NẾU TÔI ĐỘI SỔ, CẬU SẼ YÊU TÔI SAO?

Cái tên Trình Nguyệt Minh này là hàng xóm của Vương Húc Chi, không phải nghi ngờ gì hết, thảm kịch ngày hôm qua, gã này chắc chắn là bưng tách trà ngồi trên ghế bập bênh mà thưởng thức.

Nghe nói để xem được cảnh này, hắn còn bảo bố dành riêng một góc để quan sát, long trọng như thể ngắm hoa cúc nở vào tháng chín vậy.

Vương Húc Chi biết cái thằng này ắt đã nhìn thấy bờ mông quý báu của mình ăn đòn, thật lòng muốn bắt nạt cậu, nỗi uất ức và bất mãn trong lòng nháy mắt bùng nổ ra ngoài.

Cậu ngoảnh đầu, mạnh mẽ giơ ngón giữa, gào lên: “Không – đấy!”

“Làm gì đấy? Vương Húc Chi, có chỗ không ngồi thì ra kia đứng cho tôi.” Đúng lúc này, một người phụ nữ chanh chua cay nghiệt ra mặt bước vào, giọng nói the thé.

Bà chủ nhiệm!

Vương Húc Chi thầm chửi Trình Nguyệt Minh quá gian giảo, làm mình trúng kế, cậu không sợ bà chủ nhiệm, nhưng sợ bị gọi phụ huynh.

“Ngồi xuống, ngồi xuống ngay.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vương Húc Chi kéo ghế, xoạc chân ngồi xổm xuống như trung bình tấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi