởi thi!" Đám người phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mười mấy thân ảnh y phục tả tơi lung lay từ mặt đất bò lên, mọi người gần đó đều té ngã lộn nhào tránh đi, vì thế nháy mắt chung quanh một mảnh thanh không.

Ôn Tình không dám nhìn, nàng sợ nhìn thấy đệ đệ mình cũng ở trong đó, chỉ là không thể kiềm được mà căng da đầu nhìn lại. Quả nhiên, trong đàn tẩu thi lung lay kia nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nhìn qua là một thiếu niên ôn hòa, bộ dáng lại rõ ràng là hung thi, lại còn có thể nhìn ra bộ dáng tuấn tú vốn có, cũng không giống những hung thi khác trên mặt gân xanh bạo khởi, vẻ mặt dữ tợn, trừ bỏ đồng tử màu trắng cùng thần sắc dại ra thì không thể xem đây là một khối 'thi thể' đang bị tiếng sáo khống chế.

"A Ninh!" Ôn Tình hét thảm một tiếng, nhào qua ôm lấy đệ đệ của mình, thân thể thiếu niên vẫn ấm áp, dường như vừa mới chết không lâu, vẫn không nhúc nhích tùy ý để Ôn Tình ôm.

"Người này là ai giết?" Ngụy Vô Tiện gắt gao nắm chặt Trần Tình, cảm xúc trên mặt cơ hồ không thể nhìn ra. Bọn họ đã gấp rút đuổi tới Cùng Kỳ đạo, không nghĩ tới chung quy vẫn chậm một bước.

"Ngụy công tử, cũng không phải chúng ta giết, hắn chính là lăn từ trên núi xuống mà chết. Chúng ta làm sao dám giết người lung tung." Đốc công kia chịu đựng sợ hãi mạnh miệng nói.

Ngụy Vô Tiện lạnh nhạt nhìn tên đốc công kia, thật lâu sau khóe miệng câu ra một nụ cười lạnh băng, "Ngươi cho là ta không có cách biết hắn chết như thế nào sao?"

Đốc công kia rùng mình, thần sắc càng thêm sợ hãi.

Đột nhiên, đàn tẩu thi bên kia xôn xao một trận, một tẩu thi nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi nắm lấy yết hầu của một tên đốc công gần nhất, còn chưa đợi mọi người phản ứng thì đã nghe một tiếng 'răng rắc', cổ của tên đốc công kia bị vặn gãy.

"A! Tẩu thi giết người!" Vài tên đốc công còn lại nhịn không được sợ hãi ném bàn ủi trong tay xuống, ngã lộn nhào chạy xa.

"Sao lại thế này?!" Giang Trừng hoảng sợ, nhìn Ngụy Vô Tiện, lại thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện cũng ngốc.

"Ta chưa hạ mệnh lệnh cho hắn." Ngụy Vô Tiện nhíu mày, vừa rồi hắn chỉ đem oán khí kích phát mấy thi thể này lên, trên thực tế chỉ là dọa người mà thôi, căn bản không phải khởi thi thật sự.

Giang Trừng đem roi cuốn lấy tẩu thi còn đang muốn giết người kia về trên mặt đất, thấy biểu tình của Ngụy Vô Tiện không giống giả bộ cũng nhíu mày. Không có người khống chế tẩu thi như thế nào lại đột nhiên giết người? Lại không phải....... từ từ! Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó.

"Ta đã biết." Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, cũng nghĩ tới, "Ta thật là choáng váng, tẩu thi sau khi được khởi thi không nghe mệnh lệnh mà giết người chẳng phải chỉ là báo thù tầm thường thôi sao." Thường ngày hắn khống chế tẩu thi đã quen, hôm nay thi thể hắn dùng để hù dọa người chỉ dùng oán khí đơn giản kích phát rồi lại không khống chế, cho nên ngược lại xem nhẹ tình huống này.

Giang Trừng cũng nghĩ đến điểm này, chỉ là thường ngày Ngụy Vô Tiện chỉ huy tẩu thi chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy nên cũng xem nhẹ, thi thể sau khi bị khởi thì nếu không được khống chế, chuyện đầu tiên làm sẽ là gì? Đương nhiên là chấp niệm lúc còn sống. Mà người Ôn gia này bị Kim gia ngược đãi đến chết, chỉ sợ đã hận đốc công hại chết mình đến tận xương tủy, hiện giờ bị Ngụy Vô Tiện kích phát oán khí, thấy người hại chết mình đang đứng đó, đương nhiên là sẽ báo thù.

Tẩu thi bị khởi thi bình thường phần lớn là bởi vì oán khí quá nặng, sau khi khởi thi thì đa số chỉ biết báo thù, chỉ nhận ra người hại chết mình. Vừa rồi Ngụy Vô Tiện kích phát oán khí những thi thể đó, chỉ khống chế được thi thể ở trạng thái nửa khởi thi. Mà tẩu thi vừa rồi phát cuồng kia, rất có thể là bởi vì người giết hắn đang đứng ngay bên cạnh, vì thế bị kích thích rồi trực tiếp khởi thi, Ngụy Vô Tiện lại không hạ mệnh lệnh, hắn liền tự hành động, có oán báo oán có thù báo thù.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, đốc công kia cũng chết minh bạch, bị người hắn hại chết khởi thi báo thù, người khác muốn kêu oan cho hắn cũng không được.

"Kế tiếp ngươi tính toán làm sao bây giờ?" Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Giang Trừng cũng không nề hà thêm, chỉ là nhìn người Ôn gia trước mắt mờ mịt mà nhăn mi. Bất quá hắn hận người của Ôn gia, nhưng mà họ đều là phụ nữ và trẻ em, hắn cũng không muốn động thủ với một đám phụ nữ và trẻ em như vậy.

Ôn Tình bên kia còn đang ôm Ôn Ninh khóc lớn, Khi Kính lo lắng thân thể của nàng, đi qua theo. Tàng Sắc đứng tại chỗ nhìn một đám người Ôn gia gầy yếu tinh thần bất kham mà thở dài, hiện giờ Kim gia làm như vậy, cùng với Ôn gia lúc trước có gì khác nhau đâu. Nếu hận người Ôn gia, trực tiếp giết không phải được rồi sao, hà tất phải tra tấn như vậy.

Một đám người toàn phụ nữ và trẻ em, già không nói, khả năng đúng là đi theo người Ôn gia làm ác, nhưng mà trẻ con thì sao? Nàng thấy một hài đồng trong đám người, đang sợ hãi ghé vào trong ngực người lớn run bần bật.

"Từ từ!" Khi Kính bên kia đột nhiên kêu một tiếng, "Ôn Tình, cô buông Ôn Ninh ra trước đã, hình như hắn chưa chết."

Lời này vừa nói ra, vài người bừng tỉnh, vội đi qua vây quanh.

Ôn Tình cũng ngây ngẩn cả người, đệ đệ nàng ôm trong ngực rõ ràng đã không có hô hấp. Lúc Khi Kính nói ra cho nàng hy vọng. Nếu, nếu A Ninh thật sự còn sống thì sao? Lúc nàng thấy Ôn Ninh đứng trong đàn tẩu thi được Ngụy Vô Tiện điều khiển đứng lên, đã cho rằng đệ đệ của mình đã chết, hiện giờ nghe Khi Kính nói xong vội vàng bắt lấy cổ tay Ôn Ninh thăm dò mạch tượng.

Cổ tay trong tay nàng còn mang theo hơi ấm, lại không có mạch đập. Biểu tình của Ôn Tình thoáng chốc ảm đạm xuống. Đột nhiên, một tia phập phồng rất nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến, phảng phất như nện vào lòng nàng, tâm Ôn Tình nháy mắt lại sống dậy. Mạch đập kia rất mỏng manh, thật lâu mới nhảy lên một chút, nhưng xác thật là có động tĩnh, người chết thì mạch làm sao đập được? Ôn Ninh rõ ràng là còn sống!

"A Ninh!" Ôn Tình vui mừng mà khóc, sau một trận đại bi đại hỉ trước mắt nàng đột nhiên biến thành màu đen, nếu không phải có Khi Kính đỡ lấy thì đã đập đầu xuống đất.

"Ôn Tình." Ngụy Vô Tiện đột nhiên kêu lên.

Ôn Tình có hơi mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ những người Ôn gia mờ mịt đứng đó không biết làm sao, "Những người này cô biết không? Có từng làm gì ác?"

Ôn Tình theo bản năng mà nhìn qua, liền thấy được hình bóng quen thuộc, "Bà bà? A Uyển?" Nàng thanh tỉnh vài phần, quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện, "Ta biết họ. Bọn họ đều là tộc nhân của mạch ta, một mạch chúng ta chưa bao giờ hại người. Lúc trước A Ninh bị mang đi ta liền đi tìm ngươi, không nghĩ tới Kim Tử Huân kia trong lúc ta đi thì đều bắt họ tới đây."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi." Nói xong, không đợi mọi người phản ứng đã bổ vào sau cổ Ôn Tình một cái, Ôn Tình không tiếng động mà mềm mại ngã xuống, được Khi Kính đỡ được.

Giang Trừng trợn mắt há hốc mồm, "Ngươi làm gì?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Cô ấy quá kích động. Vài ngày không nghỉ ngơi lại trải qua đại bi đại hỉ, còn như vậy nữa thì sẽ không trụ nổi."

Giang Trừng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tàng Sắc, "......" Con trai, phương thức xử lý này cũng quá thô bạo rồi đi? Đối với nữ hài tử ôn nhu một chút không được sao? Giang Trừng còn gật đầu? Hai tên tiểu tử các ngươi như vậy là muốn đánh quang côn! Tâm Tàng Sắc rối loạn mà nghĩ, theo bản năng xem việc con trai mình không ôn nhu với nữ hài tử cũng không quan hệ, còn nhớ tới heo họ Lam đang nhớ thương con mình.

Ngụy Vô Tiện cũng không biết Tàng Sắc đang nghĩ gì, vì mấy người Ôn gia trước mắt này mà đau đầu. Cũng không thể bỏ mặc họ, nhưng cứ để họ ở đây chờ mấy người Kim gia đến thì họ chắc chắn phải ăn không ít đau khổ. Nếu những người này không quen biết Ôn Tình thì thôi đi, Ngụy Vô Tiện hắn cũng không đại thiện tâm như vậy mà đi suy xét đường lui cho người Ôn gia, nhưng cố tình họ đều là người nhà Ôn Tình, chuyện này nên xử lý như thế nào mới tốt đây.

"Ngụy Vô Tiện, từ từ." Giang Trừng cũng đau đầu, "Ngươi không phải là muốn cứu hết những người này đó chứ?" Giang Trừng hận người Ôn gia tận xương tủy, lần này có thể cùng Ngụy Vô Tiện cứu Ôn Ninh đã là cực hạn, lại để hắn liên quan đến người Ôn gia, hắn sợ là không đợi được người Kim gia động thủ thì chính hắn sẽ giết hết những người Ôn gia này.

"A Anh." Khi Kính đột nhiên lên tiếng, "Việc này đều không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất là chữa trị cho Ôn Ninh, nếu không có thể hắn sẽ chết thật."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoàn hồn. Bọn họ ở chỗ này rối rắm này nọ, nhưng trong chốc lát không thể giải quyết hết, nếu còn trì hoãn nữa thì sợ rằng Ôn Ninh sẽ thật sự thành một cái xác chết.

- -----------------------

Lời của tác giả:

Lúc Tiện Tiện đến Cùng Kỳ đạo sớm hơn trong nguyên tác, trong nguyên tác Tiện Tiện không thể ngự kiếm, mà Ôn Tình lại bị lăn lộn đến thảm, hai người bọn họ đuổi tới Cùng Kỳ đạo đã chậm. Mà ở đây, Tàng Sắc và Khi Kính là hai đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân, giá trị vũ lực cao, một người ngự kiếm mang thêm một người cũng không ảnh hưởng, lại có thêm Giang Trừng, tự nhiên là tới Cùng Kỳ đạo sớm hơn so với nguyên tác. Cũng có một lý do cứu được Ôn Ninh, tuy rằng phải trải qua một phen sóng gió, nhưng tiểu thiên sứ Ôn Ninh không phải làm hung thi.

Vì sao lại nói Uông Kỷ là 'heo', bởi vì rất nhiều văn án khác nhiều người đều cam chịu Tiện Tiện của chúng ta là 'heo', nhưng mà đó là từ góc độ của Lam Khải Nhân, ở góc độ của Tàng Sắc thì rõ ràng là Uông Kỷ động tay trước.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 19:43 - 28/03/2020

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi